Tôi được thẩm phán hướng dẫn đến lối ra của Địa phủ. Vị trí chính xác không được biết vì tôi đang đeo một miếng che mắt đặc biệt. Chúng tôi dường như đi lên rồi lại đi xuống. Sau một hồi đi bộ, thẩm phán tháo miếng che mắt của tôi.


[Đi theo con đường này.]


Tôi mở mắt ra và thấy một con đường tối và hẹp. Có lẽ đây là lối ra không cần đi qua chỗ của Charon, người lái phà.


[Ngươi nên nhìn 'phía trước'.]


"Nghĩa là sao?"


Tôi nhìn quanh nhưng vị thẩm phán đã biến mất.


Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu đi trên con đường này. Ánh sáng mờ dần và bóng tối bao trùm quanh tôi. Ban đầu, tôi có thể xác định phương hướng bằng cách sử dụng các bức tường nhưng những bức tường sớm biến mất. Nơi tôi dựa vào đã biến mất và tôi cảm thấy mình như một con tàu lênh đênh trên đại dương mà không có phương hướng.


Thần thoại về Orpheus chợt hiện ra trong đầu tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nhìn lại? Sau đó, một ánh sáng yếu ớt xuất hiện trong bóng tối.


[Ngươi sợ những gì đằng sau ngươi. Đó là lý do tại sao ngươi là một đứa trẻ đáng thương.]


Đó là một tin nhắn từ Persephone.


[Hãy nhớ, để tìm thấy 'phía trước', ngươi phải biết 'phía sau' ở đâu. Vì ​​phía trước chỉ có thể tồn tại khi có hậu phương.]


Thẩm phán cũng đã nói điều gì đó tương tự. Tuy nhiên, chỉ vì tôi nghe được những lời đó không có nghĩa là tôi đột nhiên đạt được giác ngộ và có thể tạo ra những thay đổi to lớn.


[Có vẻ như ngươi cần một chút động lực...]


Luồng ánh sáng trên không trung trải dài như đang ngập ngừng.


[Được thôi, ta không thể đưa ngươi đến điểm bắt đầu của mê cung thế giới, nhưng điều này là có thể.]


Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó. Chuỗi ánh sáng biến mất và một con đom đóm nhỏ xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một thứ ánh sáng rất mong manh. Không ai nói với tôi nhưng tôi cũng biết ánh sáng này là gì.


"Cô..."


Đó là Shin Yoosung của lần quy hồi thứ 41.


-Ah, ahh...


Tôi có thể biết cô ấy đã đợi bao lâu chỉ bằng giọng nói của mình. Nếu cô ấy đã ở đầu mê cung thế giới thì khái niệm thời gian sẽ khác. Đối với tôi thì nó không dài nhưng có lẽ đã được vài năm đối với Shin Yoosung.


Ánh sáng nhỏ rùng mình vài lần trước khi nói với giọng ngập ngừng.


- Ahjussi.


Có lẽ cô ấy đã bị ảnh hưởng bởi những ký ức của Shin Yoosung nhỏ.


-... T-Tôi có thể gọi anh như vậy được không? Không...


Cách cô ấy gọi tôi là một sự ràng buộc. Đó là một ước muốn được buộc ở đâu đó. Có lẽ 'Ahjussi' là sự kiên trì cuối cùng của Shin Yoosung vòng 41.


Tôi cười nhẹ.


"Hiện tại cô lớn tuổi hơn tôi đó. Nó vẫn ổn chứ?"


Ánh sáng dịu dàng một lần nữa run lên. Ánh sáng nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi. Có một sự ấm áp trong đó...


Tim tôi nhói lên. Chắc cô ấy đã đợi lâu lắm rồi. Ngay cả thế, đứa trẻ này cũng đã từng phải chờ đợi  lâu hơn nữa.


"Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể cứu cô bây giờ."


Ánh sáng chuyển động lên xuống như đã hiểu.


- Đừng cố quá. Tôi bây giờ...


"Nó vẫn chưa kết thúc." Tôi nói mà không cho cô ấy thời gian để nói hết. "Cô đã phải chịu đựng quá lâu và nó không thể kết thúc như thế này."


-Tại sao...


"Tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra."


Ánh sáng nhìn chằm chằm vào tôi. Cô run lên một cách bối rối.


-Tôi biết Ahjussi thông qua ký ức của thế giới này. Nhưng Ahjussi... tại sao chú lại tốt với tôi như vậy? Ahjussi có biết tôi không?


Tôi không trả lời. Chúng tôi biết nhau bằng các cách khác nhau. Cũng giống như Shin Yoosung vòng thứ 41 biết tôi qua những ký ức của cô ấy khi còn nhỏ, còn tôi biết cô ấy qua Con đường sinh tồn. Tuy nhiên, tôi không thể giải thích điều này.


-Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi chắc chắn không biết Ahjussi nhưng khi ở bên chú, tôi cảm thấy như tôi hiểu tất cả mọi thứ về chú. Như thể chú là một 'vị thần'...


Nếu tôi thực sự là một vị thần thì tôi sẽ là vị thần bất tài nhất trên thế giới. Người biết tất cả mọi thứ nhưng không thể giải quyết bất cứ điều gì.


Ánh sáng của Shin Yoosung nhanh chóng mờ đi. Tôi không thể nhìn thấy cô ấy nhưng tôi dường như biết cô ấy trông như thế nào.


-Xin hãy cứu tôi, làm ơn...


"Tôi sẽ."


Đuôi của ánh sáng rung chuyển trong không khí và nhỏ dần và tôi đưa tay về phía ánh sáng. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị giam cầm. Tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Shin Yoosung. Cô đã chờ đợi quá lâu...


Lòng tôi nhói lên một nỗi xót xa khó tả. Từng chút một, những lời của Persephone trở nên có ý nghĩa. Phải có một cái gì đó ở phía sau mới có thể tiến về phía trước. Đây là 'phía sau' của tôi và đồng thời cũng là 'phía trước' mà tôi phải đối mặt.


Có lẽ đây là cảm giác của Yoo Jonghyuk. Anh liên tục quay trở lại quá khứ nhưng chỉ có thể tiến về phía trước.


Thời điểm tôi chắc chắn về hướng đi của mình, xung quanh trở nên ổn định. Một chuỗi ánh sáng rải rác xuất hiện trong bóng tối.


[Ta đã giữ cô nhóc một lúc bằng sức mạnh của mình nhưng ngươi không còn nhiều thời gian đâu.]


Tôi nhớ đến hơi ấm của Shin Yoosung. Persephone tiếp tục nói.


[Hãy ghi nhớ điều này. Con người là 'câu chuyện'. Vào thời điểm ngươi đưa cô nhóc trở lại, không ai biết câu chuyện của cô nhóc sẽ còn lại bao nhiêu đâu.]


Sau đó, tôi bị kéo về một nơi nào đó. Tiếng kêu của những hồn ma xa dần và từng cảm giác của cơ thể tôi trở lại. Tôi có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp trên mi mắt. Tôi cảm thấy ê ẩm và mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.


"... Ahjussi?" Shin Yoosung trẻ tuổi đang quan sát tôi. Đôi mắt trong veo của đứa trẻ khiến tôi yên tâm. Trái tim đang đập loạn xạ từ từ lắng xuống.


Tôi đã trở lại. Tôi thở chậm và các cơ của cơ thể tôi lấy lại chức năng của chúng.


[Kịch bản ẩn - Nữ hoàng của Địa phủ đã kết thúc.]


[Bạn đã kiếm được 15.000 xu làm phần thưởng thành tích.]


Tiền thưởng cho kịch bản cũng đã được nhận. Dokkaebi đã làm đúng công việc của mình.


[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' chúc mừng bạn đã trở về an toàn.]


Tôi nhìn thấy tin nhắn gián tiếp và cơn tức giận của tôi tăng vọt một cách muộn màng.


Tên khốn Dionysus này, tôi sẽ không phải trải qua những rắc rối này nếu hắn không vứt tôi vào Tartarus. Tôi đã bị mắc kẹt trong Tartarus với Kim Namwoon và suýt nữa phải dành phần còn lại của cuộc đời mình để làm gundam.


[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' đang yêu cầu bạn hòa giải.]


[7.942 xu đã được tài trợ.]


7.942? Lời xin lỗi giống như con lợn này là gì? Thôi, tôi sẽ bỏ qua vì anh ta vẫn biết đưa tiền cho tôi.


[Có một kịch bản ẩn mới.]


Tôi ngay lập tức xác nhận kịch bản ẩn mới đến.


[Kịch bản ẩn - Săn rắn


Thể loại: Ẩn


Độ khó: S-


Điều kiện: Săn mục tiêu trong khu vực kịch bản chính thứ sáu.


Giới hạn thời gian: Cho đến khi kết thúc kịch bản chính.


Phần thưởng: 80.000 xu, sự tín nhiệm của Nữ hoàng của Mùa xuân đen tối.


Thất bại: Không có quyền đi vào Địa phủ.]


Đúng như dự đoán, nhiệm vụ của Persephone được trình bày dưới dạng một kịch bản ẩn.


[Khi mục tiêu đến gần, cảnh báo kịch bản sẽ tự động được kích hoạt.]


Một cuộc săn rắn. Mục tiêu của kịch bản không được chỉ định nhưng tôi đoán 'con rắn' sẽ xuất hiện trong kịch bản tiếp theo.


Tôi từ từ nâng người mình lên và Shin Yoosung lo lắng hỏi, "Ahjussi, chú không sao chứ?"


"Ừ. Tôi ổn."


"Sangah unnie bảo cháu trông chừng chú..."


Nó khiến tôi nhớ lại những gì tôi đã nói với Yoo Sangah trước khi tôi gục ngã.


"Yoo Sangah-ssi?"


Không khó để tìm thấy Yoo Sangah. Yoo Sangah nằm cuộn tròn trên mặt đất và ngủ say. Tôi nhìn vào khuôn mặt say ngủ của cô ấy và nhớ lại hình ảnh của Persephone. Rồi mặt tôi nóng bừng.


...


Nhân tiện, chiếc váy và thắt lưng Trung Quốc... nó thực sự rất tuyệt.


"Unnie đã ngủ ngay trước khi chú thức dậy."


"Ah."


"Cô ấy bảo cháu nói với những người khác nếu chú không thức dậy."


Hàng loạt lời nói đó khơi dậy cảm giác tội lỗi trong tôi. Tôi có thể thấy quầng thâm dưới mắt Yoo Sangah. Cô ấy hẳn cũng lo lắng lắm...


Y phục Trung Quốc? Thắt lưng? Chết tiệt, tôi đúng là rác rưởi.


"Anh đã tỉnh rồi đấy hả?"


Jung Heewon và Lee Hyunsung đến gần tôi. Họ ướt đẫm mồ hôi và dường như đã trở lại sau một trận đấu buổi sáng.


Jung Heewon nói với tôi. "Dokja-ssi đã tỉnh nên chúng ta đã sẵn sàng để đi."


"Sẵn sàng?"


"Những người khác đã bắt đầu."


Nghĩ lại, không có nhiều người xung quanh như ngày hôm qua. Tôi hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua?"


"Thông báo về kịch bản thứ sáu đã đến."


...Đã đến? Tôi không có cơ hội để hỏi khi một chuỗi từ ngữ khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.


[Những người sống sót nên tập trung ở ga Yongsan.]


Chúng tôi thu dọn và rời đi.


Ban đầu chúng tôi ở Yongsan nên không khó để đến nhà ga. Tôi mang theo Yoo Sangah trong khi Jung Heewon và Lee Hyunsung chịu trách nhiệm cho hành lý còn lại.


Lee Gilyoung và Shin Yoosung theo sau chúng tôi khi đứng cách xa nhau. Tôi không biết nhóm của Yoo Jonghyuk đã đi đến đâu.


Chúng tôi nhanh chóng đến gần nhà ga vốn đã đông đúc những người sống sót. Tôi không thể tin rằng vẫn còn nhiều người sống sót như vậy ở Seoul. Mọi người đang xem màn hình khổng lồ lơ lửng trên không trung.


"Ah?"


"Chỗ này?"


Tôi và các thành viên cùng nhìn lên màn hình. Đó là màn hình tôi đã thấy trong Địa phủ. Đó là một khu rừng tươi tốt và những con quái vật đang chạy quanh khu rừng. Chúng rõ ràng là những con quái vật đáng sợ nhưng trông chúng như là một phần của hệ sinh thái khổng lồ.


Sự xuất hiện của các hóa thân cũng đã được nhìn thấy. Một số người bắt đầu đi săn đã cười khi họ chặt đầu một con quái vật. Những dokkaebi này. Chúng đã chỉnh sửa nó tốt như thể nó là một địa điểm du lịch.


Ai đó nói. "Hở? Chẳng phải họ là người Nhật sao?"


Nếu tôi nhớ không nhầm, kịch bản thứ sáu là một kịch bản sự kiện với một mái vòm khác. Người đàn ông xuất hiện trên màn hình là Izumi, một hóa thân nổi tiếng của Nhật Bản.


Mái vòm Tokyo nhanh hơn chúng tôi nên họ đã đến kịch bản thứ sáu sớm hơn. Xét về nhiều mặt, có thể nói Hàn Quốc đã có một khởi đầu tương đối bất lợi.


[Một kịch bản chính mới đã đến.]