Nguyễn Văn Văn muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại có cảm giác choáng váng, ngã xuống giường lần nữa.Lộ Phong thấy thế đè bờ vai cô lại: "Được rồi, trước tiên em đừng nhúc nhích."Bây giờ Nguyễn Văn Văn muốn động đậy cũng không được, cứ cảm thấy choáng váng, thân thể khó chịu.

Cô nắm chặt tay Lộ Phong, kéo đến cọ lên mặt mình, nũng nịu nói: "Em sợ."Lộ Phong an ủi cô: "Không sao, đã qua rồi."Tài xế đứng cách giường bệnh mấy bước, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi cô chủ, là do tôi."Đừng thấy tính cách Nguyễn Văn Văn hay giả vờ, cô chỉ làm thế với Lộ Phong thôi, hơn nữa đây chỉ là hành động vô hại không mất lịch sự mà thôi.


Vào thời điểm then chốt cô tự biết rõ, nhếch môi nói: "Chuyện không liên quan đến anh."Nói xong, Lộ Phong liếc mắt ra hiệu cho tài xế đi ra ngoài trước.Không có người ngoài ở bên cạnh, Nguyễn Văn Văn lại bắt đầu làm nũng, giơ ngón tay lên nói đau.Trên ngón út của cô có vết cắt, có lẽ lúc xe lắc lư không cẩn thận quẹt qua nên bị thương.

Vết cắt không lớn, chỉ lờ mờ, trên đó không có máu, chỉ hơi đỏ lên.Cô đưa đến bên môi Lộ Phong, nhíu mày.Lộ Phong không hiểu, cầm ngón tay cô: "Làm gì thế?"Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Đau."Lộ Phong nói: "Tôi đi gọi bác sĩ."Nói xong anh đứng lên muốn đi ra ngoài, Nguyễn Văn Văn giữ chặt cánh tay anh, chớp mắt hỏi: "Đừng gọi bác sĩ, em chỉ cần anh.""Cần tôi?" Lộ Phong không hiểu.Nguyễn Văn Văn kéo anh lại, đưa ngón tay đến bên môi anh khẽ chạm vào.Lộ Phong liếc nhìn cô, dường như không hiểu cô có ý gì, đuôi mắt nhướng lên, vẻ mặt khó hiểu.Nguyễn Văn Văn chờ thật lâu không thấy anh làm gì, cô áp tay lên môi anh, mạnh miệng nói: "Thổi cho em đi."Đúng là.Cô chỉ muốn anh thổi một lát thôi.Lộ Phong ngẩn người, trong đáy mắt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, càng ngày cô Lộ càng làm mới nhận thức của anh.Nguyễn Văn Văn tưởng rằng anh không vui, cô mím môi, vẻ mặt ấm ức: "Em hiểu rồi, anh không..."Cô còn chưa nói xong, Lộ Phong đã nắm chặt tay cô để bên môi thổi nhẹ.Lúc thổi ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.Mặt Nguyễn Văn Văn dần nóng lên, trong lòng vui vẻ, a a a, chồng đáng yêu quá.Cảnh này rất ấm áp, bố Nguyễn vốn đang muốn đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn qua khe cửa thấy cảnh này thì dừng lại, đôi mắt lóe lên ý cười.

Bố Lộ đi từ phía sau tới hỏi ông: "Sao lại không vào?"Bố Nguyễn liếc mắt ra hiệu cho ông, chỉ vào bên trong.Bố Lộ nhìn vào, sau đó cười còn vui hơn cả bố Nguyễn.Bà Lộ đi phía sau cùng thấy hai người bọn họ đứng ở cửa không vào, vừa muốn cất tiếng, bố Lộ đã kéo bà qua ra hiệu im lặng.Bà Lộ nhìn theo ánh mắt ông, lát sau bà cũng nở nụ cười như hoa.Ba người nhìn nhau lặng lẽ rời đi, sau khi vào thang máy lại bắt đầu bàn bạc, tiệc đầy tháng của đứa bé tổ chức ở nhà hàng nào.Nhà họ Lộ và nhà họ Nguyễn không thiếu tiền, bố Nguyễn nói: "Đương nhiên phải tìm chỗ tốt nhất."Bố Lộ gật đầu đồng ý.Chuông điện thoại di động vang lên cắt ngang hai người đang nhìn nhau, Lộ Phong buông tay, lấy đi động trong túi ra vừa bấm nhận cuộc gọi vừa đi ra khỏi phòng bệnh.Cửa phòng bệnh đóng lại, bóng dáng cao lớn in trên mặt đất.

Ánh nắng chiếu vào phản chiếu hình bóng kéo dài.Nguyễn Văn Văn nhìn chiếc bóng nở nụ cười nhạt, chồng cô đó, ngay cả chiếc bóng cũng đẹp như thế.Đúng là đẹp trai.Chợt nhớ đến lúc còn đi học, khi tan học cô cùng Lộ Phong đi về nhà.


Hôm đó, đột nhiên cô nghe thấy những bạn học khác nói Lộ Phong sẽ đến thư viện gần đây.

Cô chờ trong ngõ nhỏ từ sớm, sau khi anh đi ra ngoài thì cô âm thầm đuổi theo.Ngày đó trời đông giá rét, gió thổi rất mạnh, vô cùng lạnh.


Cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, không biết vì sao khi nhìn bóng dáng anh đi mà cảm thấy rất ấm áp, trong lòng như có ngọn lửa ấm.Sau đó cô muốn đi cùng nhưng không có cơ hội.Lúc ấy tâm trạng của cô rất tệ, làm chuyện gì cũng không tập trung.Không thể nào so sánh với bây giờ.Nguyễn Văn Văn cong môi cười nhẹ, thật tốt, có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.Lộ Phong nghe điện thoại rất lâu, lúc anh xoay người đi nghe điện thoại thì điện thoại của Nguyễn Văn Văn cũng vang lên.

Trâu Mỹ gọi đến hỏi cô đi làm có cảm giác gì.Nguyễn Văn Văn thở dài: "Đừng nói nữa."Trâu Mỹ nói: "Hừm, đừng thế chứ, nói thử nghe xem."Sau đó, Nguyễn Văn Văn nói tuốt tuồn tuột mọi chuyện."Khụ khụ, cậu nói cái gì, cậu lại gặp tai nạn xe." Trâu Mỹ chậc chậc nói: "Không phải chứ, có phải năm nay cậu phạm Thái Tuế không, sao hai ba ngày lại xảy ra chuyện thế!""Không biết." Nguyễn Văn Văn hậm hực nói."Vậy lần này thì sao, có nhớ ra chuyện gì không?" Trâu Mỹ hỏi."Hình như có.""Sao lại nói hình như có?""Lúc đụng vào cửa kính hình như tớ nhìn thấy cái gì đó.""Sau đó thì sao?""Không thấy nữa.""Không có chút ấn tượng nào sao?""Ừm.".