Edit: Blue Baby

Hai tay Du Khuynh chống má nhằm khiến bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại. Ý cười ở dưới bãi đỗ xe tầng hầm lạnh lẽo đến giờ chưa chịu biến mất. Bản lĩnh chọc tức người ta của cô vô địch chẳng ai sánh nổi, nhưng chỉ với đôi câu vài lời đã có thể khiến người ta bớt giận.

“Phó tổng, năm giờ sáng, em dậy cùng anh. Sau này đều như vậy.”

Phó Ký Trầm vừa bị tức tới tim gan phèo phổi đều đau, nhưng hơn năm giờ cô xuất hiện ở đây, niềm vui bất ngờ luôn dễ dàng trị khỏi cơn tức ngực ngắn ngủi.

Anh cởi áo khoác ném ra ghế sau, bản thân ngồi vào ghế phụ.

“Hôm qua rất bận à?” Du Khuynh khởi động xe.

Phó Ký Trầm kéo dây an toàn gài lại. “Không bận. Về nhà một chuyến.”

Du Khuynh gật gật đầu, “Trong nhà giục anh kết hôn hả?”

Phó Ký Trầm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Du Khuynh, hình như em khá là quan tâm tới tất cả mọi chuyện của anh.”

“Phó tổng, anh nói sai rồi, không phải khá quan tâm mà là cực kỳ quan tâm, anh là người đàn ông duy nhất em quan tâm, bằng không em dậy năm giờ tới đón anh làm gì?”

Mặc kệ cô nói đùa hay là thỉnh thoảng nghiêm túc một lần, tóm lại là khiến Phó Ký Trầm rất bất ngờ.

Anh không biết nên tiếp lời thế nào đồng thời chẳng phân biệt rõ tình cảm ẩn trong câu nói của cô, rốt cuộc có mấy phần nghiêm túc, mấy phần tùy hứng, mấy phần đi vào tim cô.

Khuỷu tay Phó Ký Trầm kê lên cửa sổ xe chống lấy trán. Bởi vì Du Khuynh, lần đầu tiên người nhà giục anh kết hôn. Ông nội nói, sau khi anh kết hôn rồi thì mọi người mới có thể yên ổn được.

“Ông cụ Phó bảo anh cưới cô gái nhà nào thế?”

Phó Ký Trầm: “Họ muốn anh cưới ai không quan trọng, điều quan trọng chẳng phải nằm ở không cho anh cưới cô gái nhà nào sao?”

Du Khuynh cười cười, “Phó tổng, biết tại sao ông cụ Phó không cho anh cưới em không?”

Phó Ký Trầm nghiêng mắt: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng cưới không được chứ sao, ông nội Phó vì không muốn anh chịu đả kích nên gạt tên em vào danh sách không được cưới đó.”

“……”

Phó Ký Trầm nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ai nói với em, anh nhất định không phải em không cưới?”

“Tim anh nói với em đấy.” Nói xong, Du Khuynh rất phiền não: “Em thật sự muốn lay cho tim anh tỉnh lại để nó đừng đắm chìm trong việc yêu đương kết hôn nữa, em sẽ dắt nó ra ngoài chơi.”

Phó Ký Trầm gõ cửa sổ xe: “Tập trung lái xe.”

Du Khuynh im lặng chốc lát. Xe rẽ vào đường chính, cô tập trung nhìn đường.

Trời còn chưa sáng hẳn, trên nền trời đêm rải rác vài ngôi sao. Có hơi lạnh lẽo. Cuối đường chân trời hình như nổi lên một đường trắng sáng. Trên đường người và xe không nhiều. Các quán ăn sáng nằm hai bên đường sớm đã mở cửa, khách ăn cơm lác đác vài người, phân nhau ra ngồi. Trong quán hơi nóng lượn lờ, trên cửa kính phủ lên một lớp sương mù mỏng.

“Ăn sáng không?” Phó Ký Trầm quay sang hỏi cô.

Du Khuynh lắc đầu: “Còn sớm lắm, ăn không vô.”

Tới đoạn đường tiếp theo thì phải rẽ tới con đường ngang qua tòa lầu ngân hàng. Du Khuynh đưa điện thoại cho Phó Ký Trầm trước, nhờ anh quay một đoạn video ngắn của tòa cao ốc ngân hàng.

“Quay cái này làm gì?” Phó Ký Trầm nhận lấy điện thoại.

“Tặng mấy cục bông gòn cho ba em, tích góp đủ rồi thì có thể làm thành một chiếc áo bông ấm áp.”

Đầu óc cô đều chứa các suy nghĩ mới lạ, Phó Ký Trầm chẳng có thời gian đoán mò cô lại muốn giở trò gì mà chỉ làm theo lời cô. Quay một video ngắn mười mấy giây.

Lúc đợi đèn đỏ, Du Khuynh gửi tin nhắn cho ba mình: [Ba à, chào buổi sáng ạ.]

Kèm theo đoạn video ngắn đó.

Sau đó nhắn thêm một tin: [Video quay chẳng ra làm sao cả, là Phó Ký Trầm cầm máy, tha lỗi cho trình độ quay phim của anh ấy, ba cứ miễn cưỡng xem đi. Con đang lái xe.]

Du Thiệu Hồng đang xem lịch trình, hôm nay có cuộc họp xem xét khoản cho vay. Nhận được tin nhắn của con gái, ông bước nhanh tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra nhìn xuống lầu. Dưới lầu xe cộ đông nườm nượp, không biết chiếc nào là của con gái lái. Cũng có thể sớm đã lái qua rồi.

Du Thiệu Hồng xem video đó lần nữa, gió thổi hù hù còn có cửa sổ văn phòng ông sáng đèn. Quay không đẹp nhưng chẳng ảnh hưởng tới việc ông xem đi xem lại. Ông vậy mà cảm thấy Phó Ký Trầm hình như cũng không tệ. Giây tiếp theo, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, suy nghĩ này không ổn, Phó Ký Trầm chính là đối thủ cạnh tranh đấy.

Từ tòa lầu ngân hàng tới tập đoàn Phó Thị chỉ mất mười phút đi xe ngắn ngủi. Du Khuynh trực tiếp lái xe tới bên thang máy tầng hầm, dừng xe lại nhưng không tắt máy.

“Phó tổng, tạm biệt nhé. Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau đấy, có khi em sẽ tới tập đoàn Phó Thị một chuyến. Nếu không ngoài dự đoán, Phó đổng sẽ hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện với em.”

Phó Ký Trầm tháo đai an toàn, vẫn còn nắm trong tay: “Nói về hạng mục đầu tư đó à?”

“Ừm.”

“Em nói với ba anh rằng công nghệ Tân Kiến là của anh rồi à?”

“Chưa. Còn chưa tới lúc đánh ra át chủ bài, đợi khi em nắm chắc những chủ tịch khác rồi tính.”

Phó Ký Trầm buông ra, đai an toàn từ từ tự đồng thu trở về.

Ngón tay Du Khuynh nhảy múa có tiết tấu trên bánh lái giống như đang đánh đàn.

Anh nhắc nhở cô: “Mấy lão hồ ly đó rất khó thuyết phục. Dựa vào em, hơi bị khó đấy.”

“Anh biết hồ ly gian xảo là tại sao không? Thịt. Cho bọn họ nhiều thêm hai miếng thịt thì chẳng có chuyện gì là làm không được. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, trái phải đều không thoát khỏi chữ “lợi”. Chẳng cần thiết đi giao chiến trực diện với họ.”

Du Khuynh nhìn đồng hồ, sáu giờ lẻ hai phút.

Cô dựa vào lưng ghế: “Phó tổng, muốn hỏi anh cho em thời gian mấy phút.”

Cô đã một lòng muốn bàn chuyện làm ăn, thế anh sẽ theo hầu.

Phó Ký Trầm không vội lên lầu, anh cũng nhìn đồng hồ: “Cho em tám phút.”

“Nếu em cho giành được quyền điều hành Tân Kiến về cho anh, anh chuẩn bị cho em và đoàn đội của em bao nhiêu tiền thù lao?”

“……” Còn tưởng là cô muốn bàn chuyện gì quan trọng lắm.

Khóe môi Du Khuynh cong lên: “Chẳng phải đã nói rồi hay sao, bất kể là ai, trái phải đều không thoát khỏi chữ “lợi”. Không lợi không dậy sớm.”

Phó Ký Trầm công tư phân minh: “Mười triệu.”

“Giá tiền này không cách nào chấp nhận được.”

Mười triệu nhìn thì không ít nhưng bọn cô còn phải chia cho đoàn đội bên môi giới nữa. Chia xong còn chia phần trăm trong công ty. Cuối cùng khi tới trên tay mỗi người bọn cô thì chẳng còn lại bao nhiêu tiền cả. Bọn cô cực khổ bận rộn mấy tháng trời, chỉ lấy được chút tiền này, đúng là không đáng.

Du Khuynh duỗi hai ngón tay ra: “Hai mươi triệu, giảm bớt cho anh rồi đấy, chứ không là phải tới hai trăm triệu đấy. Phó tổng, vụ mua bán này là có lợi nhất rồi đó.”

Phó Ký Trầm cười cười. Du Khuynh đọc hiểu được, nụ cười này là để người ta tự hiểu lấy. Chê cô ra giá quá cao rồi.

Phó Ký Trầm: “Mười hai triệu. Nếu luật sư Du cảm thấy không thích hợp thì cũng hết cách rồi, có điều mua bán không thành nhưng tình bạn vẫn còn.”

Du Khuynh nhượng bộ nhưng cũng tranh thủ: “Mười hai triệu thì mười hai triệu. Nhưng mà phải có phí sau thuế.”

“Quá đáng rồi đó.”

“Đây là thành ý lớn nhất của em rồi.” Du Khuynh duỗi tay ra: “Phó tổng, hợp tác vui vẻ.”

Phó Ký Trầm nhìn cô chằm chằm: “Trong mắt em chỉ có tiền thôi phải không?”

“Này thì anh nói đúng rồi.” Cô chẳng chút khiêm tốn, “Nếu không sao em tới đâu cũng được ông chủ và đồng nghiệp yêu thích như vậy chứ.”

Tay cô vẫn còn duỗi ra đó.

Phó Ký Trầm bắt nhẹ tay cô: “Lần đầu hợp tác với đoàn đội của luật sư Du nên có nhiều phương diện chưa hiểu rõ lắm. Về chi phí, thanh toán hai mươi phần trăm trước, số còn lại đợi vụ kiện kết thúc rồi thanh toán luôn thể.”

Du Khuynh đáp chậm rãi: “Được thôi.”

Tiếp theo đề tài câu chuyện chợt chuyển: “Nhưng tỷ lệ phần trăm cũng phải được nâng cao tương ứng. Nếu tới lúc đó kết quả xử lý phù hợp với mong đợi của anh thì anh còn phải thanh toán thêm 10% hoa hồng, cũng có nghĩa là thanh toán nhiều hơn 1 triệu 200 ngàn nữa.”

Phó Ký Trầm: “…… Em đúng là không ăn chút thiệt nào nhỉ.”

Du Khuynh đăng nhập vào email bắt đầu chỉnh sửa hợp đồng.

“Chịu thiệt là phúc, nhưng cái này không phải là thiệt mà là thù lao em đáng được nhận cho bộ não hoạt động hết công suất của em. Anh thanh toán sau thì áp lực của em sẽ rất lớn, tới lúc đó đối diện với sự bới lông tìm vết đối với kết quả của bọn em thì phí đại diện thật lòng ngại lấy. Áp lực lớn phải mua chút đồ bổ về tẩm bổ. 10% này của anh coi như là phí đồ bổ.”

Phương thức thanh toán trong hợp đồng có sự thay đổi nhẹ, cô gửi đi cho người phụ trách bên môi giới.

“Đợi bên môi giới xác nhận thông qua, bọn em sẽ tìm anh ký hợp đồng đại diện ủy thác, thuận tiện ký luôn hiệp nghị bảo mật.”

Email được gửi đi, Du Khuynh cất điện thoại. Cô nhìn đồng hồ, còn hai phút có thể trò chuyện.

“Hai phút còn lại em tặng anh đó, muốn hỏi gì cũng được.”

Phó Ký Trầm chẳng có gì muốn hỏi, chỉ tốt bụng nhắc nhở cô: “Hai chủ tịch còn lại của tập đoàn Phó Thị em chưa từng tiếp xúc, muốn thuyết phục họ đầu tư vào công nghệ Tân Kiến là chuyện khó hơn lên trời. Còn đoàn đội quản lý nội bộ công nghệ Tân Kiến có rất nhiều thủ đoạn ngầm, em đối phó không nổi. Khuyên em suy nghĩ kỹ càng, vụ kiện này có thể khiến em uổng công sức, cuối cùng còn không bệnh mà chết.”

Du Khuynh ngồi nghiêng, nhìn vào mắt anh: “Nếu dễ thì anh có sảng khoái móc mười hai triệu đó không?”

Cô an ủi anh, “Tự em có cách khiến hai chủ tịch đó đứng cùng lập trường với em. Lập trường của em xưa giờ luôn là lợi ích, cho nên rất dễ “kết bạn” với tất cả mọi người.”

Cô cảm khái.

“Cuộc đời lúc nào cũng giống như một cuộc thi biện luận, anh phải đi tranh biện với rất nhiều người. Ba mẹ, thân thích, anh chị em gái, bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là đối thủ cạnh tranh. Đã là biện luận vậy thì quan điểm của mỗi người hay lập trường của anh đều đúng cả. Trước giờ em không hao tốn tinh lực đi phủ nhận quan điểm của người khác, em chỉ đưa quan điểm của em chuyển tới cho người khác khiến họ quên đi quan điểm của bản thân, khiến lập trường của họ không còn kiên định nữa, thế là đủ rồi. Em thắng rồi.”

Nói xong, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười.

“Có một câu nói rất kinh điểm, con nít mới đi tính toán đúng sai, mới luôn đuổi theo đòi đối phương xin lỗi.”

Lại đang móc mỉa anh. Xin lỗi chắn ngang giữa bọn họ, ai cũng không chịu thỏa hiệp.

Phó Ký Trầm: “Một ngày em không nói móc anh, trong lòng em khó chịu lắm phải không?”

“Đúng vậy.”

Du Khuynh còn có việc phải bận: “Lố giờ rồi. Phó tổng, anh bận đi.”

Phó Ký Trầm xuống xe. Đi được mấy bước, anh bỗng vòng trở lại.

“Du Khuynh, em xuống đây một chút.”

“Sao thế?” Du Khuynh đẩy cửa đi xuống.

Phó Ký Trầm đi qua cho cô một cái ôm. “Chúc em thắng ngay trận đầu.”

“Cảm ơn.” Du Khuynh ngẩng đầu: “Anh cứ đợi em khải hoàn trở về đi.”

Anh đối mắt với cô, đấu tranh do dự hồi lâu rồi lùi một bước: “Nếu em không muốn xin lỗi thì em viết chữ cho anh cũng được, em chỉ cần viết tùy tiện mấy câu thôi, anh từng nói anh chỉ cần thái độ nghiêm túc của em.”

“Phó tổng, em còn đang mê mẩn đợi anh tới cầu xin em nói xin lỗi với em đấy.”

“…… Trời sáng rồi, đừng nằm mơ nữa.”

“Ha ha.”

Du Khuynh cảm thấy Phó Ký Trầm có phần hiểu sai về thái độ sống của cô: “Không kết hôn, không nói chuyện yêu đương không có nghĩa là em sớm nắng chiều mưa thay đổi thất thường, càng không có nghĩa là em không suy nghĩ vì anh, không để anh trong lòng. Nghiêm túc là thái độ sống của em, cho dù là trò chơi, em cũng sẽ chơi một cách rất nghiêm túc rất tập trung.”

Phó Ký Trầm: “…….”

Cô luôn có khả năng nói nửa câu trước khiến người ta động lòng nửa câu sau khiến người ta điên đảo. Hai tầng băng lửa khác biệt.

Anh khom người đặt lên môi cô một nụ hôn: “Lái xe chậm thôi.”

Xe hơi rít gào đi mất, chỉ để lại một làn khói trắng. Phó Ký Trầm tới văn phòng bận chẳng bao lâu thì Phan Chính cũng tới.

Phan Chính lấy bảng sắp xếp lịch trình hôm nay cho ông chủ thuận tiện báo cáo tình hình bên công nghệ Tân Kiến: “Con trai thầy Kiều tham lam hơn cả tưởng tượng của chúng ta, chứng cứ tôi đã thu thập nắm trong tay rồi.”

Phó Ký Trầm xem xong bảng lịch trình hôm nay rồi đặt qua một bên. “Ừm. Cậu thu thập trước, nhưng có thể không dùng tới.”

Phan Chính cho rằng trải qua nỗi đắng đo cả ngày hôm qua ông chủ sẽ quyết định không truy cứu trách nhiệm cấp quản lý bên Tân Kiến nữa, thậm chí có thể nể mặt thầy Kiều ngay cả quyền khống chế công nghệ Tân Kiến cũng không tính toán nữa.

Ban đầu lúc ông chủ khởi nghiệp đã ầm ĩ với ông cụ Phó và Phó đổng khá là không vui, thầy Kiều sau khi hiểu rõ đầu đuôi chẳng đắn đo lập tức rút dao tương trợ. Phần nhân tình này, nếu đổi lại là ai khác cũng chẳng thể nào không khắc ghi trong lòng được.

Con người thầy Kiều, anh ta cũng nhìn rõ trong mắt huống chi là ông chủ. Có điều thầy Kiều lại yêu thương dung túng con trai mình quá mức, dù hôm nay muốn quản e là có lòng nhưng chẳng có sức.

“Trong lòng tôi tự có tính toán, không kinh động tới thầy Kiều đâu.”

Phó Ký Trầm biết thư ký Phan hiểu lầm rồi: “Du Khuynh muốn nhận vụ này. Cô ấy muốn dùng giá thành thấp nhất để chuyển cổ phần và quyền lực về tay tôi.”

Anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc cô có cách gì. Phó Ký Trầm nhìn bảng lịch trình lần nữa, ba giờ chiều chủ tịch hẹn anh. Tám chín phần là có liên quan tới Du Khuynh.

Bận rộn cả buổi sáng, lúc Phó Ký Trầm ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ thì đã sắp mười hai giờ rồi. Từ khi Du Khuynh từ chức, công việc, ăn cơm, nghỉ trưa lại trở về quy trình vốn có của nó. Hai giờ năm mươi chiều. Phó Ký Trầm tới văn phòng của ba anh.

Phó chủ tịch đang bận, suýt chút nữa quên mất còn có chuyện cần bàn với con trai. Lần bàn bạc này không phải là chuyện công, lúc bắt đầu bận thì dễ quẳng ra sau đầu.

Thư ký đưa cà phê cho Phó Ký Trầm, rồi đóng cửa rời khỏi.

Đó giờ Phó Ký Trầm uống không quen cà phê của ba anh, đắng ngắt.

Anh tự đi rót một ly nước ấm cho mình.

“Ba, nếu là chuyện liên quan tới Du Khuynh, chúng ta thật sự không có gì để bàn cả.”

“Ba chỉ truyền đạt ý của ông con thôi, còn như con nghĩ thế nào, làm ra sao đó là việc của con.” Phó chủ tịch tạm ngừng công việc trên tay, bóp bóp sống mũi.

“Ký Trầm, con đừng trách ông con bắt con đi xem mắt kết hôn. Người ở thời đại của ông chẳng cách nào tiếp nhận được kiểu tư tưởng tân tiến này của Du Khuynh.”

Thái độ của Phó Ký Trầm rất kiên quyết: “Xem mắt là không thể nào. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, trừ phi đối tượng xem mắt là Du Khuynh.”

Phó đổng đau đầu: “Nhưng thái độ này của Du Khuynh, không muốn kết hôn, dù ba có muốn giúp con nói chuyện trước mặt ông nội thì cũng chẳng biết nên giúp thế nào nữa này!”

“Ba, Du Khuynh chẳng qua chỉ không muốn kết hôn thôi. Các mặt khác chẳng bới được khuyết điểm nào.”

“Ha ha.”

Phó chủ tịch bất lực. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Trong lòng ông rối rắm.

Phó Ký Trầm nhập số điện thoại của Du Khuynh: “Ba, con gọi điện cho Du Khuynh ở trước mặt ba, cô ấy đối với con có thái độ gì để cô ấy tự nói. Nghe xong ba hiểu ngay thôi.”

Bên kia, điện thoại nhanh chóng được kết nối. “Phó tổng, xin chào, hợp đồng cần sửa đổi chỗ nào đúng không?”

Phó Ký Trầm mở chế độ rảnh tay sau đó nhấn ghi âm, tới lúc đó phát cho ông nội nghe: “Không phải việc công, làm phiền em mấy phút. Em nói lại những lời lúc sáng em đưa anh tới công ty lặp lại lần nữa. Chính là đoạn “không kết hôn, không yêu đương không có nghĩa rằng em sáng nắng chiều mưa thay đổi thất thường” đó.”

“Phó Ký Trầm, em từng nói rồi, em không muốn kết hôn không có nghĩa là em chưa từng nghiêm túc với anh. Ở bộ phận pháp luật chăm chỉ làm việc, là nghiêm túc với anh. Năm giờ thức dậy cùng anh là nghiêm túc với anh. Hiện tại nhận vụ kiện này cũng là nghiêm túc với anh. Tại sao phải nhất thiết dùng hôn nhân đi cân đo người ta đối với anh là hư tình hay là giả ý chứ?”

“Tạm không nói nữa, bên em sắp họp rồi.”

Phó Ký Trầm đặt tên cho phần ghi âm là: Mỹ Nhân Ngư.

Phó chủ tịch im lặng mấy giây rồi xua xua tay: “Được, ba biết làm thế nào rồi, phía ông nội con để ba giải quyết, con trở về bận tiếp đi.”

Ra khỏi văn phòng ba anh, Phó Ký Trầm gửi tin nhắn cho Du Khuynh: [Cảm ơn em. Vừa rồi đang ở văn phòng ba anh, là muốn cho ông nghe.]

Du Khuynh: [Nói anh nghe em rất sẵn lòng, nhưng nếu anh muốn lấy em làm bia đỡ đạn thì phải thu phí, tiền giấy, tiền giấy.]

Phó Ký Trầm cũng học theo trò của cô, trực tiếp gửi một meme cho cô: [“Nè, một trăm triệu nè, lấy đi xài đi.”]