Mặt Văn Nhân Mịch vẫn mê mang, trong trí nhớ cũng không có cái tên này.
Cảnh An Thành cũng không quá để ý, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt hỏi: “Thư ký Dương không giúp em thuê phòng sao?”
Đang nói thì phía sau lại đi tới một người đàn ông, tuổi tác không nhỏ, đại khái hơn bốn mươi. Cả người xám xịt, nhìn là thấy điềm báo không may.
Ngược lại Văn Nhân Mịch đối với người này hơi có chút ấn tượng, ngày đầu tiên cô vừa nương thân vào cơ thể này đã từng gặp ông ấy. Sau khi người đàn ông trẻ tuổi đeo kính giúp cô xử lý vết thương hình như để vị đại thúc này đi mua cơm cho mình thì phải....
Nhưng mà hai ngày nay Lâm Mạt Mạt cũng không thấy ông ấy nữa, cô cũng không quan tâm dù sao người khác không có nghĩa vụ chiếu cố mình.
“Cảnh tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Cảnh An Thành sắc mặt lạnh lùng: “Tôi không đến thì anh vẫn định để emấy ở đây phải không?”
Sắc mặt nam tử trung niên ngượng ngùng: “Tôi đã tìm được phòng, gần ngay trường học, dự định buổi tối tới đón cô ấy qua đấy.”
Cảnh An Thành không để ý tới ông ngược lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Có tiện mang tôi lên xem một chút không?”
Văn Nhân Mịch, à, hiện tại là Lâm Mạt Mạt thấy đối phương cũng không có ác ý nên gật đầu chủ động đi lên phía trước.
Tòa nhà này rất lâu năm rồi, xắp xỉ khoảng tám mươi năm, nhiều năm trước đã liệt vào phạm vi phá dỡ nhưng bởi vì một ít tin đồn không tốt lắm, trước sau có vài nhà đầu tư tiếp nhận hạng mục này xảy ra không ít chuyện, sau khi có người trong tổ hạng mục chết, bị thương, bị đánh thì cũng không còn ai đến hỏi han nữa.
Hai bà cháu Lâm Mạt Mạt ở chổ này cũng là được cộng đồng an bài, tốt xấu gì cũng có nơi che mưa chắn gió, còn không cần nộp phí bất động sản. Quan trọng nhất chính là gần trường Lâm Mạt Mạt học, không cần tốn những khoảng phí ngoài định mức như xe bus, cơm trưa. Đối với bà cháu hai người mà nói là một khoản tiền lớn.
Lâm Mạt Mạt ở tại lầu một nhưng tòa nhà này là nhà cao tầng của vài thập niên trước, tổng có bốn tầng, gara xe cùng phòng chứa đồ đều ở trên mặt đất cho nên dù lầu một cũng tương đương lầu 2.
Thời điểm lên lầu, dù chỉ có không đến hai mươi bậc thang Cảnh An Thành cũng cảm thấy bầu không khí trong tòa nhà này không thích hợp. Rõ ràng là cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ bên ngoài đã sớm lên tới hơn hai mươi độ, cho dù trong hành lang nhiệt độ hơi thấp một chút thì cũng không có khả năng lạnh như vậy, quả thật giống như là lạnh từ bên trong ra.
Người đàn ông đi theo phía sau cũng cảm thấy toàn thân khó chịu, ôm cánh tay rùng mình hai cái: “Cảnh tiên sinh, nơi này sao lại lạnh như vậy?”
Cảnh An Thành ngược lại hỏi hắn: “Ông không phải nói với thư ký Dương là mấy ngày nay ngày nào ông cũng tới sao?”
Lúc chiều Cảnh An Thành nhận được tin nhắn thư ký gửi, nói với hắn mấy ngày nay công việc bên nhị thiếu gia bận rộn, thư ký Dương liền đem chuyện của đứa nhỏ này ủy thác cho một nhân viên cộng đồng làm giúp, chờ mấy ngày sau làm xong thì tự mình tới.
Cảnh An Thành vừa hay có cuộc họp gần đây nên thuận đường tới xem một chút.
Người đàn ông kia ngượng ngùng không dám nói nhiều.
Lâm Mạt Mạt không nói chuyện, lên lầu liền lấy chìa khóa ra mở cửa mời hai người vào.
Cửa phòng vừa đóng lại, lập tức trong phòng ấm lên không ít, đem tất cả khí âm hàn ngăn ở bên ngoài.
“Ngồi!” Lâm Mạt Mạt chỉ chỉ hai cái ghế đã hoàn toàn tróc sơn, lộ ra màu sắc nguyên thủy của gỗ.
Cảnh An Thành không thèm để ý bộ âu phục đắt đỏ của mình bị dính bụi chút nào, gật gật đầu ngồi xuống.
Người đàn ông bên cạnh ghét bỏ bĩu môi, nhìn một cái chiếc giường nhỏ bên cạnh cũng đã sớm không còn nhìn ra được hình vẽ và màu sắc ban đầu nhưng cũng coi như sạch sẽ, đến sát bên mép giường ngồi xuống.
Chỉ lát sau Lâm Mạt Mạt lại đi tới nói: “Không có nước nóng, tôi đi nấu.”
Cảnh An Thành lập tức nói: “Không cần. Tôi chỉ đến xem, dù như thế nào em trai tôi cũng là người giám hộ của em.”
Em trai không nghe lời, làm anh tất nhiên phải chịu trách nhiệm.
Lâm Mạt Mạt nhớ kỹ ba chữ ‘người giám hộ’, lại không lên tiếng.
Cảnh An Thành lại hỏi: “Em có cần gì không? Chổ ở tôi sẽ giúp em an bài, học phí tôi cũng sẽ phụ trách, còn cái khác thì sao? Em còn có yêu cầu nào khác không?”
Lâm Mạt Mạt “A” một tiếng, trầm mặc một lát mới nói: “Không có, cảm ơn.”
Người đàn ông cộng đồng lại rất kỳ quái, truy vấn: “Cảnh tiên sinh, tòa nhà tiểu khu này, có phải có nhà đầu tư mới tiếp nhận không?”
Cảnh An Thành lại liếc hắn một cái nữa: “Ông quan tâm cái này làm gì?”
Đến một đứa trẻ cũng không chiếu cố tốt, chỉ biết hỏi lung tung này kia, làm cho người khác chán ghét.
Người đàn ông xấu hổ cười một tiếng: “Chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Lâm Mạt Mạt ngồi một chổ, giữ yên lặng, đối với chủ đề của hai người không có chút hứng thú.
Cảnh An Thành cũng chưa từng cùng tiểu nữ hài tiếp xúc qua, mặc dù không cảm thấy xấu hổ nhưng thời gian hắn rất quý giá, sau khi hỏi mấy câu cũng không còn lời gì để nói thì trước hết muốn để lại phí sinh hoạt rồi đi, lại phát hiện đồ để ngoài xe nên nói: “Em chờ một chút, tôi đi lấy mấy thứ.”
Nghĩ đến trung niên nữ quỷ bên ngoài cũng đối với cô rất tốt, thời thời khắc khắc đều nhớ tới khả năng cô không có cơm ăn, sợ hai bên đụng nhau, Lâm Mạt Mạt cũng nhanh chóng đi theo: “Tôi đi chung với anh.”
Cảnh An Thành nhìn cô một cái nhẹ gật đầu.
Vừa đi ra khỏi gian phòng, khí âm hàn lần nữa đánh tới nhưng nhiệt độ cạnh người đàn ông này hiển nhiên bình thường hơn một chút.
Lâm Mạt Mạt theo sát phía sau Cảnh An Thành rốt cuộc cũng phát giác được đây không phải là ngẫu nhiên.
Trên người người đàn ông này không biết mang theo thứ gì vô cùng khắc chế vật âm hàn. Chẳng trách hắn vừa xuất hiện thì tiểu quỷ muốn đánh lén mình kia liền biến mất, xem ra là rất sợ.
Hai người một trước một sau từ tòa nhà ra ngoài, ở cửa ra vào đỗ một chiếc xe màu đen.
Lâm Mạt Mạt cũng không nhận ra là loại xe gì, cô đối với loại phương tiện giao thông mới này hiểu biết chỉ dừng lại ở ‘rất đắt, không mua nổi’, cái khác thì không nghĩ nhiều.
Cảnh An Thành lấy chìa khóa xe, từ trên ghế phụ lấy ra một phong thư, bên trong chứa một cái thẻ và hai ngàn tiền mặt, là hắn cố ý kêu người chuẩn bị, đưa cho Lâm Mạt Mạt: “Em cầm dùng trước. Mật mã tôi đã viết bên trên phong bì.”
Lâm Mạt Mạt nhìn số tiền lớn này, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Anh tại sao phải cho tôi tiền? Anh cần tôi làm gì? Cầu tài hay chuyển vận?”
Cảnh An Thành: “....”
“Em chờ một lát, tôi nhận điện thoại.”
Lâm Mạt Mạt: “Nha.”
Cảnh An Thành đi qua một bên nghe điện thoại, Lâm Mạt Mạt cũng không có ý nghe lén. Cô ở tại chổ âm thầm điều tra những sinh vật phi nhân loại kề bên này với cổ thân thể này có bí mật gì.
Không có đạo lý một đầu củ cải bình thường đến cả cơm ăn còn không đủ no sẽ bị nhiều vong hồn chú ý như vậy, thậm chí còn có ác quỷ nhiều lần để mắt tới cô.
Hơn nữa khí tràng của tòa lầu này cũng rất kỳ quái.
Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn lại, bên trong toàn bộ tiểu khu tràn ngập tử khí đen kịt, nhân quả quấn quanh, sinh sôi không ngừng, chắc là đã gây ra không ít chuyện. Duy chỉ có cái phòng kia của cô, sáng rất nhiều, nhìn qua còn có một ít sinh cơ.
Cái này lại càng kỳ quái....
Bên kia Cảnh An Thành đột nhiên lên giọng, dáng vẻ rất nghiêm khắc: “Đem hắn tới đây, đã hai mươi mốt tuổi, đến cả bốn chữ gánh chịu trách nhiệm cũng không hiểu sao?”
Lâm Mạt Mạt đột nhiên nghĩ đến người ‘em trai’ kia mà hắn nói.
Không đợi suy nghĩ nhiều, Cảnh An Thành đã nghe điện thoại xong đi tới nói với Lâm Mạt Mạt: “Lần trước lúc thư ký Dương tới đúng lúc em bị thương đúng không?”
Lúc này Cảnh An Thành mới chú ý tới vết thương trên trán cô, sau khi thay thuốc hai lần đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn không quá lạc quan, nhịn không được hơi nhíu mày thầm trách mình quá bất cẩn: “Tôi dẫn em đi bệnh viện trước.”
Lâm Mạt Mạt trả lời: “Đã thay thuốc rồi.”
“Tổn thương trên trán không thể khinh thường.” Cảnh An Thành mở cửa sau xe “Lên xe."
Lâm Mạt Mạt đứng yên không động: “Chờ một chút, mười phút nữa.”
Cảnh An Thành: “???”
“Em trai anh không phải muốn tới sao? Mười phút nữa hắn sẽ đến.”
Cảnh An Thành hồ nghi, thật sự hắn kêu thư ký Dương đem người mang tới nhưng hắn đối với việc này cũng không ôm hy vọng. Hai năm qua Cảnh Thâm Dương càng bộc phát không chịu quản giáo, phảng phất như muốn đem những phản nghịch của tuổi dậy thì chưa từng có giờ bù lại.
Cảnh An Thành nhứt đầu không thôi nhưng tình huống đặc thù hắn cũng không cách nào quản quá nghiêm tránh cho lại dẫn phát tâm lý phản nghịch của hắn lần nữa. Cho nên coi như thư ký Dương không có cách nào mang hắn tới Cảnh An Thành cũng không cảm thấy thất vọng. Thậm chí đã chuẩn bị xong người tới chỉ có mình thư ký Dương.
Nhưng mà chỉ có mười phút, hắn chờ được.
Cảnh An Thành đứng ở trước người Lâm Mạt Mạt, cúi người đưa tay vén tóc trên trán cô lên nhìn vết thương kia một chút: “Có phải không có đi bệnh viện phải không? Đã ba ngày rồi còn chưa kết vảy...”
Lâm Mạt Mạt trả lời: “Tôi mua thuốc tiêu viêm.”
Cảnh An Thành: “.... vậy chỉ có thể đảm bảo vết thương không nhiễm trùng trở nặng thêm thôi.”
Lâm Mạt Mạt nghe không hiểu, một lúc sau “A” một tiếng thì nhu thuận ngậm miệng.
Hai người đứng đối diện nhau không nói gì, một chiếc xe việt dã màu đen đột nhiên như gió quẹo vào đường này, sau đó dừng ngay ở cửa tiểu khu, lốp xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Không chút hoài nghi người điều khiển xe tính nết rất lớn.
Lúc xe dừng lại còn mang theo tiếng ô ô của bô xe. Lập tức cửa xe mở ra, từ vị trí tay lái đi xuống là một thiếu niên vóc dáng rất cao, cũng cao xấp xỉ Cảnh An Thành, nhìn khoảng 1m85 trở lên, mặc một thân quần áo thể thao, trên tay áo còn dính một ít không biết là mực nước hay là thứ gì khác, nói chung nhìn bẩn thỉu.
Lâm Mạt Mạt tiếp tục giương mắt đánh giá hắn.
Thiếu niên lớn lên rất giống Cảnh An Thành, đều là mắt sâu mày kiếm, mang theo vài phần trời sinh lạnh bạc, sắc môi hồng không dày không mỏng, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, nhìn chính diện gương mặt đều cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ là khí chất thiếu niên không sắc bén như Cảnh An Thành, lại nhiều hơn mấy phần kiệt ngạo, cũng mang theo vài phần thiếu niên bất tuân.
Càng rõ ràng hơn chính là thái dương hắn có vết thương, không nghiêm trọng lắm chắc là đụng vào thứ gì. Bởi vì làn da trắng nõn cho nên nhìn thấy sưng đỏ rất rõ ràng nhưng cũng không rách da.
Lâm Mạt Mạt liếc mắt đã nhìn ra đây là bị thương trên đường tới, khả năng không vượt quá mười lăm phút.
Xem ra đây chính là Cảnh Thâm Dương, cũng chính là ‘người giám hộ’ của mình.
p/s: Edit chương này mình lăn tăn không biết nên để xưng hô của nữ chính với Cảnh An Thành như thế nào thì hợp lý. Gọi "cô" thì nghe có vẻ trưởng thành quá trong khi nữ chính trong mắt Cảnh An Thành mới mười bốn tuổi, chỉ là một đứa nhỏ. Còn kêu "em" thì thấy thân thiết quá trong khi hai bên mới gặp nhau, còn xa lạ. Ai đọc đến đây cho xin ý kiến nhé. Thanks!!!