Ngô Thần vừa đi về phía phòng tắm, vừa kéo cà vạt vừa cởi áo khoác của mình, anh đi rất chậm.

Áo khoác tiện tay vắt lên lưng ghế, cà vạt tiện tay quăng đi.

Rất nhanh, Ngô Thần đã mở cửa phòng tắm bước vào.
“Anh làm gì vậy?” Trong phòng tắm vang lên giọng nói của Lý Nhược Băng.
“Đi tắm.” Giọng nói Ngô Thần mang theo nét cười trả lời.
Cơn gió đêm nay có chút ồn ào huyên náo.
Ngày 20 tháng 7 năm 2020.
Bảy giờ sáng, Ngô Thần chưa dậy, còn chưa tỉnh, đồng hồ sinh học không hoạt động.
Bởi vì hai tiếng trước anh mới thực sự đi ngủ, trước đó luôn không ngủ được.

Lý Nhược Băng không để anh ngủ.
Cả người Ngô Thần đều vô cùng mệt mỏi.

Lần trước mệt mỏi như vậy, vẫn là lần qua đêm ở nhà Ô Ngữ Dung.
Người mạnh mẽ bá đạo từ trong xương như Lý Nhược Băng luôn muốn thắng Ngô Thần.

Đặc biệt là sau khi xác nhận quan hệ yêu đương.

Cô ta coi yêu đương thành cuộc chiến giữa nam với nữ! Cô ta muốn nắm chặt quyền chủ động!
Nhưng trước giờ cô ta chưa từng thành công.
“Không ba không.” Mà đêm qua, cô ta phát động “Cuộc phản công toàn diện” với Ngô Thần.
Lại qua năm tiếng nữa.
Khoảng mười hai giờ trưa, cuối cùng Ngô Thần cũng tỉnh rồi.
Nhìn trần nhà, Ngô Thần chớp mắt, khóe miệng chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười có cảm giác rất tế nhị.


Một ngày mới lại tới rồi, không chỉ như vậy, tối qua Ngô Thần còn có một trải nghiệm hoàn toàn mới!
Anh đã từng ngủ với Lý Nhược Băng hàng trăm lần trong vòng luân hồi, nhưng chỉ là đơn thuần có được thân thể của Lý Nhược Băng, chính là chỉ ngủ rất bình thường mà thôi.

Tối qua lại không giống, so sánh với trong vòng luân hồi, có thể nói là rất không giống!
Trước hết chiếm được trái tim của Lý Nhược Băng, sau đó có được thân thể của Lý Nhược Băng,
Đó là sự hoà hợp lớn của sinh mệnh!
Ngô Thần nghĩ ngợi rồi quay đầu sang bên cạnh.

Lý Nhược Băng gối lên khuỷu tay anh, mái tóc tán loạn, khẽ cuộn mình nằm nghiêng dựa vào người anh, vẫn đang ngủ say.
Khoé mắt cô ta còn mang theo vệt nước mắt.
Người phụ nữ có kiên cường hơn nữa cũng có lúc khóc.
Lật người lại đối diện với lý Nhược Băng, anh quan sát gương mặt của Lý Nhược Băng rồi giơ tay vuốt ve bờ má cô ta.

Da của Lý Nhược Băng thật sự rất đẹp, làn da trắng hồng, vô cùng mịn màng.
Mà xem ra hôm nay Lý Nhược Băng lại có chút không giống so với trước đây.
Càng có mùi vị phụ nữ hơn rồi.
Xem ra cảm giác cô ta khi ngủ say chính là như này.
Nhìn Lý Nhược Băng một lúc, Ngô Thần rời giường, động tác rút cánh tay ra rất nhẹ nhàng, Lý Nhược Băng đang trong giấc nồng dường như cảm nhận được gì, vô thức lật người lại nhưng không tỉnh.
Cô ta không bị đánh thức.
Bởi vì cô ta quá mệt rồi.
Ngô Thần vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng rồi ra ngoài mặc quần áo.

Đến tận lúc Ngô Thần mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế trong phòng ngủ, Lý Nhược Băng vẫn chưa tỉnh, đắp chăn nghiêng mình nằm ở đó, vẫn ngủ say như cũ.
Ngô Thần cũng không làm phiền cô ta.
Ra khỏi phòng ngủ.
Xuống lầu.
Anh ngửi thấy mùi thức ăn bèn tới phòng ăn nhìn một chút, có thể nhìn thấy trên bàn trong phòng ăn đã được bày hai đĩa thức ăn vừa mới được xào xong, cũng nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Ngô Thần bước qua, đi tới cửa phòng bếp.

Trang Tiểu Điệp quấn tạp dề đang nấu ăn.

Ngô Thần đã từng thử tay nghề của Trang Tiểu Điệp, rất lợi hại.

Cô ấy từng trải qua một năm huấn luyện đặc biệt, là đặc biệt học để nắm bắt được đàn ông.
“Còn muốn làm xong hết mới gọi mọi người.” Trang Tiểu Điệp nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía cửa cười nói, giọng nói ngọt ngào.
“Vất vả rồi.” Ngô Thần nhét tay vào túi quần đánh giá Trang Tiểu Điệp, mỉm cười nói.
Giọng nói của Trang Tiểu Điệp có chút cảm giác làm nũng: “Làm một bữa cơm mà thôi, cái gì vất vả hay không chứ, đều là nên làm.”
“Cô ra ngoài mua đồ ăn rồi?” Ngô Thần lại cười hỏi một câu.
“Đúng vậy, buổi sáng ra ngoài.” Trang Tiểu Điệp trả lời, lại nhìn trong nồi, đang chiên một món nữa.
Ngô Thần duy trì nụ cười, bước vào phòng bếp, đến bên cạnh Trang Tiểu Điệp thì dừng lại, quan sát một chút.
Trên chiếc bàn dài đối diện với bệ bếp còn đặt các loại nguyên liệu chưa cho vào nồi như rau hẹ, hàu, mộc nhĩ, hải sâm, củ từ, sườn lợn.
Cảm thấy lạ lạ nhưng trong chốc lát không biết lạ ở đâu.
Ngô Thần lại nhìn trong nồi mà Trang Tiểu Điệp đang chiên, là chiên nhanh hoa bầu dục, dùng thận lợn để chiên.
Biết kỳ lạ chỗ nào rồi.

Đây vừa là món nhậu, vừa là thận.

Còn có hàu, hải sâm… Tất cả đều là những món siêu bổ trong truyền thuyết! Nguyên liệu của thận.
Rõ ràng Trang Tiểu Điệp không phải tiện tay mua.

Cô ấy muốn tẩm bổ cho Ngô Thần.
Bốp!
Đột nhiên Ngô Thần ra tay, đập vào đằng sau Trang Tiểu Điệp.
“A!” Trang Tiểu Điệp như bị dọa sợ rồi.


Bởi vì Ngô Thần đánh quá thân mật, cô ấy kêu một tiếng, sau đó mới quay đầu dùng ánh mắt đẫm nước nhìn Ngô Thần, nhẹ nhàng cắn khóe môi mình nhỏ giọng làm nũng: “Anh Ngô…”
Cô ấy tưởng Ngô Thần muốn làm gì cô ấy ở trong phòng bếp, mặt đều đỏ cả rồi.
“Tẩm bổ cho tôi?” Ngô Thần mỉm cười hỏi cô ấy.
“Đúng vậy… Anh…” Trang Tiểu Điệp nói rồi bèn ý thức được không thích hợp lắm.

Đột nhiên không nói năng gì mà muốn tẩm bổ cho Ngô Thần, Ngô Thần hai mươi hai tuổi, đây rõ ràng… Giống như nghĩ rằng Ngô Thần không được!
Trang Tiểu Điệp biết vì sao Ngô Thần đánh mình rồi.
“Anh Ngô, tôi không có ý đó, tôi thấy mấy ngày nay anh mệt quá rồi, không được nghỉ ngơi tốt.

Hôm qua đến tận khi trời sáng mới ngủ, tôi…” Trang Tiểu Điệp có chút căng thẳng mà giải thích.
“Sao cô biết trời sáng tôi mới ngủ?” Ngô Thần hỏi cô ấy.
“Thì… Tôi… Nghe thấy.

Sau khi trời sáng mới không có âm thanh gì nữa.” Trang Tiểu Điệp lắp bắp nói, sắc mặt lại có chút đỏ.
Cô ấy cũng ở lầu hai, đương nhiên tối qua có thể nghe được một vài âm thanh ở cách vách.
Ngô Thần thấy dáng vẻ Trang Tiểu Điệp vừa căng thẳng, sắc mặt lại hơi đỏ, nụ cười trên mặt không kìm được nhiều hơn chút… Thực ra anh chỉ trêu đùa Trang Tiểu Điệp, đương nhiên không tức giận.
“Ngoan…” Ngô Thần cười nói một câu, giơ tay muốn véo khuôn mặt Trang Tiểu Điệp.
Động tác đơn giản như vậy đã thành công an ủi tâm trạng căng thẳng của Trang Tiểu Điệp.
“Sắp khét rồi.” Đột nhiên Ngô Thần hất đầu nhắc nhở Trang Tiểu Điệp một câu.
Trang Tiểu Điệp vội quay đầu lại, nhanh chóng lật qua lại mấy lần.
“Cô làm đi.” Ngô Thần nói một câu rồi ra ngoài.
Quay lại trong phòng khách, Ngô Thần ngồi trên sô pha, mở tivi.

Sau khi xem bản tin thời sự một lúc, Ngô Thần vặn nhỏ âm thanh tivi, lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.
Rất nhanh đã kết nối rồi.
“Alo, đàn anh.” Trong điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ ngọt ngào của Tống Huyên.
“Buổi chiều hẹn thời gian đi...”
Ngô Thần và Tống Huyên nói chuyện một lúc, đồng thời xác định xong thời gian và địa điểm gặp nhau buổi chiều, sau vài phút, Ngô Thần cúp điện thoại, lại lập tức gọi cho số khác!
Gọi cho lão Đao!
Lão Đao còn ở bệnh viện, vết thương rất nặng.

Dưỡng thương mấy ngày nay đương nhiên là không đủ để xuất viện, ít nhất phải nửa tháng mới được.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Ngô Thần hỏi lão Đao chuyện có liên quan đến Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên bị người của lão Đao bắt được.

Đã mang người đến Đông Hải, bị bắt giữ ở một nơi bí mật.
Chắc chắn là Ngô Thần muốn gặp mặt nói chuyện với Tưởng Xuyên, ông ta là tâm phúc của Thuỵ Long, cũng là kẻ đứng đầu phụ trách làm những việc bẩn thỉu của Thuỵ Long.
Mà không chỉ vỏn vẹn là Đinh Thuỵ Long, Tưởng Xuyên đã làm việc cho nhà họ Đinh hai mươi năm.

Mười năm sau làm cho Đinh Thuỵ Long, mười năm trước làm vệ sĩ cho bố của Đinh Thuỵ Long!
Những gì ông ta biết về nhà họ Đinh, về một số phương diện nào đó, thậm chí còn nhiều hơn cả Đinh Thuỵ Long.
Nói chuyện với lão Đao vài phút.
Lại cúp máy.

Sau cuộc gọi, Ngô Thần tiếp tục xem tivi, đợi Trang Tiểu Điệp làm xong cơm.

Sau đó gọi Lý Nhược Băng xuống lầu cùng ăn cơm.

Cũng không biết Lý Nhược Băng có thể dậy không.
Hơn mười phút sau.
Tiếng chuông vang lên.
Điện thoại của Ngô Thần vang lên.

Anh cầm điện thoại xem thì có chút bất ngờ mà nhíu mày, vì người gọi cho anh là Lôi Thành.
Kim chủ đứng sau lưng ngôi sao lớn đang nổi tiếng Đào Mạn Ảnh, kể từ sau khi Ngô Thần thông qua việc chơi game tiếp xúc nói chuyện một lần với ông ta thì hai người không liên lạc gì.
Bởi vì ông ta có việc.

Ngô Thần cho ông ta thông tin quan trọng.

Ông ta muốn lật đổ anh lớn của mình.
“Alo, ông Lôi.” Ngô Thần tiếp điện thoại nói.
“Cậu em Ngô, Đinh Thuỵ Long tìm tôi rồi, anh ta gọi điện thoại cho tôi.” Lôi Thành mở miệng trực tiếp nói..