Lục Thiếu Ngôn nhìn Lục lão gia chết không nhắm mắt, cười mỉa một tiếng.

“Hai người đúng là vợ chồng có khác. Ngay cả bộ dáng trước khi chết cũng giống nhau, đều chết không nhắm mắt. Nhưng bà ấy lại là vì ông. Lão gia, ông lời thật, đến chết vẫn có người nhớ về ông, còn bà ấy ngay cả nằm mơ cũng muốn gặp được ông. Chắc chắn bà đấy đang đợi ông ở nơi suối vàng rồi, nếu ông thấy bà ấy, nhớ phải dỗ dành một chút nhé, tốt nhất là dỗ cho bà ấy sống lại,” Lục Thiếu Ngôn ngửa đầu nhìn bầu trời đen xám xịt, có vẻ bão sắp tới, đè nặng áp lực khiến người ta không thở nổi. Hắn lẩm bẩm: “Mẹ tôi thật ngốc, vì loại người như ông mà dù có phải thương tâm thống khổ cả đời vẫn vui vẻ chịu đựng.”

Lục Thiếu Ngôn nghẹn ngào một lát, hầu kết nhấp nhô trên dưới, giọng dần dần trầm xuống.

“Ông nuôi nấng tôi mười mấy năm, rồi lại ném tôi đi, làm tôi bị người khác mắng là con hoang. Giờ ông bù đắp lại cho tôi thì có ích gì?” Lục Thiếu Ngôn thở dài, “Vậy nên ông cho rằng, sau khi tôi về nước chỉ cần ông dỗ dành vài cái là đủ để bù đắp nỗi đau năm đó ông tạo ra cho tôi sao?”

Lục Thiếu Ngôn nhìn ông, cắn răng, gằn từng chữ: “Ông đừng có mơ! Nếu đã chết thì cứ chết đi, cả đời này tôi sẽ không thương tâm hay chảy một giọt nước mắt nào vì ông, càng sẽ không nhớ ông đâu.”

Lục lão gia vẫn không tiếng động nhìn hắn ta, cặp mắt vô thần phản chiếu lại gương mặt Lục Thiếu Ngôn.

“Nhưng mà nghĩ lại, đời này ông sống quả là không uổng, sau khi chết vẫn có khối người đau buồn khóc lóc vì ông. Ngày mai khi tin tức vừa mới tung ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới viếng thăm ông, dâng hương cho ông, năm nào cũng sẽ có người thờ ông, sau này cũng sẽ có nhiều người nhớ ông hơn. Cho dù ông chết vẫn vẻ vang, nhưng mẹ tôi lại cô đơn lẻ loi chết trong bệnh viện. Mãi đến hôm nay ông mới biết bà đã chết, bà ấy thật đáng thương.”

Lục Thiếu Ngôn lải nhải, ngồi ở trước mặt Lục lão gia, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt lão gia.

“Đừng nhìn nữa, tôi sẽ không đồng ý với ông đâu.” Lục Thiếu Ngôn nói: “Tôi không phải đối nghịch với Lục Bắc Xuyên, mà là đối nghịch với Lục thị của ông. Ông yên tâm đi, ngày nào Lục thị chưa ngã thì tôi sẽ không từ bỏ. Có lẽ ngày Lục thị sụp đổ, tôi sẽ đi thắp một nén nhang cho ông, nói tin tức tốt này cho ông nghe. Tôi biết, thứ ông để ý nhất chính là Lục thị.”

Lục Thiếu Ngôn giơ tay, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt Lục lão gia.

Lòng bàn tay chạm vào làn da ông còn sót lại chút hơi ấm, cảm xúc thô ráp truyền đến, Lục Thiếu Ngôn chậm rãi cúi đầu.

Toàn thân hắn khẽ run, ngay sau đó liền khuỵu đầu gối lên mép giường, gắt gao nắm chặt tay lão gia, che đôi mắt ông lại.

“Ngôn Ngôn, đừng nghe mẹ con, sau này lớn lên con muốn làm bất cứ cái gì cha cũng sẽ ủng hộ con! Dù con có phá của đi chăng nữa, cha cũng sẽ giúp con trở thành người có nhiều tiền nhất, phú nhị đại vô tư vô lo nhất!”

“Thiếu Ngôn, nam tử hán đại trượng phu, đã làm sai chuyện gì thì phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm! Sai là sai, không được nguỵ biện gì hết.”

“Con hoang! Mày là đồ con hoang mà còn dám bước vào cửa Lục gia! Cút ra ngoài cho tao! Các người nghe cho rõ đây, lần sau ai dám cho nó vào thì cùng nhau cút ra khỏi Lục gia cho tôi!”

“Thiếu Ngôn, năm đó là cha sai rồi, cha xin lỗi con, con trở về đi, để cha bù đắp lại cho con, nhé?”

“Ngôn Ngôn, đồng ý… đồng ý với cha, ngàn vạn…… ngàn vạn lần……”

Quá khứ hiện rõ trước mắt, những cảnh Lục Thiếu Ngôn cho rằng mình đã quên đi, bây giờ lại lần lượt xuất hiện vô cùng rõ nét ở trong đầu hắn.

Hạnh phúc, hận thù, tủi nhục trong quá khứ, tất cả những thứ ấy đã tạo nên hắn ta ngày hôm nay.

Không phải hắn sai!

Từ đầu đến cuối, hắn đều không sai!

Có một cửa sổ chưa đóng, đột nhiên có cơn gió từ bên ngoài thổi bay tấm rèm lên.

Tiếng nức nở nghẹn ra từ trong cổ họng, Lục Thiếu Ngôn áp trán lên mu bàn tay Lục lão gia, cả người kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng khóc thút thít đầy thống khổ.

***

Ngoài hành lang phòng bệnh có rất nhiều người, trên mặt mỗi người đều mang biểu cảm buồn bã, duỗi cổ nhìn vào trong phòng bệnh. Có vài người lớn tuổi chui vào một góc bàn bạc một lát, sau đó đẩy ra một người đại diện đi đến trước mặt Lục Bắc Xuyên.

“Bắc Xuyên à, ông đã theo dõi cháu từ nhỏ đến lớn, có vài lời ông không muốn giấu gì cháu,” Ông già chống quải trượng, ra vẻ rất trưởng bối, “Sức khoẻ của lão gia không được ổn cũng không phải mới một hai ngày, bây giờ có thể sống đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cháu cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, tình huống dường như không được lạc quan lắm, nên chuẩn bị tâm lí trước. Cháu là cháu đích tôn của lão gia, không ai có thể vượt mặt được cháu.”

Nhìn mặt Lục Bắc Xuyên không có bất cứ ý gì, chỉ lễ phép nói: “Ông Tư, con của ông nội vẫn còn sống, sao cháu có thể hơn chú nhỏ được.”

“Chú nhỏ?” Ông Tư cười nhạo một tiếng, đè thấp giọng, “Năm đó cả Lục Thiếu Ngôn và mẹ nó đều bị lão gia đuổi đi, tuy rằng không nói rõ lí do nhưng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra trong lòng mọi người đều biết rõ. Sau đó hình như được điều tra lại, đều là hiểu lầm. Nhưng có phải hiểu lầm hay không vẫn còn phải xem đã. Mọi chuyện trôi qua nhiều năm như vậy rồi, lão gia cũng đã già, sẽ hay nhớ về kỉ niệm, đó là bản tính con người, cho nên mới gọi nó trở về. Nhưng mà con nói xem, ở nước ngoài mười mấy năm, mười mấy năm ấy không trở về báo hiếu lão gia. Bây giờ vừa về hai ba năm đã dụ được lão gia chia hết bất động sản dưới danh nghĩa cho cậu ta. Còn có tài sản bên nước ngoài nữa, số tài sản đó rất lớn, người đàn bà kia đã sớm không phải là phu nhân Lục gia nữa, dựa vào cái gì mà được lấy tài sản bên nước ngoài của Lục gia chúng ta?”

Ông Tư là em trai Lục lão gia, được Lục thị che chở nên mấy năm nay vẫn được sống trong nhung lụa, không phải lo lắng vật chất.

“Bắc Xuyên, không phải ông có ý gì đâu nhưng đôi khi lão gia có hơi bất công. Có ai mà không biết Lục thị là do một tay Lục Bắc Xuyên cháu vun đắp lên, không có cháu thì làm gì có được Lục thị ngày hôm nay! Lục Thiếu Ngôn và mẹ nó hai mấy năm nay cứ định cư nước ngoài, làm được cái gì? Chẳng làm được cái gì nhưng mới trở về hai năm đã dỗ được Lục lão gia đưa hơn nửa số tài sản cho nó. Nó đâu có xứng!”

Trong từng câu chữ, tất cả đều chứa đầy ý tán dương Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên lắng nghe, vẻ mặt không rõ cảm xúc, “Ông có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi ạ.”

Ông Tư đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Lão gia hồ đồ thì chúng ta cũng không thể hồ đồ theo được. Sao Lục Thiếu Ngôn có thể lấy đi số tài sản đó? Chỗ đó có ít nhất một nửa phải là của cháu, đúng không?”

Lục Bắc Xuyên đã hiểu, “Ông cảm thấy ông cháu chia tài sản không đều?”

Ông Tư thở dài, “Già rồi, khó tránh khỏi hồ đồ. Nhưng ông thấy lão gia đã như vậy, chúng ta cũng không nên kích thích ông ấy, cứ chăm sóc ông thật tốt đã, có chuyện gì, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau.”

Ý của ông ta là bây giờ lão gia vẫn còn sống, không nên nhắc đến chuyện này, chờ lão gia chết rồi hẵng nhắc đến.

Lục Bắc Xuyên không thẳng thắn đáp lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Ông Tư, theo lý mà nói, ông ấy và ông, và chú nhỏ đều là trưởng bối của cháu, chuyện của trưởng bối cháu thật sự không tư cách để xen vào.”

“Cháu…”

“Bắc Xuyên,” Diệp Trăn bước tới từ cuối hành lang, kéo tay Lục Bắc Xuyên nhìn ông già trước mặt, “Ông Tư, ngại quá, cháu có chút việc quan trọng muốn nói với Bắc Xuyên ạ.”

Ông Tư không tiếp tục nói nữa, gật đầu đứng sang một bên.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Bắc Xuyên nhỏ giọng hỏi cô.

Diệp Trăn không nói thẳng, nhìn đám người xung quanh, cũng bé mồm nói: “Anh tới mà xem.”

Diệp Trăn đưa Lục Bắc Xuyên tới văn phòng của bác sĩ trưởng, đóng cửa lại rồi nói khẽ với vị bác sĩ kia: “Bác sĩ, xin ông hãy nói lại chuyện vừa rồi mới nói với tôi cho chồng tôi nghe.”

Bác sĩ trưởng khoa thở dài, sắc mặt nghiêm trọng, đưa một ít bệnh án của Lục lão gia cho Lục Bắc Xuyên, “Lục tiên sinh, là như vậy, mấy năm qua Lục lão tiên sinh thường xuyên kiểm tra sức khoẻ ở đây, nhưng vài năm gần đây lại không kiểm tra đúng hạn nên chúng tôi cũng cảm thấy không ổn lắm, cho nên đã từng tới tận nhà kiểm tra cho lão tiên sinh. Theo tôi được biết, một năm trước sức khoẻ của lão tiên sinh vẫn rất ổn định.”

Lục Bắc Xuyên nhìn chằm chằm ông, “Bác sĩ, có chuyện gì phiền ông hãy nói thẳng.”

“Lúc kiểm tra cho lão tiên sinh tôi đã phát hiện một thứ không được bình thường, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, tình huống cụ thể tôi vẫn phải đợi phân tích sau…”

Bác sĩ trưởng còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ liên tục, có y tá chưa được đồng ý đã đẩy cửa ra, vội vàng báo với bác sĩ, “Bác sĩ trưởng, lão tiên sinh không ổn rồi!”

Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn nhìn nhau, hai người vội vàng đi theo bác sĩ về phía phòng bệnh, có nhiều bác sĩ và y tá cũng bước vào phòng, không lâu sau đã đẩy Lục Thiếu Ngôn thất hồn lạc phách ra.

“Sao lại thế này!”

Có người bắt đầu làm khó dễ Lục Thiếu Ngôn.

Nhưng Lục Thiếu Ngôn kìm nén cảm xúc, ẩn nhẫn, trước câu hỏi của mọi người, không đáp một lời.

Những vị bác sĩ kia cũng không ở trong phòng bệnh lâu lắm đã đi ra, bác sĩ trưởng tháo khẩu trang xuống, nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó lắc đầu thở dài với đám người Lục Bắc Xuyên, “Xin chia buồn.”

“Sao… Sao lại thế này? Không phải vừa nãy vẫn còn tốt sao?” Đám người vội vàng vọt vào phòng bệnh, mấy giây sau lập tức có tiếng kêu vang trời đất, “Còn trẻ như vậy mà sao anh lại có thể… Anh ơi! Anh mở to mắt ra nhìn chúng em đi!”

Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng gào khóc.

Ngoài hành lang chỉ còn lại mấy người mà thôi.

Chúc Chúc nắm tay Lục phu nhân, vào trong phòng thăm, không rõ đã xảy ra chuyện gì, càng không rõ tại sao người trong phòng lại khóc. Bé ngửa đầu hỏi Lục phu nhân cũng đang che mặt khóc thút thít, “Bà ơi, tại sao mọi người lại khóc vậy ạ?”

Lục phu nhân ngồi xổm xuống ôm chặt bé, “Bởi vì cụ của Chúc Chúc đi rồi.”

“Không phải cụ bị bệnh sao ạ? Lúc Chúc Chúc bị bệnh không thể xuống giường được, sao cụ vẫn có thể đi? Cụ đi đâu vậy ạ?”

Nhìn khuôn mặt non nớt đơn thuần của Chúc Chúc, Lục phu nhân cắn chặt môi dưới không nói lời nào.

Lục Bắc Xuyên nói với Diệp Trăn: “Em mang Chúc Chúc về nhà cũ trước đi, phía bệnh viện có anh ở đây. Ở nhà cũ không có ai, tất cả nhờ em và mẹ nhé.”

Diệp Trăn gật đầu, tâm tình cũng cực kì kém. Cô ở Lục gia mấy năm, Lục lão gia luôn đối xử với cô rất tốt, cũng yêu thương Chúc Chúc rất nhiều.

“Em biết rồi, phía nhà cũ đã có em và mẹ lo, anh yên tâm đi.”

Trong phòng bệnh, thi thể của lão gia được phủ lên tấm vải trắng, căn phòng chật như nêm cối. Lục Bắc Xuyên đứng ở ngoài cửa quay đầu nhìn Lục lão gia từ xa, sau đó đi theo bác sĩ trưởng vào văn phòng.