Vương Kim Dương trực tiếp lên xe, ngồi xuống liền hỏi: "Trong tài liệu nói, nghi phạm đã vào Thương Sơn. Ban ngày ở Thương Sơn cũng có khách du lịch, hẳn là đối phương sẽ không hành động vào ban ngày. Cũng có nghĩa là, đối phương còn ở Thương Sơn, nhưng trong khu vực của Dương Thành?"

Tài xế lái xe nghe vậy lập tức nói: "Vương tiên sinh, ngài nói không sai, đối phương khẳng định còn đang ở trong khu vực của Dương Thành.

Nếu thật sự ra khỏi Dương Thành, chúng ta lẽ ra đã nhận được tin tức rồi.

Cục trưởng có nói, nếu đối phương đi xuyên qua Thương Sơn, sẽ lập tức thông báo đến cho ngài, đến lúc đó ngài không cần phải tiếp tục đuổi theo."

Vương Kim Dương khẽ cau mày, để người chạy ra khỏi Dương Thành, bên này cho dù có muốn lập công thì cũng sẽ không đi đến nơi khác, vượt quyền hạn để chấp pháp.

Không cần đuổi theo, nghĩa là nhiệm vụ hoàn thành, nhưng chỉ có điều cuối cùng bị thất bại.

Với tính cách keo kiệt của cục truy bắt này, nếu như không bắt được người đương nhiên sẽ không có tiền, cho được chút tiền đi lại coi như là tốt rồi.

Suy nghĩ một chút, Vương Kim Dương lại nói: "Trong khoảng thời gian đối phưởng ở Dương Thành, các người chưa từng tiếp xúc lần nào à?”

Tài xế cười khan nói: "Đối phương rất cảnh giác..."

"Cục trưởng của các người, chẳng lẽ cũng chưa từng thăm dò thử?"

"Cái đó..."

Vương Kim Dương bĩu môi, mấy kẻ già đời này tiếc mạng vô cùng, ai dám tuỳ ý đi thăm dò.

“Đối phương thực sự là võ giả cấp hai hửm?”

"Cái này..."

Tài xế coa chút ngượng ngùng, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy sắc mặt của Vương Kim Dương càng ngày càng kém, vội vàng nói: “Là cấp hai, chắc chắn!

Người này lúc trước ở những nơi khác phạm án mấy lần, đều là tội cướp đoạt tài nguyên đột phá.

Nhưng mà xem ra hắn vẫn chưa thu thập đầy đủ tài nguyên.

Cho dù có đủ rồi đi nữa thì cũng không đủ thời gian để đột phá lên cấp. Mấy ngày nay ở Dương Thành, chúng tôi đều theo dõi sát sao.

Tất cả đều bình thường, nếu như đột phá thì chúng tôi hẳn sẽ biết.”

Lời này quả thật không có cấn đề gì, võ giả đột phá cũng không phải là chuyện trong chớp mắt.

Khẽ gật đầu, Vương Kim Dương không nói nữa.

Chờ khi nào xong nhiệm vụ lần này, lấy được 500 ngàn, bên trường Nhất Trung lại cho thêm 60 ngàn, tính ra trong tay gần như đủ 2 triệu rồi.

Lại xin một phần từ phía trường học, xem như gần đủ lượng tiền tài mình sắp phải dùng.

Nghĩ đến một năm trước, mình ngay cả một viên Bổ Huyết Hoàn cũng không mua nổi.

Hiện tại trên tay có dư vài triệu, vậy mà còn lâu mới đủ dùng.

Người bình thường, e rằng cũng khó mà tưởng tượng được, một năm qua mình lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Vương Kim Dương nghĩ, lại tự giễu chính mình, có kiếm được tiền nhiều hơn nữa, cũng không đủ xài.

Đối với võ giả mà nói, trừ phi là cường giả cao cấp, có công ty xí nghiệp chống đỡ, nếu không, dù là nhân viên công chức thì tài nguyên được cung cấp cũng rất có hạn.

Hắn có thể kiếm tiền nhanh như cậy là đã hiếm có lắm rồi.

Có vài võ giả còn không có cửa kiếm tiền, tốt nghiệp từ Võ Đại còn đỡ, chứ những võ giả xuất thân từ lớp đào tạo võ giả trên xã hội còn phải lăn lộn thảm hơn họ nhiều.

Rất nhiều người, thường sẽ bị kẹt lại ở cấp một.

Cũng giống như người phải bắt trong nhiệm vụ lần này, đổi lại là một học sinh tốt nghiệp từ Võ Đại, ai sẽ mạo hiểm phạm pháp vì mấy triệu tài nguyên tu luyện chứ?

Nhưng đối phương rốt cuộc cũng không nhịn được mà để tay ngúng chàm. Có thể thấy, một số võ giả cũng chưa chắc tốt đẹp được như người ngoài tưởng tượng.

Hy vọng lần này, sau khi đột phá, có thể kiếm thêm càng nhiều nhiệm vụ để làm.

Hay là đến bảo kê một công ty xí nghiệp nào đó?

Nhưng mà suy nghĩ một chút, Vương Kim Dương vẫn bỏ ý định này ra khỏi đầu. Mấy công ty cí nghiệp nhỏ trên danh nghĩa thực ra cũng không có nhiều nhiệm vụ để làm. Thường thường phải đứng ta xử lý một vài rắc rối thượng vàng hạ cám mà thôi.

Số lượng nhiều, còn không bằng chính mình tự đi nhận nhiệm vụ cho sướng.

Hơn nữa cũng có rất ít võ giả đồng ý cho các xí nghiệp công ty nhỏ sử djng tên tuổ mình làm đại diện pháp nhân. Nguyên nhân là vì phiền phức, không có lời.

Đồng ý là số lượng đại diện pháp nhân của công ty nhỏ đa số là võ giả tự do.

Nhưng không phải ai cũng được như vậy, các công ty hiện nay làm ăn chân chính, càng muốn tìm kiếm sinh

Viên tốt nghiệp Võ Đại về làm người đại diện.

Dù sao thì dựa theo quy định của pháp luật, xí nghiệp thuộc quyền sở hữu của pháp nhân.

Lỡ như người ta nhân phẩm không tốt, sau đó sử dụng danh nghĩa để đoạt lấy xí nghiệp của ngươi, ngươi thực chẳng thể nói gì.

Đây cũng là nguyên do võ giả tự do ngoài xã hội lăn lộn còn thảm hơn hắn, trừ phi tự thân mở công ty, nếu không, các công ty nhỏ cũng không ai dám tin tưởng ngươi.

Vương Kim Dương trầm tư trong xe, xe phóng nhanh về phía Thương Sơn.



Cảnh Hồ Viên.

Phương Bình mới vừa về nhà, đã nghe tiếng khoá cửa chống trộm lạch cạch trên lầu.

Tiện tay đóng cửa nhà, Phương Bình nhìn về phía mẹ mình đang bận rộn ở sân sau, cảm thấy kỳ lạ nói: "Mẹ, dì Trần ở lầu trên quay về ở rồi hả?"

"Không có, Đào Đào đã mua căn nhà lớn ở Thiên Uyển Hoa, lại vừa mới sinh con nữa, dì Trần đang ở đó chăm cháu trai, làm gì có thời gian mà trở về."

Lý Ngọc Anh vừa vội vàng nhặt rau, vừa nói: "Cho thuê đấy, ngày hôm nay mới cho thuê."

"Ồ."

Phương Bình không quá để ý, cười ha hả nói: "Mẹ, chờ con thi đậu khoa võ, chúng ta cũng đổi nhà lớn nha."

Mặt Lý Ngọc Anh tràn đầy ý cười: "Chờ con thi đậu khoa võ, chúng ta còn cần mua nhà lớn làm gì?

Con có ở nhà nữa đâu, ở nhà còn có mẹ, ba và em con, ba người ở nhà này là đủ."

"Nhà cũ của mình nhỏ quá rồi."

Phương Bình lắc đầu một cái: "Mẹ đừng hy vọng khu này sẽ bị phá dỡ, theo con thấy, mười năm nữa cũng chẳng bị phá bỏ đâu."

Hầu hết các hộ gia đình ở tiểu khu Cảnh Hồ Viên này đều hy vọng khu này bị phá dỡ.

Thà tình nguyện cho thuê, cũng không muốn bán đi, bởi vì năm nào cũng nghe tin đồn sẽ bị phá dỡ.

Theo lý thuyết, những khu nhà trên 30 năm tuổi, địa điểm cũng thuận lợi, hẳn là cũng nên bị phá dỡ rồi.

Nhưng mà Cảnh Hồ Viên vẫn không bị phá dỡ, mười năm nữa vẫn vững vàng đứng đó, không thể không nói, chuyện này cũng khiến Phương Bình phiền muộn.

Hai mẹ con còn đang trò chuyện, ngoài cửa đã có tiếng mở cửa.

Sau đó, Phương Viên mở cửa đi vào.

Vừa mở cửa, Phương Viên vô cùng lo lắng, lập tức cúi đầu đổi giày, xém chút nữa đã đẩy Phương Bình đang cúi người đổi giày té chổng vó.

Kết quả là, Phương Bình còn chưa kịp nói gì, Phương Viên đã giật mình, nói: "Phương Bình, anh làm gì vậy, xém chút nữa doạ chết em rồi!"

Phương Bình quay đầu lại nhìn em gái mình, con bé này nói chuyện có lý một chút được không?

Là em xém chút nữa chen đẩy anh đây té ngã có được không hả?

Anh đây đã không kêu thì thôi, em còn vừa ăn cướp vừa la làng nữa!

Không thèm so đo với con bé, Phương Bình đổi dép đi trong nhà xong đi thẳng vào phòng khách, Phương Viên cũng gấp gáp đổi giày, sau đó kỳ quái nói: "Phương Bình, sao hôm nay anh lại về nhà sớm hơn em vậy?"

"Ở trường có buổi hướng nghiệp cho học sinh khoa võ, nghe xong thì đi về thôi."

"Người đến hướng nghiệp có phải là Vương Kim Dương hay không?"

"Việc này mà em cũng biết hả?"

Phương Bình hơi kinh ngạc, mấy đứa học sinh cấp hai này bây giờ còn quan tâm cả chuyện này sớm vậy cơ à?

Phương Viên tỏ ra đương nhiên nói: "Đương nhiên là biết rồi, chị gái của bạn em cũng học ở Nhất Trung mà, bạn em còn bảo chị nó tới xin chữ ký của Vương Kim Dương nữa kìa, cũng không biết có được ký tên hay không nữa."

Phương Viên nói xong, lại hỏi Phương Bình: "Anh có gặp được Vương Kim Dương không?"

"Phí lời, không gặp sao gọi là đi hướng nghiệp hả? Không chỉ gặp, mà anh đây còn là người đi đón người ta từ trạm xe lửa về nữa kìa."

"Thật hả?"

"Đương nhiên là thật."

Phương Viên vừa nghe lời này, lập tức ảo não nói: "Sao anh không nói sớm chứ!"

Phương Bình còn tưởng rằng con bé này cũng thần tượng người ta, thế là bĩu môi nói: "Có gì hay mà nói, nhìn mặt cũng bình thường thôi mà, còn chẳng đẹp trai bằng anh."

"Anh bị ngốc hả!"

Phương Viên cực kỳ khinh bỉ, anh mình đúng là một người không có đầu óc.