Ánh sáng mờ dần rồi chỉ tập trung ở thanh kiếm. Thanh kiếm toả sáng, bay lên trên cao trước mặt nó, ánh sáng từ thanh kiếm tỏa ra như một quả cầu bao quanh thanh kiếm. Thanh kiếm nhỏ dần, nó đưa hai tay giữ lấy quả cầu ánh sáng, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất vào hư vô chỉ để lại những hại bụi tiên rơi như những bông tuyết. Franky và Aya lúc này đang ở dưới đất mà Ngắm nhìn những hiện tượng có một không hai, cả đời cũng chưa chắc thấy được và không quen được. Người sốc nhất là Ayame, cô thật không ngờ nó lại mang trong người sức mạnh vĩ đại như vậy, nhưng ở nó co lại không cảm nhận được ma lực, tại sao vậy? Không phải nói đúng hơn là không phải ma lực bình thường mới đúng.
Nhẹ nhàng đáp xuống, đôi chân trần vừa chạm đất thì đôi cánh cũng dần biến mất, để lại nhưng vệt sáng mơ hồ và những hạt bụi lấp lánh như lúc thanh bảo kiếm biến mất. Đôi mắt cũng dần chuyển màu thành đen, chỉ riêng mái tóc là chắng biến đổi gì vả, vẫn giữ cho mình một màu đen huyền ảo. Bước tới đến Ayame, nó nhẹ đưa tay chạm vào gương mặt xinh xắn ấy, vỗ nhẹ vào má Ây, cô bảo:
-Aya, bị gì vậy?-lời nói như có ma lực kéo Ayame ra khỏi mê lực của nó.
-Cậu...cậu..sao...cậu..có thể-Cô lắp bắp.
-Ùm...sau này cậu sẽ biết-cô nói rồi cười nhẹ làm Ayame đỏ mặt.

-Franky.-giọng nói băng lãnh phát ra từ miệng nó làm anh tưởng như chết tới nơi. Nhanh chóng thoát ra khỏi hấp lực, anh cười giã lã:
-Hề hề, sao rồi Kami, em có làm sao hok,anh không ngờ là em hấp thụ ánh sáng mặt trời nhanh như vậy, bây giờ chỉ mặt trăng thui, lẹ lên.-Franky nói rồi nhanh chóng kéo nó và Aya đi.
-Khoan đã, chúng ta sẽ ở đâu vào tối nay?-câu nói của Ayame làm Franky khựng lại. "Ờ ha, tối nay mình ngủ ở đâu?" Anh nghĩ rồi quay sang Kami, cô vẫn dửng dưng, nó là con gái đó, không sợ sao.(au:Hỏi thừa, nó mạnh như trâu rồi còn sợ gì nữa.)Chạy lại chỗ nó anh cầu cứu:
-Kami à, hề hề...em giúp anh được không

?
-Ở nhà người ta.-câu trả lời nhẹ tênh mà làm cái đầu người ta nặng thêm và kí vì một đống dấu chấm hỏi.
-Nhà ai vậy Kami?-Ayame hỏi
-đi rồi sẽ biết.
Thân ảnh màu trắng lướt nhanh trong gió, mái tóc uốn lượn theo nhịp, một bức tranh hoàn mĩ không khuyết điểm, đẹp trên cả tuyệt vời. Đi khoảng 20p, tụi nó đã đứng trước một ngôi nhà xinh xắn, lấy màu xanh rêu làm chủ đạo, ngôi nhà nhìn có vẻ cũ kĩ nhưng lại rất dễ thương. Một bà lão bước ra, mái tóc bạc phơ, gương mặt nhăn nheo nhưng không giấu được vẻ hiền từ nhân hậu. Nhẹ cuối chào bà lão, cô giới thiệu cho bà biết về hai người bên cạnh, cũng cũng vui vẻ mời họ vào trong nhà chơi. Ngôi nhà nhỏ nên vật dụng cũng không quá lơn, chỉ đủ cho tụi nó xài, đồ đạc trong nhà là do bà và chồng bà làm nên nhưng không may chồng bà qua đời nên...(au:tự hiểu) Chơi đến chiều, tụi nó kéo nhau ra ngoài bãi cỏ chơi, nó chả làm gì cả, cắm headphone nghe nhạc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Aya thì đi hái hoa kết thành chiếc vòng đội đầu cho nó. Còn Franky thì nhảm nhất anh ngồi một góc để...Ăn? Anh gặm hết gần 6 cái sandwich, 3 bịch snack và 5 lon nước ngọt. Anh như chưa bao giờ được ăn, anh bảo tối nay khi nó hấp thụ ánh sáng của mặt trăng sẽ không thể nào ăn được đâu nên giờ ăn trước để đỡ đói.
Thời gian thấm thoát chỉ còn 30p phút nữa là lúc mặt trăng lên cao nhất và toả ra nhiều ánh sáng nhất. Nó sẽ phải đứng ở Thiên Thạch để hấp thụ ma lực.