Kể từ lần gặp cô trong bệnh viện hôm đó, Tần Phong một câu cũng không thể hiểu được những lời người phụ nữ này nói ra.

Anh cẩm thấy hiện tại có lẽ cô bị chấn động não vẫn chưa hồi phục.

Không biết nên nói gì, đành nhìn về phía Thẩm Trường Hà: "Thẩm tiên sinh"
Bầu không khí trầm mặc vài giây, dường như Thẩm Trường Hà cũng đã quen với Lộ Kiêu Dương không bình thường ở trước mặt này.

Qua vài giây, anh nói: "Đi ăn thôi"
Tần Phong dẫn anh đi về phía trước, sợ anh ngã, "Ngài cẩn thận một chút.

"
Sau khi Thẩm Trường Hà mất đi thị lực, hầu như đều là anh chiếu cố cho ngài ấy mỗi ngày.

Tuy rằng anh biết, hiện tại Thẩm Trường Hà có thể nhìn thấy được một chút, nhưng anh không xác định được ngài ấy có thể thấy được bao nhiêu, cho nên mỗi lần Thẩm Trường Hà muốn đi đâu, anh luôn thật cẩn thận chiếu cố.

Điều này đã tạo thành một hiểu lầm, bởi vì trong mắt Lộ Kiêu Dương, cô luôn nghĩ rằng Thẩm Trường Hà không thể nhìn thấy cái gì cả.


Lộ Kiêu Dương ôm bộ đồ đi theo đằng sau họ dùng bữa.

! !.

.

Ở dưới nhà ăn, người hầu đã chuẩn bị xong cơm trưa, nhìn thấy Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà cùng ngồi xuống bàn, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nghị luận:
"Sao cô ta lại ở đây?"
"Chẳng phải Thẩm tiên sinh đã cùng cô ta ly hôn rồi sao?"
"Cô ta còn chạy tới đây dây dưa với Thẩm tiên sinh làm gì?"
"Xong rồi, xong rồi, hai người sẽ không lại cãi nhau ầm ĩ nữa chứ!"
! !.

.

Trong mắt mọi người, Lộ Kiêu Dương căn bản không xứng ngồi cùng Thẩm Trường Hà.

Không chỉ là bởi vì bọn họ muốn ly hôn, mà còn vì trước kia, mỗi lần hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, Lộ Kiêu Dương nhất định sẽ chọc cho Thẩm tiên sinh tức giận.

Cô ta là một người phụ nữ rất độc ác, câu nào cô ta nói ra cũng đều làm cho Thẩm tiên sinh khổ sở, có thể khiến cho người ta tức hộc máu.

Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế, Lộ Kiêu Dương nhìn anh lấy khăn lau tay.

Không thể không thừa nhận, ngay cả dáng vẻ lau tay của chồng cô cũng đặc biệt soái.

Cô chỉ cần vừa nhìn đến anh liền không nhịn được mà nghĩ, bản thân mình lúc trước làm sao mà theo đuổi được anh đến tay?
Rõ ràng anh đẹp trai như vậy, tại sao lại coi trọng cô?
Tần Phong đứng ở một bên, vô cùng cảnh giác nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, giúp Thẩm Trường Hà cầm lấy chiếc khăn đã dùng xong.


Lộ Kiêu Dương nhìn đông nhìn tây, phát hiện trong phòng ăn chỉ có mỗi cô cùng Thẩm Trường Hà ngồi ăn.

Một đám người ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Khiến cho cô không được thoải mái.

Cô đến gần Thẩm Trường Hà hỏi: "Chỉ có hai chúng ta ăn thôi sao?"
Cô đột nhiên đến gần, ánh mắt Thẩm Trường Hà tối sầm lại, anh cầm ly nước lên uống, hoàn toàn không để ý đến cô.

Trước kia khi cô trở về đây, hai người mới cùng nhau ăn cơm, còn những lúc khác, anh đã sớm quen ăn một mình rồi.

Lộ Kiêu Dương thấy anh không để ý tới mình, nghĩ rằng anh không nghe thấy, lại hỏi: "Bánh Bao Nhỏ không có ở đây sao?"
Cô nhớ đến cậu nhóc hai ngày trước ở bệnh viện gọi cô là mẹ, nếu đây là nhà cô, thì cậu nhóc đó chắc hẳn cũng ở đây đi!
"! !.

" Bánh Bao Nhỏ?
Thẩm Trường Hà rốt cuộc cũng nói: "Tôi không hiểu em đang nói cái gì.

"
"Chính là A Ly, hai ngày trước cậu bé có đến thăm tôi đó, tôi thấy cậu bé ấy rất là đáng yêu".


Đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà là do mình sinh ra.

Lộ Kiêu Dương không thể nào tin được!
Nhưng bây giờ, nhìn giá trị nhan sắc của Thẩm Trường Hà, dường như cô không còn gì để nghi ngờ cả.

Tay cầm đũa của Thẩm Trường Hà cứng đờ, nghe cô nhận xét về con trai mình, anh rất bất ngờ.

Bởi vì trước kia Lộ Kiêu Dương chưa bao giờ nói những lời này.

Thậm chí, từ lúc cô kiên quyết phải ly hôn với anh, đứa nhỏ trong mắt cô trở thành một loại gánh nặng.

Cho dù A Ly có bị bệnh, cô cũng lười trở về liếc nhìn một cái.

.