Biệt thự số 12, tiểu khu Dương Quang, Phổ Đông, Thành phố ma thuật, trong góc đường sát vách tường xuất hiện hai người.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo thể thao xám tro, trên tay cầm một cái túi.

Người đàn ông còn lại mặc một bộ vest đen phối với một đôi dép lê đi trong nhà.
Hai người đi cạnh nhau, tay đút túi, mắt đeo kính râm.

Trên đường thỉnh thoảng có người qua đường đi lại nhìn hai người, sau đó lập tức trốn ngay, chờ đến khi hai người họ rời đi, lúc này mới vỗ ngực sợ hãi:

"Ôi mẹ ơi! Hóa ra đây là xã hội đen, dọa chết tôi rồi, tốt hơn hết là nên tránh khỏi nơi thị phi này."
Mà hai người bị nói là xã hội đen, lúc này lại lén lén lút lút ngồi xổm bên ngoài biệt thự số 12
"Anh Đát Kỷ, chúng ta thế này có phải làm người khác chú ý không?" Người nữ đeo túi xám nói, lo lắng nhìn xung quanh, sợ có người qua đây.
Người đàn ông mặc đồ đen tháo kính râm ra, nhìn xuống đôi dép của mình, cảm thấy bất lực sâu sắc.
"Tân nhi, đợi đến khi chúng ta giàu có, có thể mua một đôi giày cho vi phu trước được không?"
Đế Tân gật đầu một cách tự nhiên: "Chuyện đó là đương nhiên.

Hiện tại chổng hãy cứ đi tạm một chút.

Nhưng mà chúng ta giết Ngô Dương đó bằng cách nào?"
Đây không phải là lần đầu tiên cô giết người, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô lập kế hoạch lấy mạng người khác, cảm thấy có chút kích thích nha.
Đát Kỷ trực tiếp cầm lấy túi trong tay Đế Tân, mở túi kiểm tra dụng cụ.
Một cái búa, một con dao làm bếp, một cái kìm và một viên gạch trên đường.
Đát Kỷ cầm lấy viên gạch, tung lên ném xuống để áng chừng, sau đó mỉm cười đưa viên gạch cho Đế Tân: "Bà xã, cầm lấy cái này, chúng ta vào nhà hắn một lát, chờ vi phu dùng phát thuật khiến hắn đứng im, em chỉ cần đập hắn là được."
"Chà! Anh Đát Kỷ, anh thật thông minh, vậy cứ thế làm đi!"

Cả hai hạ quyết tâm, thấy xung quanh không có ai, họ đi thẳng qua bức tường, bước vào trong vườn.
Khu vườn đối diện với phòng khách của biệt thự, vốn không có người, hai vợ chồng cô dứt khoát đi vào bên trong.
Phòng khách không có ai, cửa kính trên ban công cũng không ngăn được vợ chồng họ, Đế Tân nâng viên gạch lên.
"Choang" một tiếng, cửa kính bị vỡ tan.
Đát Kỷ bước vào phòng trước, đập vào mắt là con mắt màu vàng óng ánh.

Hóa ra bức tường trong góc phòng khách được dán một đống bùa trừ tà ma màu vàng và treo một thanh kiếm gỗ.

Một tiểu quỷ bình thường chắc chắn không dám vào.
Nhưng Hắc Bạch vô thường sao có thể là một tiểu quỷ bình thường, tại sao lại để Ngô Dương thoát được?
Đát Kỷ cảm thấy kỳ quái, cho nên gọi Đế Tân đang hóng gió ngoài ban công, bắt đầu thu thập mục tiêu Ngô Dương trước.

Tuy nhiên, sau khi đã tìm kiếm cả trong lẫn ngoài nhà, vẫn không thấy người đâu, Đát Kỷ đành phải quay lại ban công tụ họp với Đế Tân.
"Không có." Đát Kỷ nói.

Đế Tân ngước mắt nhìn lên đồng hồ trong phòng khách, bây giờ là 4 giờ 40 phút chiều.
"Đát Kỷ, có lẽ anh ta còn chưa tan ca, chúng ta trốn vào nhà chờ đã," Đế Tân đề nghị.
Đát Kỷ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy.

Đúng rồi, anh chưa ăn gì cả, em có đói bụng không? Anh vừa kiểm tra tủ lạnh nhà hắn, còn một ít thức ăn trong đó."
Nhắc đến đồ ăn, Đế Tân mới nhớ rằng hôm nay cô và Đát Kỷ vẫn chưa ăn gì.

Họ đã dùng số tiền cuối cùng để mua vé xe, kết quả là bây giờ họ rơi vào tình trạng không còn một xu dính túi.
5 vạn tiền đặt cọc đã được thanh toán rồi, nhưng họ quên mang thẻ ngân hàng khi ra cửa.
Bây giờ nghe thấy lời đề nghị này của Đát Kỷ, Đế Tân vội vàng gật đầu, kéo Đát Kỷ vào nhà bếp, không chút khách khí lấy hết tất cả các đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra.
Hai vợ chồng vừa ăn no nê, thì đồng hồ điểm 5: 01, cổng sắt bên ngoài biệt thự vang lên, Đát Kỷ vội vàng vứt khoai tây chiên trên tay Đế Tân, cầm túi đi đến cửa nhà..