Tin nhắn xóa đi được nhưng lòng tổn thương không thể xóa được.

Phó đổng biết nên nhanh chóng chuyển thêm bốn mươi ngàn cho Phó Ký Trầm.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ông tổn thất sáu mươi ngàn.

Tin nhắn của Phó Ký Trầm tới: [Chẳng phải nói rồi sao, không cần xem con như người ngoài, sao còn chuyển tiền nữa?]

Phó đổng khách sáo: [Hôm nay là sinh nhật con, lì xì sinh nhật.]

Ông nhìn khung đối thoại, hai mươi ngàn chuyển weixin trước đó Phó Ký Trầm còn chưa nhận, vừa rồi mới chuyển bốn mươi ngàn thông qua ngân hàng internet, rất có thể Phó Ký Trầm sẽ chuyển lại trả.

Bởi vì, con trai vừa nói rồi, đừng xem con như người ngoài.

Ông cũng cảm thấy, người một nhà không cần đối xử xa cách với nhau.

Tình cảm cha con, không cần dùng tiền để duy trì quan hệ.

Kết quả suy nghĩ này còn chưa sinh ra thì khung đối thoại hiển thị thông báo, đối phương đã nhận tiền.

Phó đổng: “……”

- -

Phó Ký Trầm được sáu mươi ngàn chữa trị được đôi chút, tới công ty, điệp khúc nhỏ vào buổi sáng nhanh chóng bị ném ra sau đầu.

Hai giờ, đã tới giờ vào làm việc.

Khu đón tiếp của văn phòng tổng giám đốc, Phùng Mạch đang ở đó uống cà phê, đặc biệt đợi anh tới.

Lần này Phùng Mạch qua đây là có liên quan tới khoản vay, cô ta phụ trách quản lý bộ phận cho vay tín dụng, hợp đồng vay vốn còn chưa xét duyệt thông qua nên chẳng cần người phụ trách như cô ta đích thân tới hỏi.

Nhưng có liên quan tới Phó Ký Trầm, cô ta chủ động tới bàn.

Cho dù không có đặt lịch hẹn trước, Phan Chính cũng cho cô ta đãi ngộ đặc biệt còn đích thân tới đợi Phó Ký Trầm cùng cô ta.

Ở khu đón tiếp khách, còn có Kiều Dương.

Hợp đồng vay vốn luôn do cô ấy phụ trách và theo sát.

Phó Ký Trầm đi vào, trên cổ tay vắt chiếc áo khoác.

Bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.

­­Phùng Mạch cất giọng: "Phó tổng, sinh nhật vui vẻ. Tôi vừa mới biết thành ra không kịp chuẩn bị quà."

Phó Ký Trầm gật đầu, "Cảm ơn."

Mấy người bọn họ theo sau Phó Ký Trầm vào văn phòng của anh.

Kiều Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Ký Trầm. Trong cuộc họp buổi sáng anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm, điều này dẫn tới các cô gái trong công ty si mê thảo luận hết cả buổi trưa.

Anh có nhiều thêm một cái mác, người đàn ông nho nhã quyến rũ.

Đây là kết quả đúc kết được sau cuộc thảo luận của đám chị em trong bộ phận hành chính.

Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, giờ anh đã thay áo sơ mi trắng, ngay cả khuy măng sét cũng là màu đen bảo thủ và khiêm tốn.

Phan Chính bước vào văn phòng sau cùng và đóng cửa lại.

Kiều Dương mở tài liệu xét duyệt không đạt đặt lên bàn Phó Ký Trầm, tài liệu cơ bản ổn, chủ yếu là đơn xin lãi suất vay vốn đó.

Trước đó, cô ấy đã đề xuất mức giảm 0,5% nhưng Phó Ký Trầm nhất quyết giảm 1%.

Kết quả là buổi họp xét khoản vay hôm nay không được thông qua.

"Phó tổng."

Cô ấy dùng bút chì khoanh tròn con số lãi suất cho vay đó, đưa tờ đơn cho anh.

Phùng Mạch ngồi bên bàn làm việc, "Phó tổng, theo yêu cầu lãi suất của anh, ngân hàng của chúng tôi không thể cho vay khoản này. Xưa giờ chưa có chuyện đưa ra lãi suất thấp như vậy."

Phó Ký Trầm lấy bút chì khoanh tròn trên tờ đơn, dùng tẩy đi, tẩy tới không nhìn thấy dấu vết nữa rồi đưa cho Kiều Dương: "Không cần đổi."

Anh nhìn về phía Phùng Mạch, "Nếu các người muốn tăng lãi suất tiền vay, tôi sẽ không tính đến việc vay vốn ở ngân hàng của các người nữa."

Phùng Mạch: "Cho dù chỉ giảm 0,5% cho anh thì nó sẽ thấp hơn rất nhiều so với lãi suất cho vay của các ngân hàng khác, ngay cả ngân hàng nhà họ Du cũng không bao giờ cho anh mức lãi suất thấp như vậy."

Phó Ký Trầm chẳng tiếp lời, anh làm động tác nâng cổ tay lên, cụp mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

Mọi người đều biết rõ đây là điềm báo sắp đuổi khách.

"Giám đốc Phùng, xin lỗi. Hôm nay là tình huống đặc biệt, tối nay tôi phải đến nhà bạn gái ăn cơm, trước giờ tan tầm còn có rất nhiều việc phải giải quyết gấp. Đổi hôm nào có thời gian hãy bàn tiếp."

"......"

Khóe mắt Phan Chính liếc nhìn ông chủ một cái, thực hiện lệnh đuổi khách phát huy tới cực điểm.

Phùng Mạch cũng biết điều, trước khi đi cũng không quên nói một câu mang tính hình thức: "Vậy thì Phó tổng suy nghĩ cho kỹ về lãi suất khoản vay. Bên tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc quản lý, mong rằng khoản vay sẽ sớm được duyệt. Anh bận đi, không làm phiền anh nữa."

Kiều Dương thu dọn tài liệu, đưa Phùng Mạch ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân được ngăn cách ở bên ngoài.

Phan Chính chưa đi, im lặng chờ lệnh của ông chủ.

Ông chủ không đồng ý tăng lãi suất vay, còn Phùng Mạch cũng không chịu cho vay với lãi suất thấp, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách.

Anh ta không đoán ra ông chủ định làm thế nào để phá vỡ cục diện.

Phó Ký Trầm cân nhắc xong, "Chẳng phải ngân hàng Du Thị muốn thuê tầng 1 đến tầng 3 khối đế của chúng ta làm cơ sở kinh doanh mới sao?"

Phan Chính gật đầu, "Vâng. Hợp đồng thuê cơ sở kinh doanh ở góc ngã tư sắp hết hạn, chủ nhà muốn gia hạn hợp đồng thuê, nhưng ban giám đốc ngân hàng muốn thành lập một phòng kinh doanh trong khu thương mại của chúng ta."

Điều này có lợi hơn cho việc cạnh tranh khách hàng với các ngân hàng khác.

Nếu cơ sở kinh doanh này giải tỏa và thành lập ở gần đây thì đáp ứng đủ điều kiện xét duyệt của cơ quan cấp cao.

Khu thương mại này thích hợp làm chi nhánh ngân hàng nhưng chưa cho thuê mướn, chỉ có phòng thương mại của khối đế bọn họ.

Lãnh đạo phụ trách của ngân hàng Du Thị trước đó cũng tới tìm tập đoàn bọn họ bàn qua nhưng chưa đàm phán thì đã bị Phó Ký Trầm từ chối.

Phan Chính hỏi: "Định cho họ thuê đúng không ạ?"

Phó Ký Trầm gật đầu, "Phùng Mạch không biết đủ, luôn gây khó dễ tôi, nào có chuyện tốt như vậy."

Phan Chính hiểu ra: "Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với ngân hàng Du Thị."

- -

Lúc tan tầm, trong nhóm chat của nhà họ Du bắt đầu sôi nổi.

Du Thiệu Hồng đã thông báo trong nhóm rằng Phó Ký Trầm bằng lòng cho họ thuê khối đế làm cơ sở kinh doanh. Họ có thể nộp đơn xin di dời lên các cơ quan cấp trên.

Ông cụ Du cũng nhìn thấy tin này, ông @ Du Khuynh: [Nói suy nghĩ của con xem.]

Du Khuynh không vội nhắn lại, cô tắt máy tính, khóa cửa ra về.

Tới khi ngồi vào xe, cô mới gửi ý kiến ​​của mình vào nhóm: [Có lẽ Phùng đổng không trả lời hợp đồng vay của bất động sản Phó Thị, Phó Ký Trầm lại không đồng ý vay với lãi suất cao, mượn chúng ta để đối phó Phùng đổng. Có điều đối với chúng ta mà nói là ngư ông đắc lợi, có lãi chứ không lỗ.]

Ông cụ Du: [Ừm, khá là tỉnh táo. Đừng nghĩ rằng con đưa cậu ta về nhà ăn cơm thì người ta cảm động đối xử tốt với con.]

Du Khuynh: [Nhưng con có thể giả vờ rất xúc động, lừa anh ấy một chút. 】

Những người khác trong nhóm: "..."

Du Khuynh thoát khỏi nhóm trò chuyện, lái xe đi đón người.

Hôm nay tiết trời âm u, năm giờ rưỡi trời đã sẩm tối.

Du Khuynh tới dưới lầu tập đoàn Phó Thị, Phó Ký Trầm sớm đã đứng đợi cô bên bậc thềm rồi.

Đợi Phó Ký Trầm lên xe, Du Khuynh cởi dây an toàn nghiêng người qua, cả người gần như nằm hẳn lên người Phó Ký Trầm, cô được vây trong hơi thở mát lạnh của anh.

Mở cửa sổ xe bên anh, Du Khuynh chỉ chỉ khối đế.

"Về sau nơi đó, sẽ treo bảng hiệu của ngân hàng nhà em."

Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, Du Khuynh rùng mình vội vàng đóng cửa lại.

Phó Ký Trầm thuận thế ôm lấy cô, "Biết nhanh vậy à?"

Du Khuynh nhìn vào mắt của anh, ánh mắt chân thành, "Ừm. Cảm động suốt cả dọc đường nè."

“Chuyện này có gì mà cảm động?” Phó Ký Trầm thành thật: “Tiền thuê đắt như vậy, nói không chừng Du đổng ở sau lưng còn mắng anh đòi giá cao ấy chứ”.

Du Khuynh: "…… Đắt thì đắt, dù sao đây là tài sản của công ty chứ không phải của một mình anh quyết định được. Nhưng mặc kệ thế nào, anh đã phá lệ vì em rồi. Cám ơn."

"Không có phá lệ, cho nhà của em thuê làm cơ sở kinh doanh cũng là xuất phát từ lý do thương mại."

"Em không tin, anh không tàn nhẫn như vậy đâu."

Phó Ký Trầm dùng hai tay nắm lấy vai cô lắc mạnh, "Tỉnh lại đi, lái xe! Về nhà em."

Du Khuynh cười, "Con người anh thật là nhàm chán! Mới vui vẻ được phút chốc, anh đã tàn nhẫn cắt đứt rồi.”

Phó Ký Trầm đỡ trán, nghiêng mắt, "Nếu anh tiếp tục hợp tác diễn với em, không biết em sẽ lừa anh cái gì. Không mắc câu em."

Du Khuynh sẵn miệng nói: "Sao anh biết em định lừa anh?"

Phó Ký Trầm liếc cô, "Bởi vì anh yêu em và hiểu em, nhìn vào mắt em thì biết em muốn làm gì."

Lúc anh nói lời này, đúng lúc Du Khuynh đang khởi động xe.

Tất cả âm thanh của động cơ xe bị lấn át bởi câu ‘anh yêu em’ đó.

Anh vẫn đang nhìn cô.

Con ngươi sâu thẳm, hơi mất tự nhiên.

Du Khuynh bật đèn trần xe, lấy kính râm trong túi xách đeo lên, “Nói vậy, anh còn biết em muốn làm gì nữa không?"

Từ trong kính râm, Phó Ký Trầm nhìn thấy chính mình nhưng không nhìn thấy mắt cô.

Du Khuynh tắt đèn, trong xe phút chốc chìm vào bóng tối.

“Nói như vậy, anh càng không đoán được em muốn làm gì đúng chứ?” Cô ghé sát lỗ tai anh, “Em muốn hôn anh.”

Nói xong cô chủ động hôn anh.

Một nụ hôn sinh nhật nhẹ nhàng, duy trì lâu dài.

Trêu chọc lòng người không thua gì câu ‘anh yêu em’ của anh.

"Sinh nhật vui vẻ. Ba trăm sáu mươi tháng, tháng nào cũng vui vẻ."

Phó Ký Trầm bật cười, "Cảm ơn."

Anh ôm cô, không làm gì cả.

Chỉ lặng lẽ ôm cô một lúc.

Du Khuynh ngồi ngay ngắn lại, tháo kính râm xuống, "Mang mèo thần tài của chúng ta về nhà."

Nói tới mèo thần tài, hôm nay cô cho ba con thế thân đó nghỉ phép, rút ​​pin ra cho chúng nghỉ ngơi một ngày không cần vẫy tay, mai tiếp tục làm việc.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, chiếc xe của Phó Ký Trầm cũng nối đuôi theo sau, trong xe của anh chất đầy quà do mẹ chuẩn bị cho anh.

Giờ cao điểm sau khi tan làm cộng thêm hôm nay là thứ Sáu, đường kẹt cứng chẳng khác gì xếp hàng vào tham quan danh lam thắng cảnh, nửa ngày mới nhích được một chút, người nối người, xe chen xe.

Họ là những người cuối cùng về tới nhà cũ, những người khác đã tới rồi.

Du Cảnh Hâm cũng đưa con trai tới, Quý Thanh Viễn bế con trai đến trước bể cá ngắm các loài cá nhỏ sặc sỡ.

Ngoại trừ bà nội Du, Phó Ký Trầm đều từng qua lại với những người còn lại của nhà họ Du đồng thời quen biết rất nhiều năm. Vì là đối thủ cạnh tranh nên độ hiểu biết không ít hơn thân thích của mình.

Trò chuyện hồi lâu, Du Khuynh bị bà nội gọi vào bếp.

Phó Ký Trầm của lúc này rất kiên nhẫn với đứa bé, dỗ con trai của Quý Thanh Viễn chơi, đứa bé không sợ người lạ, mở to mắt bi bô nói chuyện với Phó Ký Trầm, thỉnh thoảng còn toét miệng cười.

Trong phòng bếp, bà nội lấy hộp nhẫn đưa cho Du Khuynh.

Ông cụ Du cũng vào bếp, "Đây là ông với bà nội con dạo hết nửa ngày mới chọn được, mỗi kích cỡ mua một chiếc. Tặng hay không tặng, chúng ta tôn trọng ý kiến ​​của con. Một chiếc nhẫn không đại biểu cho điều gì cả. Phó Ký Trầm đã muốn, có thể cân nhắc tặng một chiếc.”

Du Khuynh nhìn hộp nhẫn, "Nhẫn thay cho lời hứa. Phân lượng rất nặng."

Ông cụ Du: "Con đưa cậu ta về nhà, phân lượng còn nặng hơn chiếc nhẫn này."

Du Khuynh nhìn ông nội, có phần sững sờ cùng khó hiểu.

Ông cụ Du: "Đưa cậu ấy về là để cho cậu ta một danh phận ở trước mặt gia đình chúng ta, và chiếc nhẫn là cho cậu ta danh phận ở trước mặt người ngoài. Thực ra, người khác không quan tâm cậu ta có đeo nhẫn hay không, chỉ là chính bản thân cậu ta để bụng mà thôi. Chúng ta đổi vị trí, nếu con ở trước mặt bạn con dùng hạt cơm dán giấy làm nhẫn đeo, sau khi Phó Ký Trầm biết chuyện mà vẫn thờ ơ làm thinh thì tâm trạng hiện tại của con sẽ như thế nào?"

Du Khuynh hơi mím môi, "Ông nội, ông đừng giận, điều tiếp theo con muốn nói không phải muốn chống đối với ông. Con không biết bản thân có tâm tình gì, bởi vì con không thể đeo nhẫn."

Ông cụ Du: "......"

Vẫn bị tức giận rồi.

Du Khuynh cầm hộp nhẫn, vẻ mặt thả lỏng.

Ông cụ Du, "Cả nhà chúng ta thảo luận hơn nửa đêm nghĩ thay con nên tặng nó thế nào. Hôm nay có tới mấy thợ bánh kem, bận rộn cả một ngày để làm một chiếc bánh kem đặc biệt cho con."

Lúc này, trong phòng khách.

Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn ngồi trên ghế sofa uống trà, nhàn rỗi trò chuyện đôi câu, đứa bé được Du Cảnh Hâm bế đi rồi.

Quý Thanh Viễn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn con trai mình, rồi lướt qua mặt Du Cảnh Hâm.

Phó Ký Trầm: "Tôi luôn có một nghi ngờ."

Quý Thanh Viễn thu ánh mắt, nghiêng đầu, “Chuyện gì?” Anh ta nhấp một ngụm trà.

Phó Ký Trầm suy nghĩ hai giây, trầm giọng nói: "Anh có phải là cha quý nhờ con không?"

Quý Thanh Viễn: "......"

‘E hèm!"

Suýt nữa sặc chết mình.

Du Cảnh Hâm nhìn sang, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Quý Thanh Viễn chạm mắt chị trong mấy giây, chị nhanh chóng dời mắt đi tiếp tục chơi với con trai.

Lúc này, Du Khuynh đẩy một cái bánh ra khỏi phòng bếp.

"Phó tổng, đến xem bánh của anh này."

Phó Ký Trầm để ly xuống, vỗ vỗ vai Quý Thanh Viễn: "Tôi không cười nhạo anh, ngược lại tôi khá ghen tị với anh."

Quý Thanh Viễn: "Phó Ký Trầm, không nói chuyện nghẹn chết cậu hay là thế nào?"

Phó Ký Trầm bật cười, đi tìm Du Khuynh để xem chiếc bánh kem của mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bánh, giống như đang nằm mơ vậy.

Là bánh kem nàng tiên cá nhỏ, nàng tiên cá được dùng sôcôla nắn thành, vẻ mặt nàng tiên cá đầy kiêu ngạo, một tay cầm mã QR làm bằng sôcôla đen trắng, tay còn lại đỡ một chiếc nhẫn.

Bên cạnh chiếc nhẫn là bảng giá: một trái tim chân thành.

Phó Ký Trầm lấy chiếc nhẫn đeo vào, kích cỡ vừa khít.

Anh khom người hướng trái tim bên ngực trái vào mã QR, “Thanh toán thành công rồi.” Anh xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Du Khuynh.