Editor: QinggWei
Trì Kinh Hồng không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, nhớ lại những việc ngu ngốc mà bản thân đã làm vì Trì Hồng Nhạn hôm nay, nhớ được dáng vẻ chật vật của anh khi làm bánh ngọt.
Không ngừng có phụ nữ đến chiếu cố anh, những người phụ nữ đó, Trì Kinh Hồng cảm thấy không tồi, ít nhất bọn họ cũng xinh hơn Trì Hồng Nhạn, nghĩ đến đây, Trì Kinh Hồng không nhịn được cười, càng cười trong lòng càng trống trải.
“Ngài Trì!” Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh.
Trì Kinh Hồng nâng mắt lên, dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Kiều mặc một chiếc váy mỏng màu trắng duyên dáng yêu kiều.
“Sao lại là cô? Anh trai của cô đâu?” Trì Kinh Hồng nhíu mày nhìn về phía sau Lâm Kiều.
“Anh tôi hôm nay bị bạn bè chuốc say, cho nên, tối nay tôi đến đưa Trì tiên sinh về.” Lâm Kiều cười khổ trong lòng, khi nào mà chính mình nói mặt không đỏ tim không đập mạnh.
“Ừ!” Trì Kinh Hồng chỉ vào vị trí bên cạnh: “Tôi muốn ở một lúc nữa, cô ngồi bên cạnh đợi đi!”
Lâm Kiều lấy hết dũng khí: “Trì tiên sinh, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui không?”
“Không vui?” Trì Kinh Hồng lắc đầu cười: “Làm gì có chuyện không vui, không có! Tôi không có không vui!”
“Vậy thì tốt rồi!” Lâm Kiều yên tĩnh ngồi, dưới ánh đèn mờ ảo, cô si ngốc nhìn người đàn ông đẹp trai này.
Tất cả lý trí nói với cô rằng cô nên cách xa người đàn ông này, càng xa càng tốt.
Nhưng mọi cảm xúc của cô đều chạy ngược lại với lý trí, cuối cùng cô bất chấp đi đến bên người anh, cho nên cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu, trở thành phiên dịch viên của anh trong mười ba người.
Chỉ cần ở bên cạnh anh, được thấy anh là tốt rồi.
Thời điểm Trì Kinh Hồng khoác tay lên vai Lâm Kiều, cô biết anh chỉ đang tìm một điểm chống đỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô, đầu anh tựa vào vai cô, Lâm Kiều nghĩ nếu thời gian ngừng lại khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
Đỡ anh đến cửa câu lạc bộ, Lâm Kiều đột nhiên nghĩ không muốn đi lấy xe nhanh như vậy.
Lâm Kiều dung túng cho tâm tình của bản thân, đỡ anh đứng ở cửa câu lạc bộ nhìn vào màn đêm, đây là khoảnh khắc tiếp xúc gần nhất kể từ khi cô gặp Trì tiên sinh, anh dựa vào vai cô như một đứa trẻ đơn thuần, trên người mang theo một mùi thơm dễ chịu. Thật là…
Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt bọn họ, một người phụ nữ trẻ tuổi gầy bước xuống xe, người phụ nữ đi tới trước mặt bọn họ, ngữ khí không xác định.
“Trì Kinh Hồng, Trì Kinh Hồng?” Người phụ nữ trẻ đưa tay vén tóc rơi trên trán Trì Kinh Hồng, kinh hô gọi.
“Đúng là Trì Kinh Hồng rồi!” Người phụ nữ biểu cảm ngạc nhiên, thì thào lẩm bẩm, “Nhưng, giờ cậu không phải đang ở Thái Lan ư?”
Ngô Trân Châu thật không ngờ gặp lại người đàn ông đã khiến cô phải trốn tận Nam bán cầu vào ngày thứ ba khi cô trở về Trung Quốc, càng không ngờ lại gặp ở nơi như vậy, còn tựa trên vai một người phụ nữ khác ngoài Lệ Xuân Hiểu.
Ngô Trân Châu cảm thấy khi cô trở lại cô có thể coi người đàn ông Trì Kinh Hồng này là em rể của mình. Cô cố ý không đến gặp bọn họ, buổi sáng mẹ cô còn nói Trì Kinh Hồng hiện đang ở Thái Lan.
Nhưng, không ngờ lại gặp được anh ở đây, hơn nữa bộ dạng còn lộn xộn, ánh mắt cô gái trước mặt tràn ngập đề phòng nhìn cô, Ngô Trân Châu đau đầu, xem ra, Trì Kinh Hồng lại có thêm người ái mộ khác.
“Tôi là Ngô Trân Châu, là chị họ của vợ Trì Kinh Hồng.” Ngô Trân Châu hắng giọng, câu Trì Kinh Hồng là em rể của cô kia cô vẫn không có cách nào nói ra được.
“À, vậy sao, tôi tên Lâm Kiều, tôi là phiên dịch của Trì tiên sinh, vì Trì tiên sinh uống say nên đã gọi cho anh Lâm An của tôi, cũng chính là … thư ký của Trì tiên sinh để tới đón anh ấy, nhưng cũng khéo anh trai tôi uống say, cho nên, nên tôi liền…” Lâm Kiều chầm chậm giải thích.
Ngô Trân Châu nghi hoặc nhìn Trì Kinh Hồng, vì sao anh không gọi Lệ Xuân Hiểu tới đón, nha đầu đó ước gì dính bên người anh mới đúng, còn có, vì sao Trì Kinh Hồng lại đến nơi này uống rượu, điều này so với những gì cô biết về Trì Kinh Hồng có chút lệch lạc, cô còn nhớ một người bạn tốt của cô đã hình dung Trì Kinh Hồng thế này, chính là ngay cả đem bộ phim bi thương nhất thế giới đến trước mặt, người đàn ông đó cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng anh sẽ lại nói đó chỉ là một trò khôi hài.
Phần lớn thời gian người đàn ông đó dường như chỉ đắm chìm trong thế giới thuộc về mình, thi thoảng người ta lại thấy anh trốn ở một góc phòng hút thuốc, không ngừng nhìn phía chân trời đôi mắt trống rỗng.
Ban đầu, đối với người đàn ông Trì Kinh Hồng kia, Ngô Trân Châu tò mò về anh, tự hỏi trong ánh mắt lạnh lùng của anh đến cùng còn có thể chứa điều gì?
Tò mò rồi yêu, yêu liền biến thành yêu sâu đậm, là thứ tình yêu sâu nặng tưởng chừng như tạc vào xương, cho nên khi biết anh sắp trở thành chồng của Lệ Xuân Hiểu, Ngô Trân Châu đã chạy trốn, từ bán cầu Tây chạy sang bán cầu Bắc rồi sau đó bắt đầu lưu lạc dọc theo trục trái đất.
Ngô Trân Châu cười khổ, người ta nói tò mò hại chết con mèo, chỉ vì cô tò mò mà tổn thương chính mình và trái tim.
“Trì Kinh Hồng..” Ngô Trân Châu đẩy đẩy Trì Kinh Hồng: “Trì Kinh Hồng, tỉnh lại đi, Trì Kinh Hồng…”
Người kia không có phản ứng gì. Chỉ nhìn cô bằng con mắt say rượu mơ hồ mông lung, chớp chớp mắt, Ngô Trân Châu chắc chắn người này hiện đang nghĩ xem bản thân là thần thánh phương nào.
Đến đây, Ngô Trân Châu thật muốn thô lỗ, bà tôi ơi! Kiếp trước nhất định cô đã mắc nợ người đàn ông này, cô chào cô gái có vẻ ngốc ngốc tên Lâm Kiều kia, đưa Trì Kinh Hồng tới xe của mình.
Trì Kinh Hồng say rượu không làm ầm ĩ hay nháo gì, anh chỉ nhắm mắt, ngoan ngoãn dựa vào ghế phụ, giống như một đứa trẻ vô hại, ánh mắt của cô gái kia cứ dán chặt trên người anh, lưu luyến không rời.
Hít sâu một hơi, cô không hề che giấu, dù sao, Trì Kinh Hồng cũng là người đàn ông đã có gia đình, vẫy tay với cô ấy: “Cảm ơn cô, Lâm tiểu thư, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa Trì Kinh Hồng về nhà anh ấy, cô cũng về đi!”
Ngô Trân Châu cố tình nói thật trân trọng.
Cô gái ảm đạm.
Dừng đèn đỏ, Ngô Trân Châu bất giác cẩn thận nhìn người đàn ông đã xa cách nhiều năm, ở nước ngoài, cô từng đã tìm kiếm trên mạng để tra hoạt động của Trì Kinh Hồng, có không ít đưa tin về anh, tất cả được trình bày dưới hình thức văn tự, cũng chỉ vào những thời điểm đặc biệt, chẳng hạn như kỷ niệm của “Vạn Hào” mới có một hoặc hai hình ảnh của anh được gắn vào, nhưng hình ảnh lạnh như băng kia cũng đủ để khiến người ta điên cuồng.
Biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt xa cách, âm điệu trầm thấp, nghiễm nhiên khiến anh giống như một vị vua sống trong một tòa thành.
Đèn đường chiếu nhẹ trên mặt anh, vài sợi tóc rơi trên trán khiến khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ càng phóng túng còn vươn vài phần kiêu ngạo bất tuân.
Người đàn ông này dung mạo càng đẹp mắt giống như chứa một loại ma lực, khiến người ta bỏ đi lý trí, Ngô Trân Châu run run chạm lên khuôn mặt từng khiến cô mơ ước, dọc theo lông mày, dọc theo đôi mắt...
Đột nhiên, đôi lông mày hơi nhíu kia giãn ra, sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, người kia bắt lấy tay Ngô Trân Châu, ôn nhu áp tay cô lên mặt anh nhẹ nhàng xoa xoa, miệng thì thào nói, em trở về rồi, rốt cục em cũng trở về rồi sao? Về sau, đừng rời xa anh nữa, không chịu nổi… không chịu nổi…
Trong một lúc, Ngô Trân Châu như bị mê hoặc, trong một lúc, trái tim Ngô Trân Châu như bị đánh trống, có phải…
“Kinh Hồng…” Ngô Trân Châu run run thanh âm: “Trì Kinh Hồng… Tôi là Trân Châu… Ngô Trân Châu.. Anh.. Anh vừa nói vậy là… là có ý gì?”
“Anh không chịu nổi… không chịu nổi… Không chịu nổi khi tất cả mọi người đều gọi em là Tống …” Giọng Trì Kinh Hồng càng lúc càng thấp, cuối cùng, Ngô Trân Châu nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ, cô nghe được là Tống phu nhân, có như không là…
Một tiếng còi chói tai vang lên từ phía sau, Ngô Trân Châu nhận ra đèn đỏ đã hết, khởi động lại xe.
Ngô Trân Châu hung hăng đánh vào cái tay vừa chạm Trì Kinh Hồng.
Ngô Trân Châu hung hăng mắng bản thân.
Điên rồi, điên rồi, còn muốn giả vờ ngớ ngẩn tới khi nào?
Sau đó, Ngô Trân Châu không dám nhìn Trì Kinh Hồng, nếu tiếp tục nhìn, sẽ lại rơi vào cạm bẫy, có lẽ sẽ là vạn kiếp bất phục.
Lệ Xuân Hiểu ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô và Trì Kinh Hồng, thì thào nói: “Hai người sao lại ở cùng nhau, Kinh Hồng làm sao có thể ở cùng chị?”
Sau khi nói sơ qua về tình huống mà cô đã gặp, Ngô Trân Châu phát hiện khi cô nói đến Trì Kinh Hồng đang tựa vào một người, sắc mặt Lệ Xuân Hiểu rõ ràng trắng bệch đi, sau đó.
“Phụ nữ? Là… là dạng phụ nữ nào?” Ngữ khí Lệ Xuân Hiểu cứng ngắc.
“Cô ấy nói là phiên dịch của Trì Kinh Hồng, tên cô ấy là Lâm Kiều.” Ngô Trân Châu vừa trả lời vừa quan sát biểu cảm của Lệ Xuân Hiểu, nghe câu trả lời của cô xong, Lệ Xuân Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó, nhàn nhạt đáp lại cô.
Lệ Xuân Hiệu nhờ bảo vệ giúp đưa Trì Kinh Hồng say xỉn không còn biết gì ra khỏi xe, cô cùng bảo vệ đỡ anh vào phòng khách, sau đó, quay người.
“Chị họ, cảm ơn chị, còn có.. Hoan nghênh chị quay về.”
Ngô Trân Châu lòng mang phức tạp, cô hơn Lệ Xuân Hiểu hai tuổi, hai người đã từng là hai đứa trẻ vô tư, nhưng cuối cùng cô lại vì một người đàn ông một tay phá đi tình cảm lúc trước.
Cô vẫn nhớ vào đêm trước lễ đính hôn của bọn họ, Lệ Xuân Hiểu đeo chiếc nhẫn đính hôn của mình và Trì Kinh Hồng trên tay, nhẹ nhàng nói, chị họ, em muốn cùng Trì Kinh Hồng đính hôn.
Hết thảy đều tới rất đột ngột, cô ngây ngốc hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì em yêu anh ấy.” Lệ Xuân Hiểu bình tĩnh tuyên bố trước mặt cô.
Cảnh tượng đó từng khiến Ngô Bảo Châu thống khổ.
Một lần nữa đứng trước Lệ Xuân Hiểu, Ngô Trân Châu cẩn thận quan sát Lệ Xuân Hiểu, nhưng Lệ Xuân Hiểu không có đáp lại cô, chỉ đưa mắt dừng ở nơi khác, ánh mắt lóe lên.
Cô nở nụ cười: “Xuân Hiểu, hiện tại đã biết rõ rồi chứ! Dưa hái xanh không ngọt!”
- Hết chương 59-