Lộ Kiêu Dương vò quần áo xong, quay đầu lại thấy bà đang đứng ở đó nhìn mình, cô mỉm cười.

Bà kinh hoảng đến nổi lùi về phía sau.

Bộ dạng ngoan ngoãn của cô như vậy thật sự rất dọa người!
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Có móc treo quần áo không ạ? Những bộ đồ này phải phơi ở đâu?"
Lộ Kiêu Dương nói chuyện với ngữ khí rất lễ phép, không phải cái loại giọng điệu lạnh lùng như trước kia mà mọi người thường thấy, tuy rằng bà rất chán ghét cô, nhưng thấy cô lễ phép như thế, cũng không nhăn mặt nữa, đi lấy móc phơi đồ đưa cho cô.

Lộ Kiêu Dương đem quần áo phơi ngoài ban công, mới đi ra ngoài.

Lúc cô đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Trường Hà và Tần Phong đều ở trong phòng khách, hai người họ đang chờ cô.

Tần Phong nhìn Lộ Kiêu Dương hỏi: "Hiện tại phu nhân có thể ký đơn ly hôn chưa?"
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, lúc thì cô muốn đi thay quần áo, lúc thì muốn ăn cơm, vừa mới cơm nước xong liền muốn đi giặt quần áo, hiện tại thật muốn nhìn xem cô còn có thể lấy ra cái cớ gì.

Lộ Kiêu Dương nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, thấy anh yên tĩnh ngồi ở đó, cô còn đang băn khoăn không biết anh có tức giận không, nhưng nghĩ lại, dường như bản thân mình chưa làm cái gì cả!
Hơn nữa, anh như một người không có cảm xúc gì, cô cũng không nhìn ra được anh có tức giận hay không.

Cô cũng không nghĩ nữa, đem tầm mặt đặt trên đơn ly hôn.


Có có thể cảm nhận được quyết tâm muốn ly hôn của Thẩm Trường Hà mạnh hơn cô rất nhiều.

Cũng phải thôi, nghe nói trước kia cô luôn muốn ly hôn với Thẩm Trường Hà, cũng không tiếc tìm chết mà tông xe, khẳng định Thẩm Trường Hà lúc này nhất định rất muốn mau chóng ly hôn!
Thử nghĩ xem, nếu hai người thay đổi vị trí cho nhau, cô cũng ước gì càng ly hôn sớm càng tốt.

Dù sao, trên đời này, không ai chết được một khi rời khỏi ai đó.

Quan trọng là! ! không thể mất thể diện được.

Lộ Kiêu Dương sờ sờ chóp mũi đi đến, nhìn khuôn mặt của Thẩm Trường Hà, sau đó lại cảm thán sự đẹp trai của anh, hỏi:
"Nhất định phải ký ngay bây giờ sao? Việc này! ! Tôi mới vừa xuất viện, thân thể còn có chút không thoải mái, tôi muốn nghĩ ngơi ở đây một chút".

Lộ Kiêu Dương hoài nghi, trong chuyện ly hôn của bản thân, Lương Thiến không thoát khỏi liên quan.

Cho dù thật sự muốn ly hôn, cô phải làm rõ ràng mọi chuyện trước đã.

Cho nên, chỉ có thể giả vờ bản thân vẫn còn chưa khỏe, rất yếu ớt.


Không ngờ cô vừa dứt lời, Tần Phong liền nói, "Tại sao phải nghỉ ngơi ở đây? Lát nữa, Thẩm tiên sinh còn có việc cần phải xử lý, không có thời gian lãng phí ở đây bồi ngài.

Sau khi ký xong đơn ly hôn, ngài có thể trở về.

"
Lộ Kiêu Dương có nhà riêng ở khu nội thành, sau khi làm việc xong, cũng là thường xuyên trở về nơi đó, rất ít khi đến đây.

Hôm nay cô tự mình đến đây, đã là điều không thể ngờ rồi.

Bây giờ, cô lại không chịu ký đơn ly hôn, Tần Phong cảm thấy cô đang cố ý muốn lãng phí thời gian của họ.

Thấy thần sắc nghiêm túc của Tần Phong, Lộ Kiêu Dương dời tầm mắt, dựa vào tay vịn sofa ngồi xuống, vô cùng "suy yếu" nói: "Không được rồi, đầu tôi đau quá! Tôi cần nghỉ ngơi một chút.

"
Cô dựa vào sofa, lén lút dùng tay vén tóc xuống bao phủ khuôn mặt, không để cho bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Thực ra cô cũng cảm thấy chuyện này rất mất mặt.

Nhưng cũng không biết tại sao da mặt mình bỗng trở nên dày hơn.

Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế, cách một lớp kính quan sát cô, xem cô diễn trò giống như thật, kiên nhẫn hỏi: "Em có gì không hài lòng về đơn ly hôn sao?"
Lộ Kiêu Dương che mặt, lén nhìn anh qua khóe mắt.

Nếu anh đã hỏi, cô cũng không bỏ qua cơ hội này, thả tay xuống nói thẳng: Tôi và anh kết hôn, là vợ của anh, còn sinh cho anh một đứa con, dọn đồ và ra khỏi nhà là điều kiện tốt với tôi sao?".