[Dokkaebi, vào lần đầu tiên xuất hiện, có người đã gọi nó như thế.]


Không biết vì sao mà câu nói ấy bỗng hiện lên trong đầu tôi.


Chuyến tàu điện ngầm bị gián đoạn, toa tàu tối đen như mực. Những chi tiết này khiến tôi cảm thấy bản thân như đã từng trải qua rồi.


Đã từng có trường hợp tàu điện ngầm buộc phải hủy chuyến trước đó, nhưng nó rất hiếm. Mặc dù vậy, tại sao chứ? Tôi nhớ lại những câu từ quen thuộc từ một cuốn tiểu thuyết… thật lố bịch. Sao chuyện này có thể xảy ra được?


Ngay lúc đó, cánh cửa toa 3807 mở toang, và nguồn điện cũng trở lại.


Yoo Sangah ở bên cạnh tôi lẩm bẩm, “…Dokkaebi?”


Tâm trí tôi bị chấn động. Tôi run rẩy khó chịu khi cuốn tiểu thuyết tôi đọc và hiện thực trước mắt đang chồng chéo lên nhau.


[Với hai chiếc sừng nhỏ nhắn, mặc một chiếc thảm rơm, sinh vật kỳ lạ đầy lông lá đang trôi nổi lơ lửng trên không trung.


Nó quá kì quái để được gọi là tiên, quá ác độc để được gọi là thiên thần và quá yên lặng để được gọi là ác quỷ.


Do đó, nó được gọi với cái tên “Dokkkaebi”.]


Và tôi biết điều đầu tiên mà con dokkaebi đó sắp sửa nói.


[&Ah#@!Ah#@! ……]


[&Ah#@!Ah#@!…….]


Tiểu thuyết và hiện thực trùng khớp với nhau.


“Cái gì đây?”


“Thực tế ảo sao?”


Giữa đám người ồn ào, tôi như lạc vào thế giới của riêng mình. Không thể nhầm được, đây là một con dokkaebi – con dokkaebi đã mở ra cánh cửa dẫn đến địa ngục cho hàng ngàn sinh mạng trong Con đường Sinh tồn.


Giọng nói của Yoo Sangah cắt ngang suy nghĩ của tôi “Có vẻ giống tiếng Tây Ban Nha. Liệu tôi có thể nói chuyện với nó không?”


Tôi hơi ngạc nhiên và hỏi lại “Cô có biết nó là gì không? Chẳng lẽ cô định hỏi xin tiền nó à?”


“Không, nhưng…”


Đó là lúc tôi nghe những phát âm tiếng Hàn chuẩn xác phát ra từ miệng nó. [Ah Ah. Ta nói các ngươi nghe rõ không? À, ta đã có một khoảng thời gian rắc rối vì gói tiếng Hàn không hoạt động. Này, các ngươi nghe thấy lời ta nói đúng chứ?]


Khi nghe thấy một ngôn ngữ quen thuộc, tôi có thể thấy biểu cảm gương mặt của mọi người dần được thả lỏng. Người đầu tiên bước lên là một người đàn ông to lớn trong bộ comple. “Này, các người đang làm gì vậy?”


[…Hử?]


“Mấy người đang quay phim đấy à? Cho tôi đi mau lên, buổi casting của tôi sắp diễn ra rồi.”


Anh ta dường như là một diễn viên phụ vì khuôn mặt anh ta không phổ biến cho lắm. Nếu tôi là đạo diễn casting, tôi sẽ chọn anh ta bởi tham vọng bùng cháy đó. Thật không may, thứ đang đứng trước mắt anh ta không phải là một đạo diễn.


[A, diễn thử. Đúng đấy, đây cũng được coi là một buổi diễn thử mà. Ha ha, thiếu dữ liệu quá nhỉ. Ta đã vào ngay khi nó vừa được trả phí lúc 7 giờ tối.]


“Này, ngươi đang nói cái quái gì vậy?”


[Nào, nào. Toàn bộ các ngươi, ngồi im trên ghế và lắng nghe ta nói. Từ bây giờ, ta sẽ nói cho các ngươi những thông tin rất quan trọng đấy!]


Lồng ngực tôi như nghẹn lại.


“Gì chứ? Nhanh chóng cút khỏi tàu đi!”


“Ai đó gọi trưởng tàu đi!”


“Các người dám làm thế này mà không có sự đồng ý của người dân hả?”


“Mẹ ơi, nó là gì vậy? Một nhân vật hoạt hình sao?”


Không nghi ngờ gì nữa. Đây chính là một diễn biến mà tôi đã từng đọc qua. Tôi không muốn mọi thứ lại trở nên hỗn loạn thế này… nhưng không còn cách nào khác. Mọi người ở đây sẽ chẳng chịu nghe lời một sinh vật nhỏ bé dễ thương trông như vừa chui ra từ bộ phim hoạt hình. Điều duy nhất tôi có thể làm là ngăn không cho Yoo Sangah bước ra khỏi chỗ ngồi .


“Yoo Sangah-ssi, có vẻ nguy hiểm đấy, ngồi lại đây đi.”


“Hả?” Đôi mắt của Yoo Sangah trợn tròn.


Tôi nói trong khi đang hoang mang, nhưng không có cách nào để có thể giải thích những gì mà tôi biết. Chính xác hơn, tôi không cần phải giải thích.


[Ha ha, ngươi thật sự rất ồn ào đấy.]


Con dokkaebi tỏa ra một luồng sức mạnh to lớn áp đảo bất kì ai ở đây.


[Ta nói các ngươi câm miệng lại.]


Tôi từ từ nhắm mắt lại khi đôi mắt của con dokkaebi trở nên đỏ rực. Một thứ gì đó chợt nổ tung, và toa tàu dần trở nên im lặng.


“Ah... ah...” Một cái lỗ sâu hoằm xuất hiện trên đầu của anh chàng diễn viễn. Người đàn ông mới nãy đang liên mồm nói giờ đã gục xuống sàn.


[Đây không phải là một cảnh quay đâu.]


Âm thanh của một thứ gì đó nứt gãy vang lên lần nữa. Lần này nạn nhân là người đã gào lên đòi cơ trưởng ra mặt.


[Đây không phải là một bộ phim, cũng không phải là một câu chuyện tiểu thuyết.]


Một, hai… Máu bắn lên không trung và đầu của vài người bắt đầu nổ tung.


Họ là những người đã phản đối dokkaebi, những người la hét hay đang hóa điên hóa dại. Những người gây ra sự ồn ào dù là nhỏ nhất đều có một cái lỗ trên đầu. Bất ngờ làm sao, giờ đây chuyến tàu điện ngầm lại trở thành một cuộc thảm sát.


[Đây không phải là “hiện thực” mà các ngươi biết. Các ngươi rõ chưa? Vì vậy, các ngươi nên câm miệng lại và nghe ta nói.]


Hơn một nửa số người có mặt ở đây đã chết. Máu và mảnh cơ thể của họ vương vãi khắp toa tàu. Giờ đây, mọi người không còn la hét nữa. Giống như loài vượn nguyên thủy khi đứng trước một kẻ săn mồi với sức mạnh áp đảo, mọi người ai cũng nhìn về phía dokkaebi với nỗi sợ hãi kinh hoàng.


Tôi bất ngờ và nắm chặt lấy đôi vai của Yoo Sangah – người đang cố kìm nén cơn nấc của mình.


Đây là sự thật không thể chối cãi. Một lời nhắn kì lạ bỗng vang lên bên tai tôi, con dokkaebi đang hiện rõ ngay trước mắt, và toa tàu đã trở thành một bể máu.


[Này, cuộc sống của các ngươi đã luôn tốt đẹp từ trước tới nay. Đúng chứ?]


Trên chỗ ghế ngồi ưu tiên, một bà cụ già tình cờ lọt vào đôi mắt của con dokkaebi.


[Các ngươi đã sống một cuộc đời quá rẻ rúng rồi đấy. Chẳng phải cuộc sống đã quá rộng lượng với các ngươi sao? Các ngươi được sinh ra mà chẳng phải trả một cái giá nào cho việc thở, ăn, ngủ, nghỉ hay sinh con đẻ cái cả! Ha! Các ngươi đã sống trong một thế giới quá tốt đẹp!]


Miễn phí? Không ai trong tàu điện ngầm này được sống mà không phải lo nghĩ cả. Mọi người làm việc quần quật kiếm tiền để sống qua ngày và họ luôn đi tàu điện ngầm từ công ty về nhà. Tuy nhiên, tại thời điểm này, không ai dám cãi lại những điều mà con dokkaebi này nói cả.


Ai ở đây cũng thở hổn hển, họ không thể trả lời được. Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông cẩn thận giơ tay lên. “N-Ngài có cần tiền không?”


Tôi tự hỏi loại người nào lại có gan lên tiếng trong tình huống này cơ chứ, nhưng ngạc nhiên làm sao, tôi biết gã đó.


“Yoo Sangah-ssi, đó chẳng phải là Trưởng phòng Tài chính Han sao?”


“…Đúng vậy.”


Rõ ràng quá mà. Hắn là loại người 'bám dù' trong công ty và là kẻ đứng đầu danh sách những người mà nhân viên mới vào làm cần tránh mặt. Nhưng tại sao người như gã ta lại đi tàu điện ngầm?


(*Bám dù: loại người chuyên dựa vào mối quan hệ với người khác để thăng tiến, đi cửa sau.)


“Tôi có thể cho ngài tiền. Xin hãy nhận lấy. Và mong ngài hiểu rằng tôi luôn là một người như thế này.”


Trưởng phòng Han rút ra tấm danh thiếp, còn những người xung quanh thì ủng hộ gã như thể gã là người hùng đang chống lại khủng bố cứu lấy thế giới vậy.


“Ngài muốn bao nhiêu tiền? Một triệu? Hay hai triệu?”


Gã ta đưa ra một khoản tiền khá lớn so với vị trí trưởng bộ phận của một công ty con.


Có tin đồn rằng Han Myungoh là con trai út của chủ công ty liên kết và bây giờ tôi nghĩ đó có thể là sự thật. Dù trong mơ đi nữa tôi cũng không thể nhét nhiều tấm séc như thế vào ví của mình.


[Hmmm… ngươi cho ta tiền sao?]


“T-Tất nhiên rồi! Bây giờ tôi không có quá nhiều tiền nhưng… tôi sẵn sàng cho ngài bất cứ thứ gì nếu ngài cho tôi ra khỏi đây."


[Tiền, tốt thôi. Một loại vật chất mà rất nhiều con người ưa thích.]


Mắt của gã Trưởng phòng sáng lên. Như thể đang nói: 'Đúng đấy. Có tiền là có tất cả.' Thật đáng thương hại.


“Đây là tất cả tất cả những gì tôi có bây giờ…”


[Thứ đó chỉ áp dụng được trong không gian và thời gian của các ngươi thôi.]


“Hả?”


Ngay sau đó, những ngọn lửa bỗng xuất hiện trong không trung, tất cả tấm séc trong tay của gã bị đốt cháy. Trưởng phòng Han hét lên.


[Đống giấy vụn đó không có giá trị trong thế giới vĩ mô này. Nếu ngươi làm điều ngu ngốc này một lần nữa, ta sẽ thổi bay đầu ngươi đấy.]


“Ah….” Nỗi sợ hãi một lần nữa hiện lên gương mặt của tất cả mọi người. Thật dễ dàng để biết họ đang nghĩ gì đúng như những gì trong cuốn tiểu thuyết.


'Giờ thì chuyện quái gì sẽ diễn ra đây?'


Chỉ có mình tôi biết những chuyện xảy ra tiếp theo trong tương lai.


[Hầy, nợ lại chồng thêm nợ trong thời gian đám các ngươi láo nháo. Ừ thì, thay vì giải thích điều này hàng trăm lần, các ngươi hẳn sẽ hiểu nhanh hơn nếu như ta để các ngươi tự trải nghiệm nhỉ?]


Hai chiếc sừng của dokkaebi nhô lên như cái ăng-ten, và cơ thể của nó nổi bồng bềnh như sắp chạm đến trần tàu.


Một lúc sau, một tin nhắn vang lên.


[Kênh #BI-7623 đang mở.]


[Các chòm sao đã tiến vào.]


Một cửa sổ nhỏ xuất hiện trước đôi mắt trống rỗng của tất cả mọi người.


[Kịch bản chính đã bắt đầu!]


[Kịch bản chính #1 – Bằng chứng của Giá trị


Thể loại: Chính


Độ khó: F


Điều kiện: Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.


Giới hạn thời gian: 30 phút


Phần thưởng: 300 xu


Thất bại: Chết]


Dokkaebi mỉm cười nhẹ nhàng trước khi nó trở nên trong suốt và biến mất vào không gian.


[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào.]