Lý Nhược Băng ngồi thẳng, cô bình tĩnh nhìn Ngô Thần.
Tô Thanh Ảnh cũng ngồi thẳng trong lòng của Ngô Thần.

Anh vỗ lưng cô ấy, cô ấy lập tức đứng lên, cô ấy cũng nhìn Ngô Thần với khuôn mặt không cảm xúc.
Hai người đều nghe được nội dung trò chuyện của Ngô Thần, biết Ngô Thần nói gì, cũng biết đối phương nói gì.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Xong...!xong rồi?
Chỉ có sáu câu nói?
Đương nhiên hai người không biết rốt cuộc tình huống đối thoại của Ngô Thần và người kia là như thế nào.

Bởi vì nội dung quá ít, hai người không thể phân tích được gì, nhắc đến tên của hai người, còn có một tên của nhà kho, rốt cuộc là cái gì vậy?
Trước đó Ngô Thần nói lựa chọn thứ hai, nhưng mà anh muốn để Tô Thanh Ảnh trở thành người định đoạt.
Sau đó thì anh gọi cuộc điện thoại này? Rồi nói vài câu như thế?
Điều mà bây giờ Lý Nhược Băng có thể nghĩ đến, là Ngô Thần giúp Tô Thanh Ảnh có quyền quyết định trong công ty, có tiếng nói trong gia đình.

Đó là có được quyền lực lớn nhất của nhà họ Tô, sớm trở thành chủ tịch tập đoàn Kim Phúc.

Như vậy, mấu chốt là nằm ở tập đoàn Kim Phúc.
Ăn có thể giúp Tô Thanh Ảnh cướp quyền.
Chỉ cần Tô Thanh Ảnh có thể cướp quyền của tập đoàn Kim Phúc thành công, thì cô không cần phải đợi nhận chức, mà là chủ động đoạt chức, khái niệm này hoàn toàn khác nhau.


Trong quá trình cướp quyền, cô ấy sẽ đàn áp gia đình mình.
Cô ấy cướp quyền thành công, có nghĩa là nhà họ Tô mất quyền kiểm soát đối với cô ấy.
Vậy thì sau này, tiếng nói trong nhà của cô ấy sẽ hoàn toàn khác nhau.
Đây là phương pháp đơn giản trực tiếp nhất, cũng vô cùng khó khăn.
Cho nên khi Ngô Thần gọi cho người kia, thì Lý Nhược Băng cảm thấy, cô cũng đoán được, có thể Ngô Thần nắm được nhược điểm của đối phương.

Anh hẹn gặp mặt, có lẽ đối phương sẽ tới, nhưng là ai chứ?
Ngô Thần muốn uy hiếp đối phương sao?
Cứ xem là Ngô Thần thành công, thì người này lại có năng lượng gì có thể khiến Tô Thanh Ảnh sớm quản lý công ty? Chiều nay vô cùng phức tạp! Nó liên quan đến các phương diện, quan trọng nhất là, đại cổ đông của công ty là Tô Thụy Văn, bố của cô ấy.
Không phải Tô Thanh Ảnh không có cổ phần, Tô Thụy Văn để cho cô một phần, đủ để cô ấy trở thành tầng lớp quyết sách của công ty.
Nhưng sau khi đã cho Tô Thanh Ảnh một phần cổ phần, thì Tô Thụy Văn vẫn là đại cổ đông của tập đoàn Kim Phúc.

Từ đầu đến cuối, cổ phần lớn nhất nằm ở trong tay Tô Thụy Văn.
Làm sao có thể cướp quyền của bố cô ấy được?
"Nghĩ gì vậy? Không nghĩ ra được sao?" Ngô Thần thấy hai người phụ nữ đều đang nghĩ chuyện gì đó, anh kéo tay Tô Thanh Ảnh lại xoa bóp, rồi mỉm cười với Lý Nhược Băng.
"Anh muốn từ nội bộ của công ty Kim Phúc..." Lý Nhược Băng nhớ mày hỏi.
"Ừ." Ngô Thần chưa kịp nghe Lý Nhược Băng nói xong thì ở đây gặp đầu.
Anh biết Lý Nhược Băng đang nghĩ gì, với chúa tể của cô, nghĩ đến chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng chuyện sau này, chắc chắn cô không thể nào nghĩ đến.


Bởi vì cô không hiểu rõ tình hình.
Cuộc không thể nào biết quan hệ vợ chồng, bố con, mẹ con của ba người Tô Thụy Văn, bà Tô, Tô Thanh Ảnh là như thế nào.
Cô cũng không biết, hiện tại nội bộ của tập đoàn Kim Phúc ra sao.
Bởi vì cô không biết, cho nên cô không có không gian suy nghĩ.
Mà Ngô Thần, trải qua nghìn năm luân hồi, tài nguyên lớn nhất mà anh thích tủy không chỉ là tài nghệ mà còn là tin tình báo kia, còn có một điều quan trọng là anh biết được lòng người.
Có một câu nói, người biết quá nhiều bí mật sẽ sống không lâu.
Nhưng nếu người đó biết bí mật, còn biết được lòng người, vậy thì không chỉ có thể sống dài lâu vui vẻ mà còn điều khiển hết thảy.
Thật ra chuyện này khó khăn hơn Lý Nhược Băng nghĩ nhiều.

Chỉ có Ngô Thần là không cảm thấy khó khăn.

Còn đối với người khác, vấn đề không nằm ở chỗ khác thì không khó, mà là bọn họ không làm được.

Chỉ có Ngô Thần mới có thể.
"Đi thôi." Ngô Thần đứng lên.
"Ngô Thần, em thấy có lẽ anh nên suy nghĩ kỹ một chút..." Lý Nhược Băng đột nhiên mở miệng nói.

Cô có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Không nói đến chuyện khác, cô chỉ đang cảm thấy Ngô Thần muốn đe dọa người khác, vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật!
“Cược không?” Ngô Thần quay đầu hỏi Lý Nhược Băng.

“Không cược.” Lý Nhược Băng trả lời dứt khoát.
Cô thật sự chừa rồi.
Ngô Thần cũng biết cô chừa rồi, cho nên sau hai lần đánh cược đều thắng, mỗi lần nhắc đến cá cược thì anh chỉ đang đùa với cô.

“Chồng à, đến phòng trà Khánh Nguyên hay sao?” Tô Thanh Ảnh hỏi Ngô Thần.
“Không, đến công ty của Nhược Băng trước.” Ngô Thần nói.
Vậy thì sẽ trễ mất.” Tô Thanh Ảnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Bình thường ở đây đến phòng trà Khánh Nguyên cần nửa tiếng, nhưng giờ đã tối rồi, có lẽ bây giờ qua đó là vừa.”
“Em vội gì? Khuya hay không cũng không sao, cứ để ông ta chờ đi.” Nói rồi, Ngô Thần cười một tiếng.
Ngô Thần chào một cái rồi đi ra ngoài, Tô Thanh Ảnh đi theo nhưng Lý Nhược Băng lại không nhúc nhích.
Ngô Thần quay lại nhìn Lý Nhược Băng.
Có một chuyện phải nhắc đến, đó là Lý Nhược Băng phải đưa Tô Thanh Ảnh ra khỏi quán trà Kim Phúc chứ không phải Ngô Thần.

Đã nói là Tô Thanh Ảnh đi theo Lý Nhược Băng, cần Lý Nhược Băng khuyên bảo, nếu Ngô Thần dẫn cô ấy ra ngoài thì tính chất sẽ thay đổi.
Lý Nhược Băng không nhúc nhích, hiển nhiên là không muốn phối hợp với Ngô Thần.
“Không đi sao?” Ngô Thần mỉm cười hỏi Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng không nói gì.
“Em chắc chứ?” Ngô Thần lại hỏi một câu, sau đó nói: “Vậy anh đi đây.” Nói rồi, anh lại cười.
“Đừng!” Lý Nhược Băng lập tức nói.

Sao cô dám để Ngô Thần dẫn Tô Thanh Ảnh đi? Có lẽ hai người vừa đi ra thì người của phòng trà Kim Phúc sẽ báo cáo cho bà Tô, e là bà Tô sẽ gọi hỏi cô.
Đến lúc đó cô không thể nào giải thích, sẽ có nhiều chuyện không giấu được.
Từ khi cô cá cược với Ngô Thần, bị cuốn vào chuyện này, số phận của cô là hỗ trợ hai người kia, không thoát thân được thì thôi, đã vậy còn không nói được chữ “không” nào với Ngô Thần.
Cô quá mệt mỏi rồi!
“Hay là thế này, em có thể phối hợp anh đưa cô Tô ra ngoài, nhưng anh phải đồng ý với em, sau này em cũng phải đến phòng trà Khánh Nguyên, em muốn xem rốt cuộc thì anh định làm gì.” Nói rồi, Lý Nhược Băng còn nhíu mày với Ngô Thần, cô không muốn cúi đầu.
Tính cách cứng rắn làm cô cho rằng, nếu như lúc này cô phối hợp ngay lập tức thì cô đang ở thế yếu hơn.

Cho nên, rõ ràng cô phải phối hợp với Ngô Thần, mà cô vẫn còn muốn bàn điều kiện, cái này không được xem là thua.
“Được thôi, là em bằng lòng đấy, anh không sao cả.” Ngô Thần cười nói, trong tiếng cười lại có chút quái lạ: “Nhưng mà em cũng đừng hối hận.

Hy vọng sau này em đừng bảo là anh cuốn em vào chuyện này, đây là em tự nguyện.”
Lý Nhược Băng biến sắc.
Cô có cảm giác bản thân vẫn đang trong kế hoạch của Ngô Thần, thậm chí sự chủ động của cô đều nằm trong dự tính của Ngô Thần.
Lý Nhược Băng hơi hối hận, nhưng cô không có ý định đổi ý, bởi vì cô muốn biết Ngô Thần xử lý một chuyện lớn như vậy bằng cách nào.

Anh đến phòng trà Khánh Nguyên là để gặp ai?
Xuất phát.
Ba người xuống lầu, Lý Nhược Băng lái Bentley chở Tô Thanh Ảnh.
Còn Ngô Thần thì lái Lamborghini.
Vệ sĩ lái xe đi đằng sau.
Đi đến công ty Huyễn Thải.
Trên đường lái xe đến Huyễn Thải, Lý Nhược Băng và Tô Thanh Ảnh không biết Ngô Thần đã gọi cho mấy người, thời gian trò chuyện rất ngắn, chỉ nói mấy câu thì đã kết thúc.
Sau khi đến Huyễn Thải, ba người nghỉ ngơi một chút rồi lại đổi xe, sẵn tiện cắt đuôi người nhà họ Tô đang âm thầm theo sau.
Bảy giờ đêm, ba người đến phòng trà Khánh Nguyên.
Nếu như đối phương đến đúng giờ, vậy thì hẳn là đã đợi Ngô Thần gần một tiếng.
“Sao có nhiều xe như vậy?” Khi đến cổng chính của phòng trà, Lý Nhược Băng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì đã đến giờ này rồi, mà xe sang dừng bên ngoài phòng trà rất nhiều.
Ngô Thần chỉ cười chứ không nói gì, tất nhiên là nhiều rồi, bởi vì anh không chỉ hẹn một người.
Vào cửa.
Lên lầu..