Trước kia Du Khuynh không biết gia thế Phùng Mạch thì ra cũng không thua gì cô. Từ sau buổi tối mua túi đó, cô cũng không liên hệ gì với Phùng Mạch nữa. Dựa vào trực giác cho thấy quan hệ giữa Phùng Mạch với Tần Mặc Lãnh cũng không cạn. Bữa cơm tối nay lại định làm gì nữa đây?

Mọi sắp xếp của Du Khuynh đều bị bữa cơm này đảo loạn hết, Phó Ký Trầm không ở nhà cô có về cũng buồn chán, đứng ở cửa quán cà phê hết nửa phút. Cuối cùng cô quyết định trở về văn phòng tăng ca. Mai cô còn phải tới công nghệ Tân Kiến một chuyến. Người đàn ông Kiều Hàn đó nếu chịu lên con đường chính đạo thì đó là nhân tài hiếm có.

Trong lúc thất thần thì đã tới đại sảnh lầu một của công ty luật. Du Khuynh quét thẻ thang máy, chân trước vừa mới sải bước vào.

“Xin chào, cho hỏi cô là luật sư của Thạc Dữ đúng không?”

Du Khuynh xoay người lại thì thấy một người phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng ăn mặc nho nhã nhìn không ra tuổi tác đang đi tới. Quầng thâm mắt của người phụ nữ rất nặng, dù đã trang điểm nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy.

Cô ấn nút giữ cửa thang máy, gật đầu với người phụ nữ đó: “Phải.”

Người phụ nữ: “Thế tôi cùng lên với cô, tôi tìm luật sư Vu. Ngày trước chị ấy làm việc ở công ty luật này, không biết hiện tại còn ở đây không.”

Chị ta hỏi thăm Du Khuynh: “Khoảng bốn mươi tuổi, khá xinh đẹp, rất giỏi giang.”

Nữ luật sư họ Vu, họ Dư* trong công ty đều có, còn phù hợp với tuổi tác chỉ có một.

*Vu và Dư hai họ này đều có cùng âm piyin là Yu.

Du Khuynh hỏi: “Chị biết tên của chị ấy không?”

Người phụ nữ lắc lắc đầu: “Con tôi với con chị ấy trước kia từng học cùng một trường đào tạo, chỉ biết chị ấy họ Vu, tôi cũng không có phương thức liên hệ của chị ấy.”

Du Khuynh đăng nhập vào trang web nội bộ tìm hình của luật sư ra: “Người chị muốn tìm là người nào?”

Người phụ nữ vừa nhìn là nhận ra Vu Phi ngay: “Chính là chị ấy.”

Sau đó chị ta gãi gãi đầu, có phần áy náy: “Tôi cũng ngốc nữa, quên lên trang web của công ty luật các cô tìm.”

Du Khuynh giải vây nỗi lúng túng của chị ấy: “Mỗi người phụ nữ, mỗi tháng đều có mấy ngày ngốc nghếch như vậy. Vừa rồi tôi đã xuống lầu rồi chợt nhớ ra còn phải tăng ca. Nhìn đây, chẳng phải đành lội ngược trở lên hay sao.”

Trên mặt người phụ nữ hiện ra chút ý cười, biết Du Khuynh đang an ủi chị, “Cảm ơn.”

Thang máy đến nơi. Khu vực làm việc lớn, Du Khuynh dẫn chị ấy đi tìm Vu Phi. Mỗi văn phòng của công ty bọn họ đều có đèn đuốc sáng tỏ, chưa được mấy người tan tầm.

Cửa thủy tinh trong suốt, Du Khuynh gõ cửa mấy cài rồi đẩy cửa vào: “Chị Vu Phi, có người tìm chị.”

Vu Phi chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mắt rất quen mặt, nhất thời nhớ không ra là ai, từng gặp ở đâu.

Người phụ nữ chủ động báo tên họ, nói tới chuyện hai đứa trẻ cùng học một trường đào tạo lúc nào ra: “Tôi họ Trần, Trần Ngôn, Trần trong một cái tai bên cạnh chữ “đông”, ngôn trong ngôn ngữ.”

*Bộ “ 阝” trong chữ “陈” giống như một cái lỗ tai nên được mọi người dùng để hình dung họ Trần.

Lúc này Vu Phi mới sực nhớ ra.

Trần Ngôn biết luật sư rất bận rộn bèn vội nói mục đích tới đây, chị chẳng e dè Du Khuynh: “Tôi định ly hôn, muốn chị tư vấn một chút.”

Vu Phi định ra ngoài rót trà cho chị ấy thì Du Khuynh ra hiệu cho Vu Phi: “Các chị cứ trò chuyện, để em đi rót.” Cô hỏi Trần Ngôn, “Chị muốn dùng cà phê hay nước ấm?”

“Nước lọc được rồi, cảm ơn.”

Lĩnh vực hành nghề sở trường của Vu Phi là tố tụng trong thương giới cùng với các thương vụ M&A. Vụ kiện dân sự chị ít khi thụ lý, cơ bản đều là bạn bè thân thích tìm chị mà vụ kiện cũng đơn giản.

Còn về án ly hôn, trước giờ chị không nhận. Nhưng trông tinh thần Trần Ngôn không được tốt lắm nên chị không từ chối thẳng. Trong ấn tượng của chị, Trần Ngôn là một người phụ nữ may mắn và hạnh phúc, ông xã chị rất cưng chiều chị, chị lươn trải qua cuộc sống sung sướng vô lo vô nghĩ.

Trần Ngôn khẽ cắn môi: “Anh ấy ngoại tình rồi.”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng bao hàm hết nỗi đau khổ của chị.

“Hôm nay anh ta tan tầm sớm, sau khi về tới nhà thì dạy mấy đứa con học, tôi chẳng buồn nhìn anh ta một cái bèn ra ngoài dạo phố, dọc đường lái xe tới dưới lầu công ty luật của mọi người bèn quyết định lên đây tìm chị.”

Tình cảm mười năm, chung quy chẳng địch nổi cảm giác mới mẻ bên ngoài. Vu Phi lặng lẽ thở dài, đây chính là nguyên nhân chị không muốn nhận án ly hôn, quá phiền lòng, cơ bản đều là phụ nữ nằm ở thế yếu bị tổn thương.

Trần Ngôn chỉ có một yêu cầu: “Tôi muốn giành quyền nuôi hai đứa nhỏ, đứa nào tôi cũng không nỡ bỏ. Nhưng tôi không có nguồn tài chính, tôi không biết…… không biết nên làm thế nào.”

Một tháng qua chị sống như một cái xác không hồn nhưng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười trước mặt con trẻ, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngày ngày trải qua trong giày vò.

Vu Phi không biết rõ tình hình của ông xã Trần Ngôn: “Chị nói tình huống của chồng chị cho tôi nghe xem.”

Trần Ngôn: “Anh ta là tổng giám đốc tiêu thụ của nước giải khát Đóa Tân, thu nhập hàng năm khoảng hai trăm triệu sau thuế, tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.”

Du Khuynh bưng ly nước ấm, đúng lúc đi tới cửa. Trần Ngôn vậy mà lại là bà xã của Triệu Thụ Quần.

Vu Phi suy nghĩ chốc lát: “Tôi không cho là chị nên ly hôn ngay. Đây là lời đề nghị từ góc nhìn của người phụ nữ từng ly hôn như tôi nêu cho chị, bản thân tôi ly hôn rồi, mùi vị ra sao tôi biết rất rõ. Nhất là hiện tại chị chẳng có nghề nghiệp, chị lấy gì để giành quyền nuôi con?”

Du Khuynh đi vào đặt ly nước lên bàn. Cô chẳng ở lại lâu mà trở về văn phòng của mình.

Vu Phi nói với Trần Ngôn chẳng được mấy câu, khách hàng của chị tới rồi, hẹn tối gặp mặt bàn vụ kiện. “Xin lỗi khi chẳng thể nào tiếp chị được, nếu chị không vội về ngay thì đợi tôi bận xong chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”

“Là tôi xin lỗi mới phải, chẳng có hẹn trước gì cả.” Trần Ngôn tạm thời không muốn về nhà, “Vậy tôi đợi chị.”

Chị ra khu đón tiếp khách ở bên ngoài. Dọc đường đi tới, ai ai cũng bận rộn không dứt ra được. Trần Ngôn càng cảm thấy băn khoăn, mấy năm nay từ bỏ công việc vì gia đình và con cái, kỹ năng chuyên ngành của chị đều mất hết. Sau khi ly hôn, chị phải nuôi sống bản thân thế nào đây.

Du Khuynh đứng dậy tới tủ văn kiện lấy tài liệu, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Trần Ngôn. Khu đón tiếp rộng lớn trống trải, một mình chị ấy ngồi đó với vẻ mặt lạc lõng. Màn hình điện thoại sáng lên, chị ấn bỏ. Sau đó lấy mu bàn tay chùi nước mắt. Túi xách để trong xe, trên người chị không có khăn giấy. Ở một nơi xa lạ chẳng có ai quen biết chị. Cuối cùng chị không cần dồn nén cảm xúc nữa, trong hốc mắt liên lục có nước mắt rơi xuống.

Du Khuynh dường như nhìn thấy được mẹ mình của hai mươi năm về trước. Cho dù lúc đó cô còn nhỏ nhưng đến nay vẫn còn nhớ như in. Cô tạm buông công việc xuống, lấy gói khăn giấy đưa qua.

Trần Ngôn cảm thấy thất lễ, nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn.”

Nước trong ly của chị nguội lâu rồi, Du Khuynh lấy thêm ly nước nóng khác cho chị. Trần Ngôn bỗng dưng cảm thấy thân thiết với Du Khuynh, nhất là lúc bản thân yếu đuối lại chẳng có chỗ để trút tâm sự gặp Du Khuynh ôn hòa và thiện ý biến thành đối tượng đáng tin cậy để chị giãi bày.

“Luật sư Vu không đề nghị tôi ly hôn ngay, đầu óc tôi cũng rối bời, hơn một tháng qua chẳng có ngày nào được ngủ ngon.”

Du Khuynh không định nghe những điều này, dẫu sao cô quen biết Triệu Thụ Quần. “Vậy đợi chị Vu Phi bận xong, hai người trò chuyện kỹ càng hơn.”

Trần Ngôn lau lau khóe mắt: “Thật ra tôi biết cô, cô tên Du Khuynh, trước kia từng làm việc ở tập đoàn Phó Thị, đúng không?”

Du Khuynh ngây người, cô hồi tưởng kỹ lại rất xác định đây là lần đầu tiên cô gặp Trần Ngôn.

Trần Ngôn thành thật: “Khi đó tôi từng theo dõi Triệu Thụ Quần muốn nắm chứng cứ anh ta và Tiêu Dĩ Lâm ở bên nhau, lưu lại để tới lúc ly hôn dùng, chẳng ngờ có lần theo dõi được cô và anh ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn, tôi còn cho là anh ta lại tìm người mới nữa rồi, sau này mới phát hiện là hiểu lầm.”

Chị cong môi nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn cô nha, luôn quan tâm tới tâm trạng của tôi.”

Điện thoại sáng lên, lần này là điện thoại của Triệu Thụ Quần. Trần Ngôn không bắt máy. Tiếng rung kết thúc.

Có tin nhắn tới: [Ngôn Ngôn, tối em muốn ăn gì, anh làm cơm cho mẹ con em.]

Trần Ngôn không nhắn lại, “lách… tách”, nước mắt lại rơi xuống thành hàng. Du Khuynh dời mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồi xưa lúc mẹ cô gào cô trong cơn cuồng loạn cũng rơi nước mắt thế này.

Trần Ngôn lau khô nước mắt rồi đứng dậy: “Luật sư Du, cô có thể cho tôi một tấm danh thiếp của cô không? Đợi cuối tuần tôi tới đây mời cô và Vu Phi uống cà phê.”

Hôm nay chị không thể đợi Vu Phi được, nếu chị về nhà muộn, hai đứa nhỏ sẽ thức đợi chị, ngủ muộn ảnh hưởng tới buổi học ngày mai. Trần Ngôn chào Vu Phi một tiếng rồi tạm biệt. Du Khuynh đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm sâu thẳm. Cô đang nghĩ, giờ này mẹ cô đang làm gì. Đứng hồi lâu, cô trở lại làm việc tiếp. Bữa tối còn chưa ăn, du Khuynh vừa lật tài liệu vừa xé một túi cá khô nhâm nhi. Bảy giờ rưỡi, Vu Phi tiễn khách hàng đi ngang qua cửa văn phòng Du Khuynh thì ngửi được một mùi thơm bay tới.

Chị ấy thò đầu vào nhìn: “Gì mà thơm vậy?”

Du Khuynh: “Thức ăn cho mèo, chị muốn một túi không?”

Vu Phi cười, xua xua tay: “Gần đây nóng trong người, không thể ăn cay thêm nữa. Đúng rồi, phía Trần Ngôn tôi không đề nghị cô ấy ly hôn ngay. Cô theo chủ nghĩa không kết hôn, có ý kiến gì không?”

“Giống như chị.”

Vu Phi gật đầu: “Vậy lần sau cô ấy tới, tôi sẽ gọi cô.”

“Được.”

Cả buổi tối Du Khuynh ăn tổng cộng bốn túi cá khô. Miệng cay xè, đầu óc tỉnh táo. Gần chín giờ cô mới rời khỏi công ty. Phía bên Phó Ký Trầm, bữa cơm cũng đang tiến vào giai đoạn cuối.

Sau ba vòng rượu thì bắt đầu nói đủ đề tài không kiêng kỵ gì.

“Ký Trầm à, năm nay cậu ba mươi rồi nhỉ?”

Bọn họ vô ý cố ý bắt đầu dời đề tài câu chuyện lên tuổi tác không nhỏ nữa, nên kết hôn được rồi.

Phó Ký Trầm lấy một tờ giấy ăn gấp thành chiều dài: “Đừng nói tôi già như vậy chứ. Tôi mới hơn hai mươi tuổi, độ tuổi vừa mới biết yêu thôi.”

Mọi người được một trận cười to. “Bớt liêm sỉ chút đi.”

Phó Ký Trầm yếu ớt nói: “Sao phải bớt liêm sỉ? Hôm nay tôi mới hai chín tuổi mười một tháng lẻ hai mươi chín ngày. Còn hai ngày nữa mới tròn ba mươi. Tôi phải nắm chặt phần đuôi của thanh xuân tranh thủ yêu đương mới được.”

Lại là một trận cười to. Phùng Mạch ngồi chếch đối diện anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, suốt bữa cơm cô ta nhìn Phó Ký Trầm không dưới mười mấy lần. Tâm tư của người đàn ông này quá sâu. Trong mắt có lúc sẽ lộ ra chút cảm xúc chân thực nhưng lại rất khó nắm bắt.

Suốt buổi tối anh luôn có thể hùa theo bất cứ đề tài nào, giữa ba phần lười nhác và hai phần nghiêm chỉnh luân phiên thay đổi cho nhau, chẳng có chút mâu thuẫn não.

“Cậu gấp khăn giấy ăn làm gì?” Chủ tịch Khâu hỏi.

“Làm chuyện có lỗi, đang bù đắp lại.” Phó Ký Trầm xoay mặt hỏi nhân viên phục vụ trong phòng bao: “Cho tôi một muỗng cơm, cám ơn.”

Phòng bao yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Phó Ký Trầm. Phó Ký Trầm gấp khăn giấy thành một sợi dài, tìm bút ra vẽ lên trên tờ giấy.

Trên bàn rượu lần trước, cái người trêu chọc Phó Ký Trầm đó hôm nay lại nổi hứng: “Cậu thật sự cướp vợ của Tần Mặc Lãnh à? Khi nào mời tôi uống rượu mừng đây?”

Uống khá nhiều rượu, lúc này đầu óc xoay mòng mòng hoàn toàn quên mất bữa cơm này là muốn giới thiệu đối tượng cho Phùng Mạch. Lời vừa dứt, người đó bị chủ tịch Khâu đá một cái ở dưới bàn. Chủ tịch Khâu là muốn ông ta ngậm miệng lại, chớ nhắc tới chuyện không nên nhắc.

Đầu óc người đó bị chập mạch, nhíu mày: “Mẹ nó, ai đá tôi! Hả? Không muốn sống nữa phải không!”

Chủ tịch Khâu: “……”

Nhịn không được ngầm chửi thề một câu.

Phó Ký Trầm điềm tĩnh nói với người đó: “Khi nào có thể mời anh uống rượu mừng thì phải xem màn cứu vớt đêm nay của tôi có qua ải hay không đã.”

“Có ý gì?”

Phó Ký Trầm: “Lần đầu yêu đương không quen đeo nhẫn, nhẫn Du Khuynh cho tôi bị tôi để ở văn phòng rồi, về nhà cô ấy nhìn không thấy lại sinh tức giận. Bèn lấy vật liệu tại chỗ tự mình làm một chiếc.

Anh vòng khăn giấy vẽ cá nhỏ lên ngón vô danh rồi xé bỏ phần giấy thừa đi, ở chỗ đầu nối dùng hai hạt cơm dán dính lại, chiếc nhẫn cá nhỏ đơn giản cứ thế ra đời.