Đầu Du Cảnh Trạch bắt đầu đau rồi, một khi Du Khuynh nỗi hứng tác oai tác quái là cuộc sống của anh ấy chẳng còn ngày tháng bình yên nữa.

Anh ấy ngồi lên xe, bảo tài xế đi đón người trước.

Châu Tư Nguyên khép gương trang điểm lại, tắt đèn trần xe đi, “Không phải nói đang ở trên đường ư, sao lại bắt đi đón nữa rồi?”

Du Cảnh Trạch dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, “Xe bị chết máy rồi.”

Châu Tư Nguyên thầm ha ha hai tiếng, biết chết máy đúng lúc thật, “Em đâu có đắc tội cô ấy chứ, sao cô ấy lúc nào cũng chống đối em thế?”

Du Cảnh Trạch: “Không chống đối em, em ấy chướng mắt anh.”

Châu Tư Nguyên xoay mặt qua, muốn nói lại thôi. Đối với Du Khuynh, anh ấy cực kỳ bao che khuyết điểm, hầu như mất hết nguyên tắc.

- -

Xe Du Khuynh dừng ở bên đường cách hội sở chưa đầy một kilomet, tài xế chống nắp mui xe lên kiểm tra một cách nghiêm túc.

Ông không rõ nguyên nhân bị ép ‘chết máy’ là gì, Du Khuynh bảo ngừng lại thì ông ngừng ở đây.

Du Khuynh tựa lên cửa xe, ở đây ngay đầu ngọn gió, gió mùa hạ thổi từ một hướng tới lướt qua mặt cực kỳ thoải mái.

Cô ngắm nhìn đường lớn, xe cộ qua lại đông đúc.

Luôn cảm thấy nơi này thân thuộc, song chẳng nhớ đã đi qua lúc nào.

“Chú Dương, lát nữa Du Cảnh Trạch tới đón con, chú về trước đi.”

“À, vâng.”

Tài xế đáp.

Du Khuynh lại hỏi: “Chú Dương, gần đây chú có chở con chạy qua đường này không?”

Tài xế nghĩ ngợi, “Hình như không có.”

Du Khuynh gật gật đầu, thế có thể là hồi trước từng đi ngang qua chỗ này, nhưng do cô mù đường nhớ không nổi.

Hồi nãy cô có gửi định vị cho Du Cảnh Trạch, xe anh ấy nhanh chóng lái tới.

Du Cảnh Trạch mở cửa xe sau ra cho cô, bản thân ngồi nhích vào bên trong nhường chỗ ngồi rộng rãi thoải mái cho Du Khuynh ngồi.

Anh ấy vốn định ngồi ghế phó lái, hàng ghế sau để cho hai cô gái ngồi, bỗng nhớ tới màn căng thẳng ở trước cửa khách sạn của hai người.

Lỡ như nếu hai người họ xích mích bắt đầu mỉa mai nhau, Du Khuynh lại giận mình mất.

Anh ấy ngồi giữa bọn họ làm bức tường, đảm bảo khoảng cách an toàn.

Du Khuynh ngồi vào xe, xe chậm rãi lăn bánh.

Châu Tư Nguyên quét mắt nhìn về phía Du Khuynh, cách Du Cảnh Trạch, cô ả chỉ nhìn thấy một bên mặt của Du Khuynh, khiến người ta ghét cay ghét đắng hệt như Lãnh Văn Nghi, “Xe ô tô sao bị chết máy thế, xảy ra vấn đề gì vậy?”

Cho dù cách Du Cảnh Trạch ở giữa cũng không ảnh hưởng cản trở bọn họ đối đáp qua lại.

Du Khuynh mỉm cười: “Tại sao bị chết máy tôi không biết, chỉ có bản thân chiếc xe với thợ sửa máy mới biết thôi.”

Châu Tư Nguyên: “.......”

Nếu như cãi cọ, cô ả chưa hẳn đã chiếm thế thượng phong nên đành phải nhún nhịn.

Cô ả đẩy đẩy cánh tay Du Cảnh Trạch nói về SZ với anh, “Hai ngày tới anh dành thời gian tìm Trâu Nhạc Tiêu bàn giúp em, cô ấy có điều kiện gì mới chịu nhượng quyền cổ phần, kiếm người khác liên hệ với cô ấy toàn đóng cửa không tiếp khách. Hồi chiều vốn định quá giang xe anh chính là muốn bàn chuyện này.”

Du Khuynh đã chủ động tới cửa, cô ả bèn đánh tiếng trước hai câu.

Du Cảnh Trạch chỉ ‘ừ’ chứ không nói nhiều.

Du Khuynh vỗ vỗ vai anh ấy, “Anh, tự nhiên em muốn ăn lẩu Tứ Xuyên quá.”

Du Cảnh Trạch: “.......”

Châu Tư Nguyên nói với Du Cảnh Trạch: “Khuya lắm rồi, em không ăn lẩu đâu, không tốt cho sức khỏe lại còn dễ béo. Hai người đi ăn trước đi, ăn xong anh đi với em.”

Du Cảnh Trạch bóp mi tâm, anh ấy dặn tài xế về biệt thự nhà họ Châu, “Anh hết đói rồi, hai người muốn ăn gì thì gọi đồ ăn nhanh, anh về nhà muốn tăng ca.”

Châu Tư Nguyên nhịn cơn tức, cô ả biết Du Khuynh chính là cố ý tới để phá đám.

Thật ra cô ả chẳng đói lắm, ở tiệc tối ăn được một chút, chẳng qua là không nuốt trôi cơn tức lúc ở cửa khách sạn nên cố ý đi tìm Du Cảnh Trạch, kết quả bị Du Khuynh chen ngang lần thứ hai.

Thành ra bữa khuya bị ngâm giấm lần nữa.

Cô ta hít thở sâu rồi nói với Du Cảnh Trạch, giọng điệu nghe chẳng khác gì lúc bình thường: “Em quân tử không trách tiểu nhân, vậy tối mai anh hãy mời khách vậy, bù lại bữa cơm tối nay.”

Du Khuynh lắc lắc cánh tay Du Cảnh Trạch, trông như hiểu chuyện, “Thế tối mai không khiến anh khó xử nữa, em tới nhà hàng SZ với anh trước, đợi hai người ăn xong anh đi ăn lẩu với em.”

Du Cảnh Trạch: “.......”

Sắp điên mất.

Lúc này ruột gan phèo phổi anh ấy chỗ nào cũng đau, tức ngực thở không ra hơi.

Loại chuyện để Châu Tư Nguyên ngồi chung xe anh ấy với Du Khuynh này, cả đời đừng mong có lần thứ hai nữa. Trường hợp như tối nay chẳng khác nào cơn ác mộng.

Tới cổng tiểu khu nhà họ Châu, Châu Tư Nguyên xuống xe, vẫy tay tạm biệt Du Cảnh Trạch, “Ngủ ngon.”

Cửa xe đóng lại, Du Cảnh Trạch cảm thấy thế giới đều yên tĩnh trở lại.

Du Khuynh khẽ vươn vai một cái, tâm tình thoải mái.

Du Cảnh Trạch liếc cô, “Em đây là đối đầu với Châu Tư Nguyên rồi à?”

Du Khuynh gật đầu, “Năm tháng tiếp theo, em đi làm cơ bản chẳng có gì để làm, tới lúc đó ngày ngày tìm anh chơi. Chừng nào cá nhỏ sinh ra rồi, buổi tối anh phải ở nhà chăm con cho em. Sau này em với cá nhỏ chính là trách nhiệm ngọt ngào của anh.”

Du Cảnh Trạch: “......”

Giờ cô đang mang thai, anh ấy không thể khiến cô mất hứng được, “Phải làm sao em mới chịu buông tha cho anh hả?”

Du Khuynh chính là đợi câu này của anh ấy, “Cho tới ngày anh có bạn gái thì là lúc em buông tha anh.”

- -

Biệt thự nhà họ Du, đèn từ lầu một tới lầu ba đều bật, đèn đuốc sáng chưng.

Du Cảnh Hâm dựa bên ban công ngoài trời đợi Du Khuynh về, lo em gái bị Châu Tư Nguyên chọc tức.

Gõ phòng gõ vang, gõ tới lần thứ hai cô mới nghe thấy.

Muộn thế rồi, có lẽ là Quý Thanh Viễn tìm cô, cô vẫn chưa cho Quý Thanh Viễn dọn vào ở.

Chiếc váy ngủ trên người Du Cảnh Hâm mỏng như cánh ve, còn là kiểu váy ngắn nữa. Cô lấy chiếc áo tắm khoác thêm vào rồi mới đi ra mở cửa.

Quý Thanh Viễn đánh giá cô, “Em lạnh à?”

“Hơi hơi.” Du Cảnh Hâm hỏi anh có chuyện gì.

Quý Thanh Viễn đóng cửa lại, “Không buồn ngủ, muốn nói vài câu với em.”

Du Cảnh Hâm chỉ chỉ sô pha, “Ngồi đó nói đi.”

Cô rót hai ly nước, đặt một ly trước mặt anh.

Quý Thanh Viễn ngắm nhìn ly nước trên bàn trà, rồi lại ngó ngó cô.

Đêm hôm khuya khoắt, hai người ngồi song song trên ghế sô pha trò chuyện, còn là vẻ mặt nghiêm túc nữa, chuyện này chắc chỉ có Du Cảnh Hâm mới làm ra được thôi.

“Anh không khát.”

Sau đó anh lại nói: “Khoảng cách như vậy ảnh hưởng tới nội dung cuộc trò chuyện, giống như cấp trên quan tâm cấp dưới gần đây làm việc thế nào.”

Du Cảnh Hâm khép chặt khăn tắm, ánh mắt sâu thẳm của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô chống đỡ không nổi, ánh mắt tránh né lướt ngang qua gương mặt anh.

Cô nửa đứng dậy ngồi lại gần anh một chút.

Lần này Quý Thanh Viễn không chủ động phối hợp với cô, thời gian gần đây đều là anh chủ động, trình độ làm nũng của cô sau một đêm lại tụt trở về vạch xuất phát.

“Còn xa lắm.”

Anh tắt đèn phòng ngủ đi, rèm cửa bên cửa sổ sát đất không có kéo lại, trong phòng chỉ có một tia sáng mỏng manh miễn cưỡng nhìn thấy được đường nét của đồ vật, anh ngồi trở về chỗ.

Trong phòng tối đen, bầu không khí ấm áp.

Du Cảnh Hâm đứng lên, trong lòng giật thót dứt khoát ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.

Lần làm nũng này chẳng có mục đích gì, cô ngồi trong lòng anh có thể bình tĩnh ngửi được mùi thơm mát lành vừa tắm xong trên người anh.

Sau đó không có tiền đồ, tim đập thình thịch.

Rõ ràng con của họ sắp một tuổi rồi, cái cảm giác thẹn thùng xấu hổ này vẫn giống như lúc mới quen biết anh vậy.

Quý Thanh Viễn im lặng ôm cô chốc lát, tối này ở phòng bếp anh nghe được cuộc trò chuyện của cô với Du Khuynh, hóa ra từ nhỏ tới lớn cô đã như vậy, chuyện gì cũng cất giấu trong lòng.

“Cảnh Hâm, chúng ta mở lòng thành thật nói chuyện với nhau được không?”

Anh không hy vọng cô có thể thay đổi ngay lập tức, có thể mở miệng nói hết với anh, anh hỏi thẳng cô, “Lần đó anh chuẩn bị hoa hồng, chuẩn bị bữa tối, đưa con về bên mẹ anh là muốn trải qua thế giới của hai người với em, kết quả em chạy về nhà ăn đồ nướng với ba em tới nửa đêm mới về.”

Đó là nguyên nhân bắt nguồn mâu thuẫn của bọn họ, sau đó là chiến tranh lạnh, cuối cùng cô muốn dọn về nhà mẹ đẻ ở.

Đương nhiên anh cũng có chỗ không đúng, còn ném laptop xuống lầu.

“Lần đó anh là định theo đuổi em, anh thấy Phó Ký Trầm đối xử với Du Khuynh tốt như vậy, anh có kiểm điểm lại, mỗi lần lễ lộc hình như anh toàn cho tiền chứ chẳng từng làm điều gì cả.”

Du Cảnh Hâm hơi ngẩng đầu lên, “Anh muốn theo đuổi em?”

Quý Thanh Viễn cụp mắt, “Phải, nhưng không biết nên theo đuổi thế nào.” Chỉ nghĩ tới tặng hoa. Khi đó cũng vạch sẵn kế hoạch lần sau ra ngoài hẹn hò. “Nói anh nghe xem hôm đó em bị sao thế.”

Du Cảnh Hâm không khỏi ôm chặt anh, cô không muốn nhắc tới Lãnh Văn Nghi vào lúc này, mất hứng, phá vỡ bầu không khí, chỉ muốn im lặng nằm trong lòng anh.

Quý Thanh Viễn hôn trán cô, “Nếu em không nói, vướng mắc trong lòng em chẳng thể tự nó biến mất được.”

Du Cảnh Hâm do dự hồi lâu, “Có lẽ anh không cố ý đâu, chỉ là trong đầu có ấn tượng.”

“Ấn tượng gì?”

“Hôm đó là ngày kỷ niệm của anh với Lãnh Văn Nghi. Kết quả anh tới tìm em trải qua với anh.” Cô nhìn vào mắt anh, “Đổi lại là anh, anh còn muốn ngồi ở nhà không?”

Quý Thanh Viễn nhíu mày, “Ngày kỷ niệm gì?”

Du Cảnh Hâm: “Anh hỏi em sao em biết?”

Quý Thanh Viễn đổi cách nói khác, “Sao em biết đó là ngày kỷ niệm của anh với cô ta?”

“Không muốn nói. Mất mặt lắm.” Nếu để anh biết cô lén lút theo dõi nick của Lãnh Văn Nghi, mặt mũi cô chẳng còn chỗ để mất.

Quý Thanh Viễn dỗ cô, “Vậy thì không nói. Nhưng mặc kệ em nghe được từ đâu đều không phải thật.”

Ngừng lại chốc lát.

“Nói thật, anh đã quên anh muốn trải qua thế giới hai người với em vào hôm nào, có điều hôm đó đúng lúc gặp ngay cuối tuần, anh không bận lắm mà em cũng không tăng ca, chỉ vậy thôi.”

Du Cảnh Hâm tin lời anh nói, từ khi quan hệ của cô với anh hòa hợp trở lại, khúc mắc trước kia cũng theo đó dần dần được tháo gỡ. Còn như Lãnh Văn Nghi, cô chẳng nhớ đi chú ý nữa.

“Quá khứ của anh, bắt đầu từ hôm nay chúng ta không nhắc tới nữa được không? Trong đó đều là chuyện cũ của anh với người khác, chúng ta muốn nói thì nói chuyện của anh với em thôi.”

Quý Thanh Viễn vẫn không yên tâm: “Em xác định không tháo gỡ vướng mắc trong lòng em à? Tin tức em nhận được đó rất lệch lạc, nói không chừng cách dăm ba ngày lại xuất hiện tin gì khiến em không vui.”

Du Cảnh Hâm: “Không sao, em không còn để trong lòng nữa, bởi vì ngày nào em cũng tung mấy tin không đúng sự thật ra ngoài.”

Giờ cô thường xuyên đăng mấy lời hoặc hình ảnh tình tứ lên Weibo, ‘Nghi Tịnh Trí Viễn’ chắc bị cô chọc tức nên bỏ nick rồi, tới giờ chưa thấy đăng tin mới nào.

Quý Thanh Viễn đoán được rồi, “Weibo phải không?”

Du Cảnh Hâm: “……”

Anh cười, “Em khoe hình tình tứ thì ra là vì cái này à?”

Du Cảnh Hâm không lên tiếng, dựa vào lòng anh.

Quý Thanh Viễn ôm chặt cô, “Sau này các tài khoản xã hội em có ngừng đăng bài được rồi, lúc anh có thời gian sẽ thỉnh thoảng đăng một dòng lên tài khoản của anh, không mạnh hơn em đăng à?”

Du Cảnh Hâm ‘ừm’ một tiếng, hỏi ra vấn đề bấy lâu nay cô luôn canh cánh trong lòng nhưng không dám hỏi, “Quý Thanh Viễn, ban đầu vì sao anh kiên quyết vội vã kết hôn với em đến như vậy?”

“Vội vã sao?”

“……. Còn không vội vã? Từ khi gặp mặt tới lúc quyết định kết hôn chỉ diễn ra trong vòng mấy ngày.”

Quý Thanh Viễn túm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan với cô, “Nói ra em đừng có giận. Anh rất nông cạn, lúc đó vừa nhìn đã phải lòng gương mặt của em rồi, muốn cưới về nhà, còn như em có nội hàm hay không lúc đó chẳng suy nghĩ, nếu không có có anh cũng nhận.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Hôm nay cuối cùng có được cơ hội thích hợp, Quý Thanh Viễn giải thích: “Đàn ông chia tay khác với phụ nữ bọn em, con người anh, chia tay rồi chính là không thích hợp. Nhưng khi ấy do tất cả mốc thời gian đều trùng hợp ăn khớp nhau đến như vậy, mặc kệ anh nói gì người ta cũng không tin, càng bôi càng đen. Có lẽ cho dù hiện tại anh nói với em rồi, em vẫn không tin đâu. Nhưng anh không thẹn với lòng.”

Du Cảnh Hâm đúng là có hơi không dám tin thật, “Không phải vì nguyên nhân khác sao?” Chẳng phải bị Lãnh Văn Nghi chọc tức ư?

Quý Thanh Viễn hỏi ngược lại, “Trừ thích ra, muốn kết hôn với em, em cảm thấy còn có lý do gì khiến anh đặt cược lên hôn nhân của bản thân không?”

Cho tới khi bị anh ôm lên giường nằm dưới người anh rồi, bên tai Du Cảnh Hâm vẫn văng vẳng câu nói đó của anh.

- -

Đèn lầu ba tắt rồi, đèn của mấy phòng ở tầng trệt cũng tắt hết.

Trong sân yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu.

Du Khuynh vẫn chưa về, Phó Ký Trầm ngồi bên hồ câu cá.

Cả buổi tối, anh câu được hai con nhưng phóng sinh hết.

Anh phát hiện Du Khuynh rất giống cá, lúc không mệt luôn mặc sức bơi mặc kệ ban ngày hay đêm khuya, vô tư vô lo chẳng biết bị thương.

Đợi lúc cá cắn câu, Phó Ký Trầm nhàn rỗi không có chuyện gì làm.

Trên bàn gỗ có thuốc lá và bật lửa, còn có một cái gạt tàn thủy tinh trong suốt.

Ngày nào quản gia cũng đặt những thứ này lên trên đây để cho ba vợ lâu lâu ra câu cá rảnh rỗi hút một điếu.

Có điều cả bao thuốc lá trong đó có ba phần tư là bị Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch hút rồi.

Anh rút một điếu ra, châm lửa.

“Phó tổng, có sương mù. Chỗ tôi có cảnh báo, anh nhìn thấy khói ở đâu không? Có ai nhuốm lửa phải không?” Ngư Gia Lạc chuyển động cơ thể chẳng linh hoạt lắm của nó.

Buổi tối Phó Ký Trầm cảm thấy buồn chán bèn mang Ngư Gia Lạc xuống chơi, nói chuyện với anh.

“Không phải sương mù, là tao đang hút thuốc.”

Ngư Gia Lạc: “Ồ, trời, anh dám hút thuốc sau lưng cá nhỏ. Đàn ông các anh miệng nói một đằng tay làm một nẻo.”

Phó Ký Trầm: “……”

Anh cho Ngư Gia Lạc nghỉ ngơi.

Thời gian không còn sớm nữa, Phó Ký Trầm dập thuốc, dọn cần câu lên.

Anh gửi tin nhắn cho Du Khuynh: [Cần anh đi đón em không? Trên đường em còn nằm trong lòng anh ngủ được một giấc.]

Du Khuynh: [Em không buồn ngủ, hồi trưa em ngủ được hai tiếng đồng hồ rồi.]

[Em sắp tới nhà rồi, đợi đón em đi.]

Sắp tới của cô đúng là sắp tới thật, anh vừa đọc tin nhắn xong thì cổng lớn trong sân mở ra, xe của Du Cảnh Trạch lái vào.

Du Cảnh Trạch mệt mỏi bơ phờ đi vào nhà.

Du Khuynh nhìn thấy Phó Ký Trầm đang ở bên hồ đi về phía bên này, cô cũng đi qua.

Phó Ký Trầm đưa tay cho cô, “Sự việc giải quyết xong rồi hả?”

Du Khuynh gật đầu: “Cơ bản giải quyết xong rồi, còn là triệt từ gốc rễ, một mũi tên trúng hai đích. Có điều mai mới biết kết quả cuối cùng có giống như em dự đoán hay không.”

Phó Ký Trầm dắt cô tới bên hồ, “Nếu giải quyết xong rồi, thế anh được gắn một cái biệt danh là chuyên gia hôn nhân tình yêu phải không?”

Hai người ngồi xuống trước bàn gỗ, Du Khuynh chống cằm, “Phó tổng không khỏe chỗ nào à?”

“Nói không rõ được.” Anh xắn tay áo sơ mi lên, duỗi tay tới trước mặt cô, “Em bắt mạch cho anh xem vấn đề của anh nằm ở đâu, anh đuổi không kịp Quý Thanh Viễn rồi nhưng không thể bị Du Cảnh Trạch vượt mặt được.”

Du Khuynh ngồi thẳng, tay đặt lên mạch của anh.

Đột nhiên bụng cô thùm thụp một cái.

Cô vội vàng cầm cái tay còn lại của Du Cảnh Trạch đặt lên bụng cô, “Sờ được không? Cá nhỏ nhất định cũng đang vui vẻ đấy.”

Cả lòng bàn tay của Phó Ký Trầm đều dán lên bụng cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng máy thai. Mỗi lần cá nhỏ động đậy đều truyền từ ngón tay anh ngược lên khoang tim của anh.

Đây có lẽ là sự kỳ diệu và sức hút của sinh mệnh.

Du Khuynh ngẩng đầu nhìn Phó Ký Trầm, anh cũng đang nhìn cô, ngón tay cô còn đặt lên chỗ cổ tay anh, cô hơi ra sức, mạch của anh nhảy thình thịch có tiết tấu.

Cảm nhận được nhịp tim đập của anh, cá nhỏ trong bụng cô cũng động đậy.

Loại cảm giác này rất thần kỳ.

Tiếp đó tim cô cũng bắt đầu đập theo.