Trong anh ta lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi, định thần, thu lại những lời nói đã ra đến đầu môi, quay sang hỏi với giọng quan tâm: “Em sao vậy? Vẫn còn để tâm chuyện vừa nãy sao?”Nhìn thấy ả ta buồn rầu không rõ lý do, anh ta vừa giúp ả ta vén những sợi tóc rơi trên mặt lên vừa an ủi bằng giọng ấm áp: “Em muốn thử váy cưới phong cách khác không? Đừng để những người không liên quan làm ảnh hưởng tâm trạng.”Nghê San gật gật đầu, ân cần nói: “Hay là … Cảnh Thâm anh vẫn nên đi xem thử đi! Váy cưới chọn lúc nào cũng được nhưng Niệm Niệm thật sự xảy ra chuyện gì thì suốt đời này em cũng không thể tha thứ cho chính mình.”Khoảng giữa hai lông mày của Lục Cảnh Thâm lập tức trở nên lãnh đạm: “Lần này không ngoài dự đoán thì lại là trò đùa của cô ta, em đừng để trong lòng.”Nghê San: “Nhưng …”“Không có nhưng nhị gì hết.” Lục Cảnh Thâm chen ngang lời nói của cô: “San San, cô ta hại em còn chưa đủ hay sao? Anh biết em hiền lành lương thiện nhưng đối với loại người như cô ta không đáng để em lãng phí sự nhân từ của mình.”Quan Doanh khi vừa tìm lại được giọng nói liền chen mồm phối hợp: “Đúng vậy! Tổng giám đốc Lục nói rất đúng! San San cậu đừng có nghĩ vết sẹo lành rồi mà quên đi nỗi đau lúc ấy! Vì để cướp tổng giám đốc Lục từ tay cậu mà cô ta đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng? Cố ý chọn đúng thời gian này chơi trò mất tích không phải là muốn phá đám hôn lễ của cậu và tổng giám đốc Lục à? San San cậu ngàn vạn lần đừng mắc bẫy!”Nghê San làm ra vẻ miễn cưỡng, do dự rất lâu mới lên tiếng: “Vậy … vậy được rồi … Hi vọng cô ấy chỉ là muốn chơi đùa một chút, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.”“Cô ta có thể xảy ra chuyện gì được?” Lục Cảnh Thâm tiếp lời, nhìn chiếc Maybach đang rời đi qua cửa sổ, sắc mặt càng thêm phần thâm trầm, buông ra một câu tuyệt tình: “Cứ cho là thật sự xảy ra chuyện cũng là do cô ta tự làm tự chịu.”Nghe thấy mỗi câu anh nói về Thu Niệm cũng đều là sự chán ghét, Nghê San cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Ả ta còn đang lo lắng Lục Cảnh Thâm sẽ vì mấy lời nói của Cố Trì mà hoài nghi ả hoặc đối với Thu Niệm sản sinh nỗi nhớ nhung, bây giờ xem ra là ả ta nghĩ nhiều rồi.

Người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu ả, cảm kích ả, tin tưởng ả.Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống, ả ta lại như cũ nở nụ cười.Thu Niệm muốn chơi trò mất tích thì hoàn toàn mất tích là được rồi! Tốt nhất là chết ở xó xỉnh nào đó mà không ai biết đến, đừng đến làm vướng mắt cô thêm một lần nữa!Nếu đúng như những gì Cố Trì nói, đến lúc ấy Thu thị sẽ hoàn toàn rơi vào tay của Lục Cảnh Thâm, còn ả ta sống với thân phận là bà Lục hưởng thụ tất cả những gì mà trước kia Thu Niệm từng hưởng thụ!Thiên kim tiểu thư nhà hào môn thì sao chứ? Nữ thần nơi học đường thì sao chứ?Lá bài phú hào mà Thu Niệm lấy được khi sinh ra bây giờ chẳng phải đều rơi vào tay ả ta rồi sao.***Bên này, Lục Cảnh Thâm cùng Nghê San chọn váy cưới, đối với việc Thu Niệm mất tích không có thêm bất kì động tĩnh gì.


Bên kia, Cố Trì lại một lần nữa lái xe đến biệt thự Phong Lan.Đón tiếp anh ấy vẫn là nữ giúp việc lúc trước, vừa rót trà vừa lo lắng hỏi: “Ngài Cố, có tin tức của cô chủ chưa vậy?”Hai chữ “bà Lục” khiến Cố Trì cau mày, anh đặt cốc trà xuống nhắc nhở: “Thu Niệm đã ly hôn với Lục Cảnh Thâm rồi, xưng hô có phải là nên thay đổi không?”Nữ giúp việc hoảng sợ: “A, ngài nói đúng, trách tôi không chú ý.”“Sau này chú ý là được.” Cố Trì nói xong liền đứng dậy, một bên quan sát bốn hướng của biệt thự, một bên dò hỏi chuyện xảy ra trước khi Thu Niệm mất tích, hi vọng có thể tìm được thông tin hữu ích.Nữ giúp việc cẩn thận hồi tưởng lại, nói ra những điểm mà cô cảm thấy không đúng.“Đêm kỷ niệm ngày cưới đã khóa cửa tự nhốt mình trong phòng khóc? Ngày hôm sau khi đến công ty tìm Lục Cảnh Thâm trở về thì như biến thành một người khác?” Cố Trì cau mày lặp lại lời nữ giúp việc vừa nói.Nữ giúp việc liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy! Tôi nhớ rất rõ.

Bởi vì ngày hôm ấy bà Lục … à không, Thu tiểu thư sau khi quay về liền sai chúng tôi vứt hết tất cả những đồ vật liên quan đến tổng giám đốc Lục đi.

Sau đó … ngày cô ấy ra ngoài một mình rồi không thấy quay trở về nữa.

Chúng tôi gọi điện cho Lục tổng muốn hỏi xem Thu tiểu thư có phải đến chỗ ngài ấy rồi không nhưng thư kí của tổng giám đốc Lục nói với chúng tôi rằng tổng giám đốc Lục và Thu tiểu thư đã ly hôn rồi, sau này không cần báo cáo chuyện liên quan đến Thu tiểu thư nữa.

Đến lúc ấy tôi mới biết tài liệu mà trước khi Thu tiểu thư mất tích gửi đến chính là bản thỏa thuận ly hôn.”Nghe những lời này có vẻ Thu Niệm vào đêm kỷ niệm ngày cưới sau khi bị bỏ rơi thì tâm tàn ý lạnh thế nên mới quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.


Chỉ là cô đã ký đơn ly hôn một cách dứt khoát vậy tại sao lại chơi trò mất tích mang dáng vẻ như không thể buông bỏ?Cố Trì cảm thấy hành động của Thu Niệm trước sau mâu thuẫn, anh ấy trầm tư trong giây lát, bám lấy tay vịn cầu thang lạnh lẽo đi lên tầng ba.Đi đến cửa phòng ngủ, anh ấy tạm dừng bước.Nghĩ đến nơi đây từng là phòng tân hôn của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm, vậy mà tân lang ngay đêm hôm ấy lại vứt bỏ tân nương mà đi, trong mặt anh ấy chợt hiện lên vài tia u ám.Nếu như lúc đầu anh ấy có thể ích kỉ thêm một chút, không độ lượng thành toàn cho tình yêu mà chỉ một mình Thu Niệm bỏ ra thì bây giờ cô ấy có lẽ đã trở thành vợ của anh ấy rồi, cùng anh ấy trong căn phòng này đầu ấp tay gối, ân ái hòa thuận.Suốt cả một năm nay, anh ấy vẫn luôn hối hận vì quyết định khi ấy, nhưng thật may mắn là Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm đã ly hôn, giúp anh ấy có thêm cơ hội để cứu vãn..