Miêu Miêu ôm cánh tay mẹ, "Mẹ ơi, con yêu mẹ."

Lúc nói ra nước mắt bé đã chảy ào ào, đối với bé mẹ chính là người quan trọng nhất thế giới.

Cái mũi của mẹ Hoa chua xót, nước mắt cũng rơi ào ào.

Sau đó cô liền thấy Miêu Miêu bỗng khóc lớn, giọng mũi dày đặc, hỏi, "Vậy chuyện gì không thể làm vậy mẹ?" Cái này rất quan trọng.

Mẹ nói, nếu như bé làm việc không nên làm thì mẹ sẽ rất buồn....

Miêu Miêu nghĩ, ngay từ đầu bé phải biết được chuyện nào là không thể làm, bé tuyệt đối sẽ không làm cái đó, bé muốn mẹ mãi mãi không buồn.

Mẹ Hoa hôn lên trán bé, sau đó ôn nhu nói: "Vấn đề này có chút phức tạp, bây giờ con chỉ cần nhớ kỹ không thể tổn thương người khác là được, tổn thương người khác bao gồm hai mặt, một là không thể tùy tiện giễu cợt người khác, con thử nghĩ xem, nếu có người nói nhìn mẹ không được xinh đẹp thì mẹ sẽ rất buồn, đây chính là tổn thương đến người khác, một mặt khác chính là đánh nhau, nhưng mà nếu như người khác tổn thương con thì con có quyền phản kháng."


Miêu Miêu nhớ tới lúc trước bé cắn Hoa Quân, lúc ấy là Hoa Quân làm tổn thương bé trước....

Thì ra là như vậy, vậy nên mẹ mới không giận bé.

Miêu Miêu cảm thấy mình dường như đã hiểu ra được rất nhiều chuyện, cảm thấy rất vui vẻ, trong nội tâm bé vốn đã nhảy cẫng lên bởi vì những lời kia của mẹ, bây giờ lại càng thêm vui vẻ.

Mẹ Hoa đỡ bé: "Được rồi, phải rửa sạch bọt biển trên tóc thôi, con nhắm mắt lại đi."

Miêu Miêu dạ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nước từ từ chảy xuống từ trên đầu rồi chảy qua làn da bé, rất ấm áp, ngón tay mẹ nhẹ nhàng giữ tóc bé lại.

Miêu Miêu tiếp tục nói: "Mẹ ơi, chừng nào mẹ nghĩ ra chuyện gì không thể làm thì nhất định phải nói cho con nha, con tuyệt đối sẽ không làm."

Mẹ Hoa cười khẽ, nhìn cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình: "Được, nếu mẹ nghĩ ra sẽ lập tức nói ngay cho Miêu Miêu."


Lúc này Miêu Miêu đã được rửa sạch bằng nước, sau đó đưa hai tay lên đầu, bé ngồi trong nước nhưng một chút cũng không nhớ đến cảnh tượng nào giống vậy.

Hình như trong những cảnh tượng thô bạo trước kia chưa bao giờ xuất hiện hình ảnh nào giống như thế.

Tóc Miêu Miêu ít nên rất nhanh đã rửa sạch bọt biển.

Mẹ lau tóc cho bé, sau đó bỗng nghe được Miêu Miêu nói, "Mẹ ơi, để con gội đầu cho mẹ nha."

Mẹ Hoa không cự tuyệt, mà cúi đầu xuống để Miêu Miêu dùng bàn tay nhỏ của mình từ từ gội đầu cho cô.

Rạng sáng ngày thứ hai, Miêu Miêu tới trường học, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười.

Lúc Chu Viên đến thì nghe được Miêu Miêu vui sướng chào cậu, "Chu Viên, chào buổi sáng!"

Trước kia bé cũng có thói quen chào hỏi, nhưng lại có hơi thận trọng giống ốc sên nhỏ.

Mà bây giờ bé lại nhảy cẫng lên, có thể cảm giác được bé rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.


Chu Viên đưa bé một bình sữa chua, sau đó hỏi, "Bà ngoại và bà cố ngoại của cậu có thích cậu không?"

Miêu Miêu dùng sức gật đầu, rồi chia sẻ cho Chu Viên nghe, "Mẹ nói hai người rất yêu tớ."

Bé coi Chu Viên là bạn nên chuyện gì cũng đều nguyện ý kể với cậu, mà một chuyện khiến người khác vui vẻ như vậy, bé căn bản không thể giữ được trong lòng.

Bé lải nhải. "Mẹ nói mẹ rất yêu tớ, nếu tớ làm sai chuyện gì thì mẹ vẫn yêu tớ.... Cho dù thế nào vẫn yêu tớ...."

Chu Viên nói, "Mẹ cậu thật sự rất yêu cậu."

Miêu Miêu nghe Chu Viên nói như thế thì càng vui vẻ, bởi vì theo bé, Chu Chu là người thông minh nhất thế giới, Chu Chu nói như vậy thì chắc chắn không sai được.

Nhưng mà Miêu Miêu vẫn còn một chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Chu Viên.

"Chu Chu, cậu có biết chuyện gì là không thể làm không?"
Chu Viên khó hiểu, "Cái gì?"

"Mẹ tớ nói, nếu như tớ làm sai chuyện gì thì đó nhất định là chuyện không thể làm mà mẹ quên nói với tớ, mẹ sẽ rất buồn. Tớ muốn nhớ kỹ chuyện nào là không thể làm, những chuyện đó tớ sẽ không làm, như vậy thì mẹ sẽ không buồn nữa." Miêu Miêu còn đặc biệt lấy một cuốn vở ra.

Sau đó nhìn về phía người thông minh nhất trong mắt bé.

Chu Viên bị ánh mắt như vậy nhìn, chỉ có thể thuận theo ý bé nói, "Chuyện không thể làm...." Nháy mắt Chu Viên nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng vấn đề là mấy chuyện này đều không phù hợp với tuổi của Miêu Miêu.

Đúng lúc này cậu còn nhìn thấy trên vở của Miêu Miêu có viết một hàng chữ.

"Không neng shang hai người khác."

(* Raw là Bùnéng shānghài biérén, nghĩa như bên dưới.)

Không thể tổn thương người khác. Chu Viên nhanh chóng hiểu ra.
Miêu Miêu mong đợi nhìn cậu.

Cũng may Tinh Tinh và Đặng Phong đã đến, thành công hấp dẫn ánh mắt Miêu Miêu.

Lúc Tinh Tinh đi vào, điều mà cô bé quan tâm nhất vẫn là chuyện hôm qua Miêu Miêu có múa hay không.

Miêu Miêu nhanh chóng nói với Tinh Tinh, "Tớ có múa."

Miêu Miêu tiếp tục nói, "Mọi người đều nói tớ múa rất đẹp!"

Chu Viên lập tức nhớ đến đứa nhóc nào đó ngay cả xoay vòng cũng xoay sai hướng: "...."

Miêu Miêu: "Nhưng mà đó là do bọn họ không nhìn thấy cậu múa, Tinh Tinh, chừng nào thì cậu sẽ múa cùng tớ? Người ở đó đều nhảy cùng nhau, bọn họ đều cao hơn tớ nhiều lắm nên tớ không có cách nào nắm tay họ được." Theo Miêu Miêu, Tinh Tinh nhảy rất đẹp.

Chu Viên: "...." Cái này cậu cũng nhớ kỹ, lúc sau là tới múa hai người, một mình Miêu Miêu múa trên quảng trường, bên cạnh là nhóm người già cùng nhảy với nhau.
Cho nên Miêu Miêu muốn rủ Tinh Tinh cùng múa hai người?

Tinh Tinh có chút không hiểu, sau đó thì nghe thấy Miêu Miêu nghiêm túc nói.

Tinh Tinh lúc này mới hiểu, nhưng bé cũng không dám bảo đảm, "Nhà mình cách nơi này có hơi xa, mình phải về nói với mẹ."

Tinh Tinh cũng rất muốn múa cùng Miêu Miêu, thế là bé nói, "Mình sẽ cố gắng thuyết phục mẹ lái xe chở  mình tới."

Miêu Miêu suy nghĩ, cái này quá làm phiền mẹ Tinh Tinh, vậy nên bé nói, "Mẹ tớ muốn học lái xe, đến lúc đó sẽ chở tớ đi học, đợi tớ học xong tớ sẽ lái xe đến đón cậu."

Đại ca Chu ở bên cạnh: "...." Không tới đón mình sao?