Chẳng mấy chốc, Lâm Song Ngọc bị bắt đã được một tuần, ngay khi Lâm Xuân tò mò thuật thôi miên trên người Tống Uy đã được hoá giải hay chưa, Tống Nhiễm Nhiễm bỗng gọi điện rủ cô đi ăn.
Năm giờ chiều, Lâm Xuân ngừng xem bói ở công viên từ sớm, ngồi tàu điện ngầm để đến nhà hàng mà cô và Tống Nhiễm Nhiễm đã hẹn.

Khi tới nơi, cô mới nhận ra đây là một nhà hàng tư nhân cao cấp.

Trước giờ Tống Nhiễm Nhiễm cũng biết rõ tình trạng kinh tế của cô, chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở nơi mà phải tiêu quá một trăm tệ, tại sao hôm nay lại hẹn ở chỗ cao sang thế này?
Chẳng lẽ bây giờ mình dần dần có khí chất của người giàu rồi sao? Dù gì mình cũng là người có thu nhập ba lăm nghìn tệ một tháng.
Lâm Xuân đương nghĩ như vậy, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
“Lâm Xuân.” Cửa xe còn chưa mở, giọng Tống Nhiễm Nhiễm đã vang ra ngoài xe: “Cậu chờ lâu lắm rồi hả?”
Tống Nhiễm Nhiễm bước xuống xe, đi đến bên Lâm Xuân, ánh mắt đong đầy nét cười.
“Không, tớ vừa mới đến, đang định gọi cho cậu đấy.” Lâm Xuân nói chuyện với Tống Nhiễm Nhiễm, khoé mắt thoáng thấy Tống Uy cũng bước xuống xe.
Tống Uy nhận thấy ánh mắt của Lâm Xuân, anh bỗng gật đầu với cô, mỉm cười lịch sự.
Cô trợn tròn mắt, thuật thôi miên được hoá giải rồi hả? Tự dưng lịch sự thế này làm người ta không quen.
“Nhiễm Nhiễm, đi vào trước đi.” Tống Uy vừa đưa chìa khoá xe cho nhân viên để người ta đỗ xe cho mình vừa nói với Tống Nhiễm Nhiễm.
“Ừ, bọn mình vào đi.

Nhà hàng này ngon lắm, hiếm lắm tớ mới được ăn một lần, nhưng hôm nay anh tớ mời khách, bọn mình phải ăn cho no vào.” Tống Nhiễm Nhiễm kéo tay Lâm Xuân đi vào trong.
Tống Uy mời khách? Lâm Xuân nhìn Tống Uy với ánh mắt nghi ngờ.
Tống Uy rất lịch lãm lùi về sau nửa bước, để hai người con gái đi vào trước.
May mà sau khi vào nhà hàng, anh không ăn chung với bọn cô mà hẹn khách hàng trong một phòng riêng để bàn việc kinh doanh, nếu không thì Lâm Xuân không nuốt nổi.
Gọi món xong, Lâm Xuân ra vẻ vô tình hỏi: “Sao tự nhiên anh cậu lại mời bọn mình đi ăn thế?”
“Thật ra tớ cũng không biết.

Lúc tớ gọi cho cậu, anh tớ cũng đang ở bên cạnh, nghe tớ rủ cậu đi ăn thì bỗng dưng bảo mình mời khách.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp: “Tớ cứ có cảm giác anh tớ cố tình mời cậu á.”
Mời cô ăn? Gì đây, xin lỗi vì những hành động trong quá khứ à?
“Cậu đoán xem, anh tớ có thích cậu không?” Tống Nhiễm Nhiễm nói mà không sợ gây chết người.
“Phụt!” Lâm Xuân vừa uống ngụm trà đã phun hết lên mặt Tống Nhiễm Nhiễm: “Cậu đùa cái gì vậy trời.”
“Cậu đang vui hay đang ngạc nhiên đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi.
“Tớ chết khiếp đấy, anh cậu như thế, tặng tớ tớ cũng chê.” Dù biết Tống Uy thành ra như vậy là vì thuật thôi miên của Lâm Song Ngọc nhưng Lâm Xuân cũng không thể quên được những lời mỉa mai của Tống Uy.

Cô không ghim Tống Uy là đã khoan dung lắm rồi.
– Anh?

– Ừ, anh cậu đấy?
Lâm Xuân đáp lại, chợt nhận ra bầu không khí có gì sai sai, quay mặt nhìn thấy Tống Uy đã đứng sau lưng bọn cô từ bao giờ.
Tống Nhiễm Nhiễm không ngờ anh mình bỗng dưng quay lại đây, nghĩ đến lời vừa mới nói, xấu hổ vô cùng tận, cô cũng không muốn bạn thân và anh trai mình hiểu lầm lẫn nhau, đương định giải thích thì nghe thấy Tống Uy nói: “Chú Mã cũng đang ăn ở đây, em qua chào chú đi.”
Anh chỉ về một phía.
“Chú Mã cũng đến?” Chú Mã là đối tác làm ăn với bố của Tống Nhiễm Nhiễm, hai nhà cũng thân nhau, Tống Nhiễm Nhiễm nghe vậy định đứng dậy qua chào hỏi, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lại thấy hơi lo lắng.
“Em đi đi.” Tống Uy mỉm cười với em gái.
Tống Nhiễm Nhiễm ngập ngừng, nhưng rồi vẫn quyết định rời đi.

Cô nghĩ, với cách đối nhân xử thế của anh trai thì anh sẽ không thái độ với bạn mình chỉ vì một câu nói như vậy.

Với lại, chuyện này mà giải thích ngay trước mặt thì còn lúng túng hơn nữa, thà đợi về đến nhà rồi phân bua còn hơn.
Khác với nỗi thấp thỏm của Tống Nhiễm Nhiễm, Lâm Xuân lại bình tĩnh hơn nhiều.

Tống Uy chỉ bị thôi miên chứ không mất trí nhớ, hồi trước ổng nói quá đáng hơn những gì cô vừa nói rất nhiều.
– Anh xin lỗi.
Lâm Xuân ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, cô nghĩ Tống Uy sẽ không dám nổi cáu với mình nhưng chẳng ngờ anh lại nói lời xin lỗi.
“Anh xin lỗi vì một số hành động trước đây của anh.

Em là bạn của em gái anh, anh không có quyền và tư cách để nói những lời như thế, nó rất bất lịch sự.” Tống Uy nói xin lỗi Lâm Xuân bằng giọng điệu thành khẩn: “Anh biết, tổn thương mà anh gây ra cho em không thể xoá nhoà chỉ vì một lời xin lỗi.

Em cũng không cần phải tha thứ cho anh, nhưng anh hi vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của em và Nhiễm Nhiễm.

Con bé thật lòng coi em là bạn.”
Trước giờ Lâm Xuân vẫn chỉ thích mềm chứ không thích cứng, Tống Uy đột nhiên nói lời xin lỗi khiến cô không biết phải ứng xử thế nào.
Sau khi khỏi bệnh lại thay đổi một trời một vực như thế này ư?
“Anh là anh, Nhiễm Nhiễm là Nhiễm Nhiễm.” Lâm Xuân ngơ ngẩn một lúc mới trả lời được.
“Cảm ơn em.

Anh không làm phiền em nữa.” Dẫu sao anh đã nói lời xin lỗi rồi, Lâm Xuân cũng bày tỏ rằng mình sẽ không giận cá chém thớt với Nhiễm Nhiễm chỉ vì anh, bây giờ đã đạt được mục đích, Tống Uy biết mình không được chào đón cho lắm nên không dám ở lâu, quay người rời đi.
“Đợi đã.” Lâm Xuân không kìm được phải hỏi: “Sao tự dưng anh lại… Thay đổi?”
Cô tò mò muốn biết cảm giác của người bị thôi miên khi tỉnh táo lại sẽ như thế nào.
“Thật ra anh cũng không rõ lắm, nhưng hôm trước bỗng có cảm giác… Mình tỉnh giấc.” Tống Uy không biết mình phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, tựa như anh đang ở trong một cơn mơ, trong giấc mộng ấy, phải chăng anh đã biến thành một kẻ khác, ngạo mạn và thô lỗ, thậm chí còn nói xấu bạn của em gái mình.

Và cả An Lôi.
Nghĩ đến An Lôi, cảm xúc trong anh chùng xuống.
“Anh, sao anh còn ở đây, hai người nói chuyện gì đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm vẫn lo ngay ngáy, chào hỏi xong đã vội vàng quay lại.
“Không có gì, hai đứa ăn đi, anh đi làm việc.” Tống Uy gật đầu chào với Lâm Xuân rồi rời đi.
“Anh tớ nói gì với cậu đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi Lâm Xuân.
“Có gì đâu, nói chuyện mấy câu thôi ý mà.

Cậu có thấy anh cậu thay đổi không?” Lâm Xuân hỏi ngược lại.
“Cậu cũng thấy à? Hai hôm nay tớ cảm giác anh tớ thay đổi rồi, nhưng không rõ là thay đổi ở đâu.

Chắc vì Lâm Song Ngọc không bám riết nữa nên tâm trạng anh tớ cũng tốt lên.” Tống Nhiễm Nhiễm đoán vậy.
Lâm Song Ngọc? Từ khi giao Lâm Song Ngọc cho đội thi hành án, Lâm Xuân không còn để ý nữa, thấy Tống Nhiễm Nhiễm nhắc đến, kìm lòng chẳng đặng phải hóng hớt: “Lâm Song Ngọc không thích anh cậu nữa à?”
“Chị ta bị cảnh sát bắt rồi.” Tống Nhiễm Nhiễm trả lời.
“Sao lại bị bắt?” Gương mặt Lâm Xuân ánh lên vẻ kinh ngạc, cô nghĩ đội thi hành án chắc chắn sẽ giải thích cho bố mẹ Lâm Song Ngọc biết vì sao ả biến mất, nhưng bị cảnh sát bắt nghĩa là phạm tội rồi.

Lâm Song Ngọc đã phạm pháp, nhưng ả cũng từng nói, không thể sử dụng thuật thôi miên làm bằng chứng, ít nhất trên bề nổi là như vậy.
“Nghe nói là lừa đảo, cụ thể thế nào tớ cũng không biết.” Tống Nhiễm Nhiễm thở dài, nói tiếp: “Cuối cùng tớ cũng biết tại sao nhà chú Lâm có điều kiện như thế mà Lâm Song Ngọc lại hư vinh như thế rồi.”
– Vì sao?
“Hoá ra chị ta không phải con gái của chú Lâm mà là con gái nuôi chú Lâm mới nhận mấy năm trước.” Nói đến đây, Tống Nhiễm Nhiễm cũng chẳng hiểu: “Lạ lắm, cái loại người như Lâm Song Ngọc đấy, cậu thấy chú Lâm ưng chị ta ở điểm nào, đã thế còn so sánh bảo chị ta tốt hơn cả con ruột mình.”
Bởi vì bị thôi miên đó.
Chị gái đỉnh thật đấy, thấy chị dùng thuật thôi miên để tìm chồng đã là trâu bò lắm rồi, ai ngờ chị còn thôi miên để đổi cả bố mẹ của mình.
Hai cô nàng tám chuyện một lúc, các món ăn lần lượt được mang lên, cả hai vừa nói vừa ăn, được một lúc, Tống Nhiễm Nhiễm bỗng đưa cho Lâm Xuân một tấm vé concert: “Mai là cuối tuần, buổi tối đi xem concert với tớ đi.”
Lâm Xuân nhìn qua: “Concert Đoá hồng tử thần, Cảnh Lộ?”
Cô ca sĩ muốn chết hôm trước?
“Đúng, Cảnh Lộ đó, cậu chắc chắn không thể đoán được tớ có vé concert từ đâu đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm vui vẻ nói.
“Từ đâu nào?” Lâm Xuân hỏi theo.
“Thiến Thiến tặng tớ đó, cậu còn nhớ không? Lần trước bọn mình đi xem đồ nội thất, lúc ăn trưa gặp được cậu ấy đấy.” Tống Nhiễm Nhiễm gợi mở.
“Cái người bảo cậu có tiền thì ngon lắm á hả?” Lâm Xuân nghĩ đến.
“Đúng rồi, hôm nay cậu ấy chủ động nhắn tin cho tớ, tặng vé concert cho tớ, bảo muốn làm bạn với tớ một lần nữa.

Nếu tớ đồng ý thì hãy đi xem concert, cậu ấy sẽ đứng ngoài cổng đợi tớ.


Nếu tớ không muốn thì chuyển tiền cho cậu ấy, coi như là tớ mua vé.” Tống Nhiễm Nhiễm vui sướng vô cùng khi nghĩ đến chuyện này: “Cậu ấy muốn xin lỗi tớ nhưng lại ngại.”
Lâm Xuân ngạc nhiên, chẳng lẽ Tống Uy không chỉ xin lỗi mình mà còn xin lỗi cả Thiến Thiến?
Ngoài khả năng này ra thì cô không thể tưởng tượng được lí do nào khác khiến Thiến Thiến bỗng dưng thay đổi.
“Thế mà giờ cậu lại đưa vé cho tớ, còn cậu thì sao?” Lâm Xuân hỏi.
“Đây là vé tớ mua từ trước, không phải vé Thiến Thiến tặng tớ đâu, tớ thừa vé nên tặng cậu đấy.” Tống Nhiễm Nhiễm nói.
Lâm Xuân còn chưa xem concert bao giờ, cầm vé trên tay lật qua lật lại, chợt thấy số tiền in ở mặt sau của tấm vé: VIP, sân trong, số 8 hàng 2, 3888 tệ.
“Vé của cậu đắt quá, không thì cậu bán đi, Cảnh Lộ là siêu sao còn gì? Chắc chắn sẽ có rất nhiều muốn đi xem concert của cô ấy.” Lâm Xuân không phải fan của Cảnh Lộ, hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc đứng trên sân khấu biểu diễn là một bệnh nhân muốn chết bất cứ lúc nào, cô không còn tâm trạng mà nghe hát nữa.
“Không được, đã là fan thì sao lại mua bán trao đổi kiểu này?” Tống Nhiễm Nhiễm nói nghiêm túc: “Với cả cậu có biết vé concert này khó mua đến mức nào không? Cậu phải đặt vé bằng chính căn cước của cậu từ một tháng trước, chỉ có mười nghìn người trong số một trăm nghìn người mua được vé thôi.

Khốn khổ lắm tớ mới mua được vé, cậu lại bảo tớ bán cho người khác.

Không được, nếu cậu không đi xem thì tớ thà để phí cái vé còn hơn.”
“Được rồi.” Tống Nhiễm Nhiễm đã nói như vậy rồi, Lâm Xuân còn nói được gì nữa, mà cô cũng phải đi vì số tiền 3888 tệ này.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn năm sao cạnh sân vận động thành phố Tấn, một người mặc áo choàng tắm, tóc trắng, trước ngực đeo một huy hiệu màu xanh da trời đang đứng trước cửa kính, quan sát sân vận động ở gần đấy.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn hắn đổ chuông.
Hắn đi tới, ấn nghe máy.
“Ngài Địch, tôi đây.” Giọng của người nói hơi yếu, còn mang theo tiếng th ở dốc.
“Xem bói xong rồi?” Hắn hỏi.
“Đã xong.

Tất cả những người mua được vé, không có ai là người dị năng.” Thật ra việc xem bói đã hoàn thành từ năm phút trước, nhưng phải xem cho mười nghìn người nên gã phải tiêu hao quá nhiều năng lượng, phải năm phút sau mới có sức để gọi điện thoại.
“Vất vả rồi, tôi sẽ cho người đưa đá sức mạnh cho anh.” Nói xong, ngài Địch cúp máy, tiếp tục quan sát sân vận động ở ngay bên cạnh.
Thực ra, khi bán vé concert, bọn họ đã kiểm soát chặt chẽ lượt người mua vé, trong một trăm nghìn người, bọn họ đã nhờ thầy xem bói để chọn ra mười nghìn người không liên quan đến giới dị năng, Cảnh Lộ đang là siêu sao hiện giờ, không ai lại đi nhượng vé concert của cô ta, nhưng vì lí do an toàn, trước khi concert bắt đầu, hắn vẫn bảo thầy xem bói sử dụng đại thuật bói toán để xác nhận lần cuối.
Ngày mai là đến concert, trong hôm nay, tỉ lệ vé bị nhượng lại gần như bằng không.
Ngài Địch đi ra ghế sofa ngoài phòng khách, nhấc chiếc vali đen từ dưới đất lên, mở ra, để lộ hai món đồ ở bên trọng.
Một cái ô đen và một cây quyền trượng dính máu được khắc hình đầu lâu.
“Nghi thức sắp bắt đầu.” Những ngón tay trắng nõn như trong suốt của ngài Địch âu yếm vuốt v e chiếc đầu lâu trên cây quyền trượng.
Hôm sau.
Bởi vì buổi tối phải đi concert nên Lâm Xuân không đến công viên, chỉ tới escape room vào buổi sáng.

Sau khi xem bói cho escape room, cô không vội rời đi mà bắt đầu lướt diễn đàn theo thói quen.
Vừa mở diễn đàn, cô nhìn thấy mọi người đang bàn tán về chuyện Lửa Xanh.
Khi thấy cái tên Lửa Xanh khiến cô căng thẳng hẳn lên.

Ngay buổi sáng sau cái đêm cô cứu Từ Phi Hàng, anh ấy đã thừa nhận rằng người cứu mình là người Trung Quốc, mâu thuẫn giữa Lửa Xanh và Trung Quốc bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Dạo này, trên diễn đàn nội bộ vẫn luôn thảo luận về việc bao giờ Lửa Xanh sẽ phát động kh ủng bố để trả thù Trung Quốc.
– Hôm qua đại ca cấp S của tổ chúng tôi đã qua biên giới rồi.

– Xảy ra việc hệ trọng à?
– Biên giới? Có người dị năng nước khác nhập cư trái phép vào nước mình à?
– Theo một tin tức không đáng tin cho lắm, thành viên của tổ chức Lửa Xanh đã xuất hiện ở biên giới phía Bắc với vật phẩm tai hại là tấm bản đồ địa mạch.
Bản đồ địa mách? Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân nghe đến tên vật phẩm này, tiện tay ấn vào kho tài liệu của chính phủ để tìm tòi.
Bản đồ địa mạch: Vật phẩm tai hoạ cấp S, chôn bản đồ địa mạch xuống lòng đất, bản đồ sẽ hấp thu sức mạnh địa mạch trong bán kính sáu nghìn ki lô mét vuông, nếu mất đi sức mạnh địa mạch, mạch đất sẽ bị cắt ra đột ngột, dẫn tới cơn động đất mười hai độ richter, một thành phố có thể bị huỷ diệt chỉ trong một buổi tối.

Hơn nữa cả trăm năm sau, đất đai khô cằn, cỏ cây không mọc được.
Động đất cấp mười hai? Thảo nào lại gọi là vật phẩm tai hoạ, nếu vô tình để món đồ này xuất hiện, không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.
“Tôi vừa mới đi dò la về, lực sát thương của bản đồ địa mạch khủng khiếp như vậy, nếu người của bọn Lửa Xanh chôn ở bên ngoài biên giới thì sao?” Có người hỏi một vấn đề mà Lâm Xuân cũng muốn biết.
– Cậu tưởng người dị năng nước mình bất tài à, lúc nó hấp thu sức mạnh địa mạch trong sáu nghìn cây số thì im hơi lặng tiếng à?
– Khi bản đồ hấp thu sức mạnh địa mạch, chỉ cần ở đó có người dị năng cấp C trở lên cũng đã cảm nhận được rồi, không khó.

Huống hồ còn có tiên tri nữa, có khi lúc bọn chúng vừa nảy ra ý định đó thì tiên tri của chúng ta đã cảm nhận được rồi.
– Thế nên lần này tiên tri đã cảm nhận được cái gì?
– Chẳng biết đại ca đi ra biên giới có đỉnh không, có thể giành lại được bản đồ địa mạch không nữa.
– Tôi muốn nói là phải có hai người đi thì hơn.
– Bị ngu hả, hai đánh một, nói ra nhục vãi.
– Giờ còn nghĩ đến việc mất mặt cái gì nữa, ai thắng là vua thôi.
Sau đó, cuộc thảo luận dần trở nên sai lệch, mọi người bắt đầu bàn đến việc nên để một đánh một nhằm tôn vinh sức mạnh của Trung Quốc hay là hai đánh một thì sướng hơn.
Lâm Xuân chẳng buồn dính vào, thoát khỏi diễn đàn, gửi tin tức vào trong inbox của tổ sáu.
Lâm Xuân: Lửa Xanh đến báo thù ạ?
Vua Biển: Chà, em cũng thấy à, thế em nghĩ hai đánh một thích hợp hơn hay một chọi một tốt hơn?
Thanh Không: Ngoài mặt thì một chọi một nhưng bên trong thì hai đấu một nhé.
Vua Bẩn: Nham hiểm ghê.
Thanh Không: Chết vì sĩ mà.
Lâm Xuân câm nín, sao mọi người trong nhóm cũng bàn về cái này vậy, như kiểu bọn anh tranh luận sẽ thay đổi được kết quả vậy: Chẳng lẽ trọng tâm không phải là chuyện Lửa Xanh đến báo thù à?
Vua Biển: Lo gì chứ, Trần Sơ đi rồi.
Vậy ra trong bình luận nhắc đến đại ca đi ra biên giới phía Bắc là anh Trần Sơ ư? Đừng bảo cái người nói câu đó là Vua biển đấy nhé.
Thanh Không: Đây là xung đột đã được dự đoán từ trước, không có vấn đề gì đâu.
Thang Không nói không có vấn đề gì, bầu không khí trong diễn đàn cũng không quá căng thẳng, thế thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát rồi.
Lâm Xuân yên lòng, lại ngồi lướt điện thoại, đến khi hết giờ rồi ra ngoài ăn cơm, sau đó ngồi tàu điện ngầm tới sân vận động.
Cô đến đúng giờ, khi tới cổng sân vận động, bên ngoài đã chật kín người đến xem concert.

Mọi người tụm năm tụm ba với nhau, dường như trong tay ai cũng cầm đồ cổ vũ, chỉ có mỗi Lâm Xuân đi tay không.
“Lâm Xuân.” Tống Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Lâm Xuân trong dòng người đông đúc.
Lâm Xuân cũng thấy Tống Nhiễm Nhiễm, chạy ngay đến bên cô bạn, trong khi chạy, cô đã sượt qua vai một cậu thanh niên tóc trắng đang xách vali màu đen..