Lúc Hạ Tang về đến nhà, từng họ hàng thân thích trong nhà đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Hạ Tang, bọn họ rối rít tiến liên hỏi han ân cần một phen, nói mấy lời kiểu như cô bé lại cao hơn, trở nên xinh đẹp rồi.
Đàm Cận ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tang thì có vẻ cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng bà không nói gì thêm, mãi cho đến khi họ hàng thân thích rời đi hết rồi, bà mới bưng một bát sủi cảo nóng hôi hổi ra khỏi bếp, đặt lên mép bàn.
Hai mẹ con cũng không nói gì, Hạ Tang ngồi vào bên cạnh bàn, yên lặng ăn sủi cảo.
Cô ăn một chút, rồi lặng lẽ rơi mấy giọt nước mắt.
Đàm Cận ngồi vào bên cạnh bàn, châm một điếu thuốc nhỏ dài của phụ nữ, lạnh nhạt nói: “Người phụ nữ kia chọc tức con à?”
Hạ Tang lắc đầu.
“Ăn tết ở bên kia… không vui à?”
“Vâng.” Cô gái nhỏ gật đầu.
Mẹ làm một bát sủi cảo cho cô, khiến trong lòng cô càng áy náy hơn mấy phần, cũng có thêm một chút ấm áp.
Cô nhìn Đàm Cận một cái.
Trong làn khói, các đường nét trên mặt của Đàm Cận trở nên vô cùng dịu dàng.
Thật ra thì, các đường nét trên mặt Hạ Tang… có rất nhiều bộ phần được di truyền từ mẹ.
Chỉ có điều, tính tình của mẹ rất cứng nhắc, trải qua năm này tháng nọ làm thay đổi vẻ bề ngoài của bà, khiến cho bà lộ ra khí chất… không nể nang gì.
Nhưng hầu hết cảm giác an toàn trong cuộc đời Hạ Tang đều là mẹ mang đến cho cô.
Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng thử mở miệng nói: “Con gặp được Kỳ Tiêu ở nhà bố.”
“Kỳ Tiêu à?” Đàm Cận kinh ngạc nói: “Sao lại gặp phải nó?”
“Bố và bố của Kỳ Tiêu là bạn làm ăn, cũng là hàng xóm, cho nên…”
“Cho nên con không vui, vì thế mới về vào lúc này à?”
Hạ Tang lắc đầu, thử hỏi Đàm Cận: “Mẹ, mẹ có thể bắt Kỳ Tiêu rời khỏi lớp chọn không ạ?”
Đàm Cận nhìn con gái với vẻ càng khó hiểu hơn: “Sao thế, nó làm ảnh hướng tới việc học của con à?”
Hạ Tang không dám nói rõ Kỳ Tiêu cợt nhả quấy nhiều mình, sợ rằng với tính tình nóng nảy này của Đàm Cận thì sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Nhưng… cũng không thể chẳng nói gì, vì thế, cô trả lời rất mập mờ: “Đúng là Kỳ Tiêu có hơi ảnh hưởng tới việc học của con.”
Đàm Cận nhíu mày, hỏi tới cùng: “Là sao? Sao nó lại làm ảnh hưởng tới thành tích của con?”
“Mẹ biết mà, cậu ta cứ khăng khăng theo đuổi con, điều này khiến con cảm thấy rất bối rối.”
Hạ Tang không dám nói cho Đàm Cận biết chuyện Kỳ Tiêu uy hiếp lớp trưởng, vì thế mới dùng cách trả lời hời hợt kiểu này: “Con nghĩ… Nếu như học khác lớp, chắc là sẽ khá hơn một chút.

Nếu như mẹ không thể chuyển cậu ta ra khỏi lớp chọn, vậy thì con bằng lòng chuyển sang lớp thường.”
Đàm Cận thấy, vậy mà Hạ Tang lại nói muốn chuyển sang lớp thường thì hiển nhiên là thật sự bị ảnh hưởng rồi.

Bà gật đầu, nói: “Yên tâm, mẹ có thể quyết định được chuyện này, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Rốt cuộc Hạ Tang đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô có hơi hối hận, ban đầu, bởi vì sợ hãi mà không nói chuyện này cho mẹ biết sớm hơn một chút.
Sự thật chứng minh, Đàm Cận tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bất kỳ một yếu tố nào có thể ảnh hưởng tới thành tích học tập của cô được tồn tại.

...
Ngày đầu tiên khai giảng, Đoàn Thời Âm nghe nói tiếng gió thì lập tức nói tin tức ấy cho Hạ Tang biết đầu tiên: “Vừa nãy có người nhìn thấy chiếc xe Maybach của bố Kỳ Tiêu chạy vào trường học đấy! Ông ấy vào phòng giáo vụ mãi chưa ra, đầy là tình huống gì thế này?! Hạ Tang, có phải chuyện của cậu và Kỳ Tiêu bị mẹ cậu phát hiện rồi không?”
Hạ Tang đặt cái bút trung tính xuống, trong lòng cũng hơi căng thẳng và thấp thỏm: “Tớ và Kỳ Tiêu không có gì hết, nhưng tớ có nói với mẹ, nói cậu ta sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của tớ, nhìn xem có cách nào chuyển cậu ta ra khỏi lớp chọn không.”
“Ôi móa!“ Giả Trăn Trăn vội vàng nói: “Cậu cũng cứng quá đi! Lại lợi dụng quan hệ của mẹ cậu để mạnh mẽ đuổi cậu ta đi!”
“Bởi vì thành tích của cậu ta… vốn không thể ở lại lớp chọn mà.” Hạ Tang nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Vì thế không phải là lợi dụng quan hệ, bởi vì vốn dĩ cậu ta đã phải chuyển đi rồi.”
“Nhưng tớ nghe có mấy bạn nói, vừa nãy, bố Kỳ Tiêu nổi khùng ở văn phòng đấy, mặt mũi khó coi lắm, nhìn có vẻ rất tức giận.” Đoàn Thời Âm lo lắng nói: “Bố cậu ta ở thành phố Nam Khê chính là…”
Đoàn Thời Âm không nói rõ, nhưng Hạ Tang hiểu ý của cô ấy, Kỳ Mộ Đình là nhân vật có máu mặt trong giới doanh nhân ở thành phố Nam Khê, ngay cả Hạ Lại An cũng phải nịnh nọt a dua theo ông ta.
Hạ Tang thật sự không chắc mẹ có thể giữ được công lý, làm cặn kẽ tới tận cùng hay không.
Cô thầm quyết định ở trong lòng, nếu như mẹ cảm thấy khó làm thì cô tuyệt đối sẽ không ép mẹ, chỉ cần chuyển ra khỏi lớp chọn là được.
Sau khi tan học, cô đi tới phòng giáo vụ, chuẩn bị cùng về với mẹ, nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm lớp là thầy Hà báo cho biết: “Lát nữa mẹ em còn có cuộc họp, bảo em về trước đi.”
“Vâng thưa thầy Hà.”
Hạ Tang cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ chuyện này...!cũng không đơn giản.
Lần trước mẹ bị bắt họp thêm giờ chính là bởi vì xảy ra chuyện của Tống Thanh Ngữ.
...
Mấy cô gái đi vào cửa hàng trà sữa, sau khi lấy số thì ngồi ở hàng ghế dài cạnh cửa sổ để chờ đồ.
Tâm trạng của Hạ Tang có hơi mất tập trung, Đoàn Thời Âm an ủi cô: “Yên tâm đi, chuyện này cũng không phải việc to tát gì.

Vả lại, Kỳ Tiêu vốn dĩ không nên ở lại, đừng nghĩ nữa.”
“Tối về hỏi mẹ cậu một chút là biết kết quả mà.”
Hạ Tang gật đầu, cầm số, đứng dậy đi đến cạnh quầy lấy đồ ăn.

Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy Kỳ Tiêu và mấy người Từ Minh đi vào quán trà sữa.
Kỳ Tiêu vẫn ăn mặc rêu rao như thường lệ, trong khi hầu hết các bạn học toàn trường đều mặc đồng phục học sinh, cậu ta vẫn có thể mặc áo khoác thời thượng mang phong cách Hàn Quốc có hai màu đỏ trắng xen kẽ như cũ, chân đeo giày hàng hiệu có giá không dưới năm con số.

Cậu ta cao giọng cười nói với đám bạn, không hề bị ảnh hưởng bởi cơn sóng gió ngày hôm nay.
Hạ Tang thấy cậu ta có trạng thái như vậy thì đã đoán được là sẽ có kết quả gì.
Đương nhiên Kỳ Tiêu cũng nhìn thấy Hạ Tang, cậu ta đi bộ đến sau lưng cô, dùng giọng điệu tùy tiện nói chuyện phiếm để nói: “Đêm ba mươi đó, cậu khiến tớ thật sự rất mất mặt.”
Hạ Tang ghét cậu ta đến mức không cả có sức mở miệng nói chuyện với cậu ta.

Cô im lặng không lên tiếng, chỉ coi như không nghe thấy lời cậu ta nói.
Cậu ta cũng không vội, ngồi ở bên cạnh quầy ba, chậm rãi nói: “Cho nên, cậu nói chuyện của hai chúng ta cho mẹ cậu biết à?”
Hạ Tang không nhịn được đáp lại một câu: “Hai chúng ta chẳng có chuyện gì hết.”
“Tùy cậu nói thôi.” Kỳ Tiêu nhún vai: “Nhưng tớ đã sớm nói với cậu rồi, chỉ cần tớ không muốn đi thì không ai có thể ép tớ rời khỏi lớp chọn.”
Hạ Tang nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt cậu ta thản nhiên, nhìn có vẻ đã tính trước được rồi.

“Cậu chắc chắn như vậy à?”
“Nếu không, cậu đợi một lát rồi đi về hỏi mẹ cậu một chút xem sao nhé?” Kỳ Tiêu cười, nụ cười vẫn tự tin giống như ngày thường.
Hạ Tang cảm giác có từng cơn gió lạnh lẽo càn quét trong lòng cô.
Cô không chọc nổi, nhưng dù sao thì cũng có thể né tránh được chứ.
Cậu ta không đi, cô đi.
Nhưng Kỳ Tiêu cứ như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cậu ta mỉm cười, ghé vào bên tai cô, nói: “Cậu cảm thấy bộ môn thể dục thế nào? Hay là thích ban hậu cần hơn?”
Hạ Tang vội vàng cách xa cậu ta: “Cậu có ý gì?”
“Tớ đang hỏi cậu, cậu cảm thấy, nếu như cô Đàm lui xuống khỏi vị trí trưởng phòng giáo vụ thì nên đến bộ môn thể dục hay là ban hậu cần nhỉ?” Cậu ta chậc một tiếng: “Ồ, tự nhiên lại cảm thấy căng-tin cũng không tệ.

Nữ ma đầu mặc quần áo của các cô trong căng-tin lấy cơm cho các bạn học, chắc chắn là hay lắm đây.”
Lỗ tai của Hạ Tang bỗng dưng nổ ầm ầm như thể bị sét đánh.
Cô trợn mắt nhìn Kỳ Tiêu, nếu như có thể giết người bằng ánh mắt thì Kỳ Tiêu đã bị cô xé thành mảnh vụn rồi.
Kỳ Tiêu nhìn cảnh run rẩy cả người, răng run cầm cập của cô thì biết những lời này đã đạt được hiệu quả mà mình muốn, cũng không kích thích cô nữa.

Cậu ta đưa một túi sữa đậu nành tới bên tay cô, sau đó nghênh ngang rời đi với đám bạn.
Đoàn Thời Âm và Giả Trăn Trăn vội vàng tiến lên an ủi cô: “Ôi ôi, chắc chắn là lừa người thôi.”
“Đúng vậy, mẹ cậu làm trưởng phòng nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói xuống là xuống được.”
“Đúng vậy, cái gì mà nhân viên căng-tin chứ, nực cười!“ Đoàn Thời Âm dịu dàng an ủi: “Tang Tang, chắc chắn là cậu ta dọa cậu thôi.”
Hạ Tang tuyệt vọng nhìn hai người bạn: “Các cậu cảm thấy cậu ta không làm được à?”
Đoàn Thời Âm và Giả Trăn Trăn trố mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt im lặng.
Các cô đều biết, dựa vào năng lực nhà họ Kỳ, chắc chắn Kỳ Tiêu nói được, làm được.
Buổi tối hôm đó, Đàm Cận về rất khuya, sau khi trở về thì đi thẳng vào phòng làm việc, khóa cửa lại, mãi cho đến khi Hạ Tang lên giường ngủ, bà mới đi ra rửa mặt.
Hạ Tang lén đứng ở cạnh cửa, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc ở bên ngoài phòng.
Cô có thể đoán được đại khái về kết quả họp ngày hôm nay của Đàm Cận, có lẽ cũng không tốt lắm.
Mẹ không muốn đối mặt với cô, phần lớn cũng là bởi vì có lẽ, bà thật sự...!không thể bảo vệ được cô.
Cô tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, từ từ trượt xuống.
Mãi đến giờ phút này, Hạ Tang mới coi như là hiểu được cái cảm giác bị ép vào đường cùng, là thứ khiến cho người ta tuyệt vọng đến vậy.
Thậm chí cô có muốn khóc cũng chẳng khóc nổi, chỉ cảm thấy con đường phía trước vô cùng u ám.
Khi đó, bố đi tù, mẹ bỏ đi, người xuất sắc như vậy mà lại bị tất cả các trường cấp ba chính quy từ chối nhận...!Chu Cầm chỉ có thể đi lên con đường làm học sinh thể dục, có phải anh cũng giống như cô hôm nay, đứng ở bên vách đá, cảm nhận gió lạnh thấu xương.
Nhớ đến anh, chí ít trong lòng Hạ Tang cũng lại có một ít can đảm.
Cô đã nhiều lần nghĩ đến chuyện nói tình huống của mình cho Chu Cầm biết, thậm chí cô còn muốn bảo Chu Cầm đánh cho Kỳ Tiêu một trận tơi bời để trút mối hận trong lòng mình.
Nhưng lý trí đã kiềm chế Hạ Tang, cô hiểu, ngay cả Đàm Cận mà Kỳ Tiêu còn có thể kéo xuống được thì xử lý Chu Cầm, chẳng qua chỉ là chuyện khẽ động đầu ngón tay mà thôi.
Cô đã từng ngu một lần, tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai.


Ngày hôm sau, Hạ Tang nghe nói Kỳ Mộ Đình lại đi tới phòng giáo vụ.
Không lâu sau khi Kỳ Tiêu vào văn phòng, Hạ Tang cũng đi theo, gõ cửa vào phòng giáo vụ.
Đàm Cận trông thấy con gái đi vào thì mặt mày sa sầm, trách mắng chỉ đạo: “Ai bảo con tới đây, mau đi ra!“
Hạ Tang liếc nhìn lãnh đạo đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, lại liếc nhìn Kỳ Mộ Đình đang ngồi ở vị trí chính, sau đó, quay đầu nói với Đàm Cận: “Mẹ, con xin lỗi, con đã lừa mẹ.”
“Cái gì cơ?”
“Hôm đó con nói với mẹ, Kỳ Tiêu làm ảnh hưởng tới việc học của con, nhưng thật ra là bởi vì…”
Cô cắn răng, nói ra: “Nhưng thật ra là bởi vì dạo này con và Kỳ Tiêu cãi nhau có không ít mâu thuẫn nên con mới dùng việc công để trả thù riêng, ỷ vào việc có mẹ là trưởng phòng giáo vụ để cố ý bảo mẹ lợi dụng chức vụ, đuổi cậu ta ra khỏi lớp chọn.”
Vẻ mặt của các lãnh đạo hơi khó chịu, nhỏ giọng bàn bạc với nhau.
Đàm Cận lắc lắc đầu, tựa hồ cảm thấy lời giải thích của Hạ Tang rất hoang đường.
“Con là con gái của mẹ, mẹ rất hiểu con.

Con không bao giờ làm ra chuyện như vậy.”
“Mẹ thật sự hiểu rõ con sao?” Hạ Tang khẽ bật cười: “Nếu như mẹ biết chuyện Tống Thanh Ngữ lên tiếng lật lại án cũ lúc trước, những lời cậu ta tố cáo con là hoàn toàn chính xác.

Là một tay con sắp đặt, là con dùng quỷ kế để lừa cậu ta.

Như vậy mẹ sẽ còn cảm thấy con là cô con gái ngoan ngoãn mà mẹ hiểu rõ sao?”
Đàm Cận run rẩy cả người, bà lùi lại hai bước, vịn bàn làm việc bằng gỗ lim, nhìn Hạ Tang với vẻ khó có thể tin nổi: “Con nói cái gì, Tống Thanh Ngữ thật sự là do con…”
Giáo viên chủ nhiệm lớp là thầy Hà mở miệng hỏi: “Hạ Tang, tại sao em phải làm như vậy chứ?”
“Em chỉ thấy không ưa cái bộ dạng trà xanh kia của Tống Thanh Ngữ!” Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thích để cho cậu ta được sống tốt hơn.”
“Hạ Tang...!Sao em lại thế…”
Thầy Hà cũng vô cùng khiếp sợ, không thể tin nổi người vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn như Hạ Tang lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy.
“Mọi người thật sự cho rằng con là con ngoan trò giỏi à?” Hạ Tang cười lạnh nói: “Mọi người có ngốc không chứ! Con ghét đứa trà xanh như Tống Thanh Ngữ, không ưa đồ kiêu ngạo như Kỳ Tiêu, những chuyện này đều là con… là một tay con sắp đặt và đạo diễn.”
Dường như Đàm Cận có hơi hơi tin lời Hạ Tang nói, bà có chút suy sụp, hỏi: “Tang Tang, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Hạ Tang thản nhiên nói: “Vui thôi, con đã nói từ lâu rồi, con không phải là công cụ học tập, lại càng không phải là thứ để cho mẹ khoe khoang.”
Các thầy cô nhìn nhau rồi lắc đầu, đều nhìn Hạ Tang bằng ánh mắt thất vọng, bao gồm cả Kỳ Mộ Đình đang ngồi ở vị trí chính kia.
Trái lại, lòng Kỳ Tiêu lại trở nên nặng nề.
Không ngờ thế mà Hạ Tang lại tới đây dùng một chiêu để giải quyết tận gốc, trực tiếp vơ hết tất cả mọi chuyện vào trên người mình.
Cậu ta nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn cùng với sự thất vọng ở trên mặt bố mình, đột nhiên cũng có chút luống cuống, vội vàng nói: “Thật ra thì không phải một mình Hạ Tang có lỗi, chủ yếu là con…”
“Đủ rồi.”
Kỳ Mộ Đình đứng lên, quát bảo cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đàm Cận: “Chủ nhiệm Đàm, nếu chuyện này là hiểu lầm của hai đứa trẻ, tôi nghĩ cũng không cần phải làm ầm ĩ không thể thu dọn.

Hiện tại, bọn nhỏ đang ở trong giai đoạn quan trọng nhất của đời người, để cho bọn nó yên tâm học tập mới là quan trọng nhất, cô nói đi?”
Đàm Cận chỉ cảm thấy thất vọng đối với Hạ Tang, không còn suy nghĩ tới điều gì khác.

Bà lắc đầu, nói: “Chuyện này, cứ làm theo lời tổng giám giám đốc Kỳ nói, dừng ở đây thôi.

Tôi sẽ không bắt Kỳ Tiêu phải rời khỏi lớp chọn, bởi vì chuyện thành thế này là lỗi của con gái tôi.”
“Đã như vậy, thế là tốt nhất.”
Kỳ Mộ Đình cũng không nói nhiều, sải bước rời khỏi phòng giáo vụ nhanh như sao xẹt.

Hiển nhiên là mấy lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Kỳ Mộ Đình không so đo chuyện này, bọn họ cũng không cần phải khăng khăng đổi trưởng phòng giáo vụ.
Suy cho cùng...!quyết định xử lý để cho Kỳ Tiêu chuyển ra khỏi lớp chọn của Đàm Cận là đúng, thành tích của Kỳ Tiêu vốn không đạt thành tích tối thiểu của lớp chọn.
Nhưng nếu như bởi vì sức ép của vốn đầu tư mà bọn họ phải đổi trưởng phòng giáo vụ thì sợ rằng không chặn nổi cái miệng đồn thổi của các học sinh.

Nếu việc này bị làm lớn chuyện thì quả thật là trường học rất khó giải quyết.
Vì thế, chỉ cần Đàm Cận không kiên trì, Kỳ Mộ Đình cũng không truy cứu nữa, đó chính là kết quả mà tất cả mọi người đều vui.
Hạ Tang rời khỏi phòng giáo vụ mà không dám nhìn vẻ mặt của mẹ.
Cô thà rằng để Đàm Cận hiểu lầm, cũng tuyệt đối không muốn để sự nghiệp mà bà đã bỏ ra vô vàn công sức bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ra khỏi phòng giáo vụ, Kỳ Tiêu đuổi theo Hạ Tang ——
“Không ngờ cậu lại tung ra chiêu người sói tự sát này*.”
*chiêu người sói tự sát là một chức năng trong trò chơi ma sói.

Để không bị lộ thông tin, ma sói chọn cách tự lộ danh tính người sói và bỏ game.

Khi người sói tự sát, giai đoạn biểu quyết kết thúc ngay lập tức và không thể bỏ phiếu tàn sát nữa.
Cậu ta nhìn cô, lúc này cũng không cười nổi, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Thảo nào, lúc trước, Tống Thanh Ngữ lại bị mắc bẫy của cậu.

Rốt cuộc trong đầu cậu còn có bao nhiêu ý tưởng xấu nữa.”
Cô dùng một chiêu giải quyết tận gốc, khiến cho đến ấn tượng của Kỳ Mộ Đình đối với cô tụt dốc không phanh.
Không chỉ có như thế, Kỳ Mộ Đình vẫn luôn luôn thất vọng đối với con trai, vì thế, chắc hẳn sẽ còn tính sổ với Kỳ Tiêu.

Ông ta càng cảm thấy cậu ta suốt ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết tán gái.
Sau này, nếu lại muốn bảo ông ta làm gì, có lẽ là khó đấy.
“Hạ Tang, cậu chơi tôi à?” Cậu ta lạnh lùng hỏi: “Tôi đối xử với cậu tốt như vậy mà.”
“Vừa nãy tôi chỉ ăn ngay nói thật.

“ Hạ Tang nhìn cậu ta mà mặt không đổi sắc: “Toàn nói sự thật thôi.”
“Cậu diễn với tôi làm gì, tôi còn không hiểu sao cậu chắc.”
“Cậu thật sự hiểu rõ à?”
Hạ Tang nở một nụ cười với cậu ta: “Nếu như cậu thật sự hiểu rõ tôi thì đã không bị tôi lợi dụng trong chuyện của Tống Thanh Ngữ.”
Nụ cười mỉm đẹp đến chói mắt này lại khiến trong lòng Kỳ Tiêu trào lên một trận rùng mình.
Dường như cậu ta cũng bắt đầu nhận ra, có lẽ, cô bé trước mặt này thật sự không giống như dáng vẻ mà cô để lộ ra lúc bình thường.
“Hạ Tang, cậu...!đừng giả vờ.”
“Kỳ Tiêu, tương lai còn dài.”
Nụ cười mỉm của Hạ Tang bỗng nhiên biến mất, cô khôi phục gương mặt vô cảm, xoay người rời đi.
Bố mẹ đều không giúp được cô.
Từ nay về sau, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
 
------oOo------