Giản Đường không ngốc, theo bản năng cô liền chuẩn bị quay đầu nhìn về phía sau lưng, vừa mới quay đầu, ngang hông liền có một lực đạo đưa tới, cả người cô nhẹ nhàng đứng lên, thoát khỏi ma trảo của Tần Mộc Mộc, sau lưng dựa vào một vòm ngực ấm áp, kèm theo đó là một giọng nam du dương:

 

“Giản Đường, còn không nhau cảm ơn vị… Ồ? Tần Mộc Mộc Tần tiểu thư?”

 

Thanh âm này… Là Tiêu Hành mà từng gặp ở thang bộ hai lần.

 

Thanh âm của Tiêu Hành, rất đặc thù.

 

Có chút mê hoặc, có chút tà mị, Thẩm thấp lại từ tính, sợ rằng nghe qua sẽ rất khó quên, Giản Đường nhận ra thanh âm của Tiêu Hành, nghiêng đầu “Tiêu tiên sinh, là ngài à”

 

Một bên chào hỏi khách sáo, một bên không dấu vết tránh khỏi sự trói buộc của người này.

 

Chỉ là cánh tay của người này như tay sắt, giãy thế nào cũng giãy không ra được.

 

Giản Đường lặng lẽ vặn mi… Lần này thì hay rồi, không chừng lại bị Tần Mộc Mộc gây khó khăn một trận.

 

Cô chỉ muốn nhanh chóng kiếm 500 vạn kia… Những chuyện khác, một chút cũng không muốn dính líu đến.

 

“Chào Tiêu tiên sinh” Tần Mộc Mộc chào hỏi cùng Tiêu hành, thời điểm mắt quét qua bên hông của Giản Đường, có chút ghen tị thoáng qua. Dựa vào cái gì! Giản Đường có gì chứ?

 

Tần Mộc Mộc đã chủ động chào hỏi, như thế nào Tiêu Hành cũng phải làm dáng một chút “Oh, Tần tiểu thư”

 

Tần Mộc Mộc tim đập nhanh hơn một chút, khoé miệng Tiêu Hành chứ ý cười, quá mê hoặc lòng người.

 

Tiêu Hành đứng ở sau lưng Giản Đường, Giản Đường vừa bị ngã nên tóc mái ở trán có chút lộn xộn, tầm mắt Tiêu Hành hơi rũ xuống, một giây kế tiếp, nâng mí mắt lên nhìn về phía Tần Mộc Mộc, khoé miệng như cũ nâng lên một nụ cười tà mị:

 

“Tần tiểu thư vừa mới nói, trước đó Giản Đường bị bệnh phải nằm viện?”

 

Hình dáng khí chất của Tiêu Hành thật sự có thể lừa gạt các cô gái nhỏ, giờ phút này lại tận lực phát ra mị lực của đàn ông, Tần Mộc Mộc không chống đỡ nổi, nhất thời tim nhảy lên, hai má đỏ ửng nhưng bên tai vẫn là câu Tiêu Hành nói về ‘Giản Đường’.

 

Trong lòng không biết có mùi vị gì, nhìn lướt qua Giản Đường “Đúng rồi, đêm hôm đó trời đổ mưa, Giản Đường dầm mưa liền phát sốt, đoán chừng là vậy nên thức dậy đứng không vững, ngã xuống đụng trúng cửa, thời điểm tôi đưa cô ấy đến bệnh viện cũng lo lắng gần chết”

 

Nói láo.

 

Trong lòng Giản Đường dâng lên một tia quái dị… Tần Mộc Mộc kia không sợ cô sẽ vạch trần?

 

Sao có thể đổi trắng thay đen, đem một lời nói dối như vậy thành một chuyện đương nhiên như vậy?

 

Xem cô là một cái bánh bao mềm mà bóp.

 

Tiêu hành khẽ “Ồ~” một tiếng, Giản Đường cũng không ngờ Tiêu Hành xoay đầu lại hỏi mình “Phải thế không, Giản Đường?”

 

Cũng không ai ngờ rằng, Tiêu Hành lại đột nhiên hỏi vậy.

 

Nhất thời, không khí cũng như ngưng trệ lại, ít nhất, tóc gáy cả người Tần Mộc Mộc đều khẩn trương dựng lên.

 

“Hửm? Giản Đường, cô ta nói đúng không?”

 

Đúng, hoặc là không đúng, một chữ, hoặc là hai chữ.

 

Tuỳ tiện há miệng một chút là được rồi.

 

Giản Đường rõ ràng cảm nhận được tầm mắt Tần Mộc Mộc đang kinh hoàng khẩn trương.

 

Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Tiêu Hành, chầm chậm há miệng, cong môi cười một tiếng “Dĩ nhiên”

 

Quần áo sau lưng Tần Mộc Mộc bị mồ hôi thấm ướt, cả người như ngồi xe qua núi… Loại cảm giác này, sợ rằng cả đời cô cũng không muốn lặp lại nữa.