CHƯƠNG 106
Cánh tay Lâm Nhạn Mỹ bị Giản Nghệ Hân vặn trật, cô ta đang lớn tiếng mắng chửi.
Giản Nghệ Hân cau chặt mày.
Trước giờ cô chẳng phải người tốt gì.
Từ ngày đầu tiên mình vào công ty là cái cô Lâm Nhạn Mỹ này đã tìm mình gây chuyện rồi, cuối cùng cô ta chịu hậu quả thế này cũng là tự cô ta rước lấy thôi. Chỉ là… bị ba ruột của mình bán cho một ông già có phải là quá đáng rồi không?
“Câm miệng.” Lâm Thế Kiệt hờ hững nhìn cảnh này, anh hơi chán ghét, may mà ở đây là không gian kín, chẳng mấy ai nhìn thấy.
Lâm Thế Kiệt dứt khoát gọi quản lý nhà hàng, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ta đi cho tôi.”
“Vâng!”
“Đợi đã!”
Lâm Thế Kiệt vừa dứt lời, quản lý lập tức lo lắng lau mồ hôi trên trán, vội vẫy tay gọi hai người đến đưa Lâm Nhạn Mỹ đi, nhưng Giản Nghệ Hân chợt ngăn họ lại.
Muốn cứ thế mà đi sao?
Không có cửa! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thật sự cho rằng Giản Nghệ Hân cô là con ngốc sao?
Rõ ràng vừa rồi Lâm Hàn Tình đã liên lạc với Lâm Nhạn Mỹ, thế nên cô ta mới xông vào. Nếu không, sao Lâm Nhạn Mỹ có thể vào được nơi cao cấp thế này?
Chẳng trách bữa cơm hôm nay lại yên bình như thế, thì ra là đang đợi cái này.
Giản Nghệ Hân mím môi, đi tới bên cạnh Lâm Nhạn Mỹ, cô ta đã run như cầy sấy, không dám nhìn Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân chỉ nhẹ nhàng nâng đầu cô ta lên, một con dao sắc bén từ trong tay cô ta rơi xuống.
“Keng.”
Con dao rơi trên đất vô cùng sắc bén, có thể gi3t chết người chỉ trong nháy mắt.
Lúc này, ngay cả Lâm Thế Kiệt cũng nhíu mày.
“Lâm Nhạn Mỹ đúng không? Tôi nhớ cô rồi, cô biết Lâm ý giết người kết án mấy năm không?”
“Tôi… tôi không biết. Tôi không muốn giết cô!” Lâm Nhạn Mỹ vừa nghe thế thì lập tức hoảng sợ, nhất là Giản Nghệ Hân lúc này buộc cô ta phải nhìn cô. Lần đầu tiên cô ta phát hiện Giản Nghệ Hân lại đáng sợ đến thế, như thể ác ma bước ra từ địa ngục vậy…
“À ha? Không biết sao, vậy tôi không ngại nói với cô đâu. Cô dùng dao làm người khác bị thương thế này thì ít nhất phải kết án năm năm, ừm… vả lại tôi còn là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, cô nói xem, nếu tôi bỏ chút tiền ra thuê một luật sư giỏi thì có phải cả đời này cô chỉ có thể sống trong tù không?”
Giản Nghệ Hân nói.
“Không phải tôi, tôi… tôi không có!” Lâm Nhạn Mỹ vùng vẫy nói.
“Đưa cô ta đến cục cảnh sát đi.” Lâm Thế Kiệt không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, anh đi tới bên cạnh Giản Nghệ Hân, chắc chắn cô không bị thương rồi mới nói: “Giao cho cảnh sát xử lý đi.”
“Đừng, đừng giao tôi cho cảnh sát…” Lâm Nhạn Mỹ vừa nghe thấy thế thì lập tức sợ hãi, nhìn Lâm Hàn Tình với ánh mắt cầu cứu: “Cô Lâm, chẳng phải cô nói chỉ cần tôi đến dạy cho Giản Nghệ Hân một bài học thì cho tôi một tỷ rưỡi sao? Tôi không cần một tỷ rưỡi nữa, xin cô thả tôi đi, bảo họ thả tôi đi đi…”
“Cô nói vớ vẩn gì thế? Tôi không hề bảo cho cô một tỷ rưỡi, cô đừng có ngậm máu phun người!” Lâm Hàn Tình bỗng chốc luống cuống.