Sống?!
Xác ướp đó là người sống? Hơn nữa còn là người vô cùng ưa nhìn.
Lâm Xuân đương ngạc nhiên, Trần Sơ đã bước lên phía trước, đứng chắn trước mặt cô.
“Ông đã giết Hổ Kình?” Phi Sương dường như đã bị kích thích đến mức mất đi lí trí của mình, cô vung cây kiếm trong tay lên, một sức mạnh băng giá trào ra, nước biển xung quanh rét cóng, các mảng băng cũng bắt đầu thành hình.
Sức mạnh băng tuyết buốt giá đánh thẳng vào cái xác vừa mới hồi sinh, đôi mắt vô cảm của xác chẳng hề dao động, những ngón tay dài hơi nhấc lên, nước biển đông cứng lại tiếp tục lưu động, loáng chốc đã phá tan lớp băng.

Đòn tấn công của Phi Sương thậm chí còn chưa tiếp cận cơ thể đối phương thì đã bị trừ khử.
“Sức mạnh băng tuyết? Người là băng hoá thành người?” Giọng nói của xác ướp vang vọng trong tâm trí mọi người.
Trong nước không thể truyền âm nên hắn đã cảm ứng bằng linh hồn, tiếng nói truyền thẳng vào đầu mọi người.

Lâm Xuân mới gặp được hai người có thể sử dụng kĩ thuật cao cấp như cảm ứng linh hồn này, à không, giờ đã thành ba rồi.
Đại tư tế, Miêu Ca Vân, cùng với xác ướp trước mặt.

Hai người trước có cùng địa vị với nhau, đều là tôn giả cấp mười lăm.
Phi Sương hụt kiếm đầu tiên nên lại tung ra đòn thứ hai.
Hình như xác ướp bị chọc điên rồi, hắn vung tay lên, một dòng nước chảy đến đập vỡ bong bóng của bọn họ, khiến nước biển dâng trào.
Hơi thở Trần Sơ đột ngột tăng vọt, cơ thể anh bỗng tan biến, hoá thành cơn gió lốc.
“Mọi người ra ngoài trước đi.” Nói xong, cơn lốc xoay tròn, hoá thành một xoáy nước khổng lồ dưới đáy biển.
Lâm Xuân phản ứng nhanh chóng, kéo tay Thanh Không vào hành lang không gian, quay về bờ.
Trần Sơ ngăn cản đối phương, sau đó bay đến trước mặt Phi Sương: “Đi thôi, dưới nước mình đánh không lại.”
Rõ ràng đối phương là người dị năng hệ thuỷ cấp cao, ở đây bọn họ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào.
Phi Sương không cam lòng, nhưng cô bị đối phương đánh tan hai lần tấn công nên giờ lí trí cũng đã quay trở lại, không nói gì nữa mà mau chóng trồi lên mặt biển.
Ngay khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cơ thể to lớn của Hổ Kình đang lơ lửng trên đầu mình, con tim xót xa quá đỗi.
“Hừ.” Tiếng hừ vang lên dưới đáy biển như thể đang giễu cợt.
Trần Sơ hốt hoảng, anh nhận thấy có một sức mạnh khủng khiếp đang ập tới, nó nhanh đến nỗi anh không kịp quay đầu nhìn.
Anh không giấu năng lực của mình nữa, bấu vào vai Phi Sương, không gian rung chuyển, anh vọt ra giữa biển.
“Chà, còn có cả dị năng không gian.” Đôi mắt hững hờ của xác ướp cuối cùng cũng ánh lên vẻ bất ngờ.
Kẻ địch chạy trốn, xác ướp không đuổi theo mà ngoảnh lại đánh giá vùng nước xung quanh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tinh thể hệ thuỷ ở gần đó, sau đó nhìn độ sâu của biển rồi nhíu mày.
– Vùng nước bị tách ra, không gian sao rồi?

Trên bờ, Lâm Xuân vừa mới bò ra khỏi TV, Trần Sơ đã dẫn Phi Sương đi tới.
“Đi mau.” Trần Sơ nói với Lâm Xuân.
Chỉ vừa đối mặt, anh đã biết mình và mọi người không phải đối thủ của người ta.

Dẫu sao Hổ Kình cũng là người dị năng cấp SS, vậy mà chẳng hề có cơ hội phản kháng khi rơi vào tay hắn, loáng cái đã bị hắn hút cạn năng lượng.

Đáng sợ hơn là cơ thể hắn hiện giờ vẫn chưa phải trạng thái khoẻ mạnh nhất của hắn.
“Hổ Kình!” Phi Sương kêu lên, quay người chạy ra biển.
Mọi người ngoảnh lại, thấy con cá voi sát thủ nổi lên mặt nước, phần bụng trắng toát rực rỡ dưới ánh nắng khiến người ta chói mắt.
“Hổ Kình.” Dù không quá thân nhưng Lâm Xuân không ghét Hổ Kình, hơn nữa, cậu cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Chết rồi ư? Nhưng hệ thống không nói Hổ Kình sẽ chết mà.
Cả nhóm đã lặn xuống dưới biển trong một thời gian dài, lúc này cơ thể cá voi đang cách bờ biển một khoảng xa.

Phi Sương không phải là người dị năng hệ thủy, cô chỉ có thể tạo băng trên mặt biển rồi lao đến.

Tốc độ của cô rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy đi thật xa.
“Có lẽ Hổ Kình chưa chết đâu.” Thanh Không nói.
Lâm Xuân nhìn anh, dù cô biết rằng hệ thống không bói rằng Hổ Kình sẽ chết nên rất có thể cậu ấy vẫn còn sống, nhưng cảnh tượng đó quá đỗi chấn động.

Chỉ kéo dài khoảng bảy tám giây, Hổ Kình đã bị lật bụng rồi.
“Cậu ấy chưa về hình người.” Trần Sơ cũng nói.

Hổ Kình là người lai, bản thể của cậu là người chứ không phải cá voi sát thủ, vậy nên sau khi chết sẽ quay về hình dạng người.

Cậu chưa khôi phục về nguyên bản chứng tỏ rằng cậu vẫn còn sống.
Bấy giờ Phi Sương đã chạy đến bên Hổ Kình, nhưng cá voi trưởng thành quá to nên cô không thể xê dịch cậu được.
“Hổ Kình, Hổ Kình em tỉnh lại đi, về hình người đi.” Phi Sương vỗ liên tục vào người cậu, nếu cậu không trở lại làm người, cô không thể dẫn cậu rời khỏi đây được, muốn giấu cũng chẳng giấu nổi.
Trần Sơ và Thanh Không nhìn nhau, cuối cùng Trần Sơ cưỡi gió đi đến, chỉ huy gió bao bọc lấy thân hình đồ sộ của Hổ Kình, đưa cậu quay về bờ.
“Hổ Kình.” Lâm Xuân vội vàng chạy tới, định kiểm tra tình trạng của cậu nhưng khi đến gần lại không biết phải làm sao.

Nếu Hổ Kình về dạng người, cô còn có thể dò mạch đập và hơi thở để xem cậu còn sống không.


Nhưng làm thế nào để biết được cá voi sát thủ còn sống hay đã chết?
Cá voi thở như thế nào?
“Không có cách gì để biến cậu ấy trở lại ạ?” Lâm Xuân hỏi.
Trần Sơ lắc đầu, Thanh Không lùi ra sau mấy bước, tia sáng xanh trong mắt loé lên, cuối cùng nhìn thấy một đốm sáng trong đầu Hổ Kình.
“Nguồn năng lực gốc của cậu ấy bị khoá rồi, một là tự mình phá vỡ xiềng xích, hai là để người đàn ông dưới nước lên giải quyết cho.” Thanh Không nói.
Dứt lời, sức mạnh hệ thuỷ dũng mãnh toả ra từ đáy biển.
Hắn đuổi kịp rồi?
Mọi người biến sắc, Trần Sơ kéo Phi Sương đang nhào đến bên Hổ Kình ra: “Đi mau, chúng ta không đèo bòng theo được.”
“Không, tôi không thể để Hổ Kình ở lại đây.” Phi Sương cố chấp.
“Thành viên Côn Luân mà cũng dốt như này à? Cô cứ ở đây là chết cùng cậu ấy chứ làm gì được nữa?” Thanh Không nổi nóng.
Bấy giờ, Lâm Xuân bỗng nhiên chạy ra, cầm một tờ giấy ghi chú trong tay, miệng lẩm nhẩm gì đó rồi giơ tay chạm vào người Hổ Kình.
Lấy được dị năng hệ thuỷ cấp S.
Trong khi hấp thụ năng lượng của Hổ Kình, xác ướp cũng để lại một phần dị năng của mình trong người cậu để phong toả sức mạnh nguyên bản của cậu.

Mà thứ Lâm Xuân trộm chính là dị năng của hắn.

Đây là thứ không thuộc về Hổ Kình nên có thể kích hoạt được tỉ lệ trộm cắp 100%.
Cướp đoạt thành công, năng lượng của Hổ Kình đã được giải toả, cơ thể to lớn của Hổ Kình chợt thu nhỏ lại, trở về hình người.
“Hổ Kình!” Phi Sương vội vàng đỡ lấy chàng trai đang hôn mê.
Trần Sơ và Thanh Không nhìn Lâm Xuân với vẻ kinh ngạc.
Giấy chữ kí của thần trộm cắp?!
“Em có sao không?” Trần Sơ căng thẳng hỏi.

Thứ mà Lâm Xuân cướp là sức mạnh của xác ướp, nó đã làm tổn thương Hổ Kình nên anh sợ nó cũng sẽ gây tổn hại đến cô.
“Em có dị năng hệ thuỷ cấp S nè.” Lâm Xuân sung sướng quá trời, cô có dị năng rồi, đã vậy còn là cấp S.
Cấp S? Sao lại cấp S? Tuy giấy chữ kí có thể ăn trộm dị năng nhưng không thể một phát ăn ngay cấp S được.

Lâm Xuân còn chưa đạt đến cấp S.
“Đi đi đã.” Thanh Không giục giã.

Trần Sơ không nói nhiều, dị năng bộc phát, thoáng chốc đã dựng lên hành lang không gian.
Thanh Không thấy vậy cũng chỉ sững sờ trong giây khắc rồi bình tĩnh lại ngay.

Đến anh còn nhận được giấy chữ kí của Lâm Xuân thì Trần Sơ có gì lạ đâu.
Phi Sương không bướng nữa, cõng Hổ Kình bước vào hành lang không gian.
“Đang ở địa bàn của ta, các ngươi định trốn đi đâu?” Dứt lời, không gian bỗng chông chênh, dị năng hệ thuỷ lớn mạnh đã đánh sập hành lang mà Trần Sơ vừa tạo.
Giữa bầu trời và biển cả, một người đàn ông bước chân trên mặt nước, chiếc áo bào màu đỏ phất phơ theo sóng nước, tựa như một đóa sen đỏ bung cánh giữa biển khơi, kì dị và sặc sỡ.
Xuân Tương~ Anh ấy đẹp quá đi mất thôi~
Đúng vậy.
Hả? Lâm Xuân ngây người một lúc rồi mới nhận ra người vừa nói là Sadako.
Xuân Tương~ Sau này mình bò TV đi gặp ảnh đi.
Sau này bò TV đi gặp lão này, đùa gì vậy má?
“Nói linh tinh gì đấy?” Lâm Xuân không kìm được mà buột miệng trách móc.
Ven biển lặng yên đến lạ, ngoài tiếng sóng vỗ vào bờ ra thì chả có thanh âm gì hết, đến cả tiếng chim hót cũng không.

Có thể mường tượng ra được, Lâm Xuân cất tiếng đột ngột và vang dội đến nhường nào.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, kể cả “Tình yêu mới của Sadako” vừa mới vượt biển đến đây cũng vậy.
“Ngươi…” Người đàn ông nhìn Lâm Xuân.
Cô sợ đến nỗi không dám thở, Trần Sơ và Thanh Không cùng tiến lên một bước.
– Yếu quá!
Đúng đúng đúng, em yếu lắm, yếu lắm luôn, yếu như con kiến vậy, nên đại ca đừng để ý đến em.
“Ngươi lấy sức mạnh của ta bằng cách nào?” Người đàn ông có thể cảm nhận được năng lượng của mình trong người Lâm Xuân, còn Hổ Kình đã bị hắn ăn mòn dị năng thì lại chẳng thấy gì hết.
“Thanh Không, anh dẫn mọi người đi đi.” Trần Sơ nói thầm.
Thanh Không cũng hiểu mình không giúp được gì trong cuộc chiến của những người cấp cao, bèn gật đầu nhắc nhở: “Đừng đánh trực diện, hắn hấp thu năng lượng của Hổ Kình nên mới sống lại, dù có khủng thế nào thì sức mạnh cũng không kéo dài được.

Cứ trì hoãn, để hắn bị hao hết sức lực.”
“Đi!” Thanh Không kéo Lâm Xuân ra sau.
Khi đi ngang qua Phi Sương, anh đã đón lấy Hổ Kình đang bất tỉnh trong vòng tay cô.
Lâm Xuân không cam tâm, cô vừa đi vừa hỏi Sadako: “Sadako, em có mười nghìn viên đá sức mạnh, chị đưa bọn em về Trái Đất được không?”
Dẫn được một người thôi, anh Trần Sơ thì giảm 20%.
Chỉ kèm được một người?
Người đàn ông này cùng đẳng cấp với đại tư tế, có lẽ dịch bệnh sẽ trị được hắn, nhưng vấn đề là hắn đang đứng trên nước, cô không thể tiến vào phạm vi năm mét, có muốn dùng nhẫn cầu hôn cũng chẳng được.
Chết tiệt, nếu gần nhau hơn xíu nữa là ngon rồi, chị sẽ cầu hôn ngay lập tức.
Cầu hôn? Chị cũng thích trai đẹp cổ xưa này.
Nói xong, mái tóc dài của Sadako bỗng mọc ra tán loạn, chớp mắt đã dài đến tận chỗ xác ướp đang đứng.
Ánh mắt cái xác hơi loé lên, hắn búng ngón tay phải, vô số lưỡi dao nước xông lên từ đáy biển, phi về phía mái tóc đang bay đến chỗ mình.

Trai đẹp cổ phong, em thích anh, anh đừng đánh em nha.
Nét mặt xác ướp khác lạ, hình như hắn vừa đọc được một suy nghĩ thoáng qua, hơn nữa ý thức đó còn thích hắn? Không phải muốn tấn công mình ư?
Xác ướp không đánh hơi được mùi nguy hiểm, có lẽ vì người tài cao hay to gan nên hắn không tiếp tục công kích mái tóc nữa, cứ để mặc cho nó bay tới trước mặt mình rồi giơ tay lên nắm.
Sờ em đi, trai đẹp cổ phong sờ em đi~~ Sadako nhảy cẫng lên reo hò.
Xác ướp càng thêm chắc chắn rằng nó thích mình thật: “Một vật phẩm mà lại có ý thức của riêng mình, dung hoà với linh hồn ư?”
Sadako đắm chìm trong sự vuốt ve của nam thần nhưng cũng không quên công việc của mình, kéo Lâm Xuân đến gần.
Chuyển động kì lạ của Sadako đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Trần Sơ vừa mới sực ra thì Lâm Xuân đã bị lôi tới biển.
“Sadako, tôi hận bà!!” Lâm Xuân thống thiết hét lên trong làn gió, nhưng cô cũng biết đây là cơ hội duy nhất.
Cô mau chóng lấy chiếc nhẫn bạc ra khỏi kho hàng.
“Xin hãy kết hôn với em!” Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Xuân sử dụng vật phẩm này nên cô không biết thao tác cụ thể của nó như thế nào.

Cô chỉ biết rằng khi cầu hôn thì phải làm cho đối phương nghe được nên cô lại càng gào to hơn nữa.
Thành thử, giữa biển khơi tĩnh lặng lại vang vọng tiếng hét ầm trời của Lâm Xuân.
Sau những khắc lặng im.
Trần Sơ: “…”
Thanh Không: “Mỹ nhân kế à?”
Phi Sương: “Não cô ấy có bị chập mạch không vậy?”
Lúc này, Lâm Xuân đang đứng trên mặt biển, nhìn nhau với Đầm Nước.
Đúng, cô biết tên của xác ướp, bởi vì bây giờ người ta đã là chồng chưa cưới của cô.
Cô và Đầm Nước đã kí kết hôn ước, bắt đầu từ bây giờ cô có năm phút để quyết định xem mình muốn kết hôn hay không.

Nếu hối hận có thể tháo nhẫn ngay lập tức.
Lâm Xuân nắm chặt tay lại, giấu chiếc nhẫn đi, đồng thời cô cảm nhận được một năng lượng tràn trề chưa từng có đang thấm vào cơ thể mình.
Hoá ra, tôn giả cấp mười lăm là như thế này.
Đôi mắt sâu thẳm của Đầm Nước lần đầu tiên toát lên sự hoảng loạn: “Ngươi…”
Bất chợt, một hơi thở mục nát truyền đến cổ tay trái của hắn, như thể có thứ gì đó đang tàn phá cơ thể hắn.
Đầm Nước cúi đầu nhìn, trông thấy mảng màu xanh đen đang lan rộng từ cổ tay trái hắn, loáng chốc đã bao phủ khắp cánh tay.
– Đây là… Dịch bệnh?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại tư tế: Ngươi bảo cầu hôn ta cơ mà?
Lâm Xuân: Ông chỉ là linh thể, có chả có mặt mũi gì.
Hết chương 116..