Thẩm Trường Hà sửng sốt một chút, nhìn cành nho trong chậu, sao anh có thể làm gãy được?
Nhưng, anh rất nhanh hiểu được ý của Lộ Kiêu Dương.

Anh dừng lại, quay đầu, nhìn Lộ Kiêu Dương ở cửa.

Anh không đeo kính, Lộ Kiêu Dương thấy được đôi mắt của anh, đôi mắt của anh rất đẹp, nhưng hốc mắt phía dưới bởi vì có tơ máu đỏ mà ửng hồng.

Anh làm phẫu thuật không lâu, còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, cho nên bình thường đều sẽ mang kính, không muốn bị người khác nhìn thấy đôi mắt của anh trông như thế nào.

Lộ Kiêu Dương nhìn anh, không thể không nói, đôi mắt của anh trông rất đẹp.

Cô nhìn vào trong phòng, thấy Tần Phong không có ở đây, nói: "Cần tôi giúp đỡ không?"
Cô sợ anh nhìn không thấy.

Thẩm Trường Hà muốn nói không cần, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành, "Giúp như thế nào?"
Lộ Kiêu Dương đi tới, nói với Thẩm Trường Hà: "Tôi có thể đỡ anh lên giường.

"
"Tôi tự làm được.

" Anh nói.

"Không cần khách sáo mà.

" Lộ Kiêu Dương nắm ống tay áo anh, cũng không trực tiếp đụng vào người anh.

Dắt anh về phía giường, tiếp đó giúp anh thu dọn giường lại một chút, vén chăn lên, nói: "Bây giờ anh có thể ngủ rồi.

"
"Tôi còn chưa tắm.

"

"!.

.

" Lộ Kiêu Dương nói: "Vậy tôi đi gọi Tần Phong đến đây?"
Cô vừa nói xong, nhìn Thẩm Trường Hà, nhưng không có động tác.

Thẩm Trường Hà thấy cô không đi, hỏi: "Sao thế?"
"!.

.

" Lộ Kiêu Dương túm túm tay áo của mình, "Tôi!.

.

muốn xin anh giúp tôi một việc.

"
Thừa dịp Tần Phong không có ở đây, cô mới nói ra lời này.

Chỉ cần có Tần Phong ở đây, Tần Phong nhất định sẽ là người đầu tiên phản đối.

Nhưng Thẩm Trường Hà thì rất ôn nhu.

Cô vẫn cảm thấy nói chuyện riêng với anh, hy vọng sẽ lớn hơn một chút.

"Chuyện gì?"
Thẩm Trường Hà đứng bên cạnh cô, nhìn cô chỉ cao tới đầu vai của mình.

Lộ Kiêu Dương đã cúi đầu xuống, sờ sờ mũi, cô sẽ làm động tác này khi cảm thấy xấu hổ: "Chuyện là, khi nào anh thuận tiện, thì có thể!.

cùng tôi quay về nhà một chuyến được không? Lần trước trở về, tôi bị bọn họ đuổi ra ngoài, nếu anh cùng tôi trở về, hẳn là bọn họ sẽ rất cao hứng.


"
Cô nói xong câu này, cảm giác căn phòng đều tĩnh lặng lại.

Lộ Kiêu Dương kỳ thật cũng biết, khả năng Thẩm Trường Hà nguyện ý giúp cô có thể tính là rất nhỏ.

Nhưng cô vẫn ôm kỳ vọng.

Vài giây sau, cô nghe thấy Thẩm Trường Hà hỏi: "Sao tôi phải giúp em?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Cái kia!.

anh không phải là chồng tôi sao? Chúng ta không ly hôn, ba mẹ tôi cũng là ba mẹ anh.

"
"Em thật sự xem tôi là chồng em sao?" Thẩm Trường Hà hỏi.

Lộ Kiêu Dương nghe anh nói như vậy, có chút chột dạ, cô nói: "Tôi biết bản thân mình trước kia làm ra rất nhiều chuyện không tốt, tôi bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ!.

như vậy nữa, được không? Giang Hành kia là ai, tôi cũng không biết, tôi căn bản không nhớ rõ anh ta là ai.

Về sau tôi tuyệt đối sẽ không cùng anh ta qua lại nữa! Thật sự, chỉ cần anh giúp tôi, tôi đều nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh.

"
Lần trước thấy ba mẹ, trong lòng cô như có gai đâm vào.

Nghĩ đến cô đều đã lớn như vậy rồi, chẳng nhưng không có hiếu thuận ba mẹ, mà còn khiến cho bọn họ bởi vì mình mà nhận nhiều lời chỉ trích như thế, cô thật sự rất khó chịu.

Dù sao vẫn muốn bù đắp cho họ.

Thẩm Trường Hà hỏi: "Thật sự nguyện ý làm trâu làm ngựa?"
Lộ Kiêu Dương gật đầu, không chút do dự: "Nguyện ý! Tất nhiên nguyện ý! Anh yên tâm, Lộ Kiêu Dương tôi nói là giữ lời!"
"Vậy đêm nay em ngủ cùng tôi đi.

" Anh hời hợt nói một câu đơn giản như thể nói cùng anh ăn cơm vậy.

"!.

.

"
Chết tiệt!
( ngủ ngon ngủ ngon!)
__Hết chương 64__.