*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Kiều Phương Hạ " Anh bóp cằm cô, cau mày.
“Đình Tuấn!” Ngay lúc này, một giọng nói nức nở đột ngột vang lên từ ngoài cửa: “Đình Tuấn, anh có ở đó không?! Nếu có mời ra ngoài một lát được không?”
“Cục Hàng hải nói có tin tức của Thanh Hào! Đình Tuấn!”
Tên của Tổng Thanh Hào khiến cho Kiều Phương và Lê Đình Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha đồng thời cứng đờ cả người.
Lệ Đình Tuấn lập tức buông Kiều Phương Hạ ra, đứng dậy vội vàng mặc quần áo vào.
Kiều Phương Hạ kéo chăn ở bên sang, che người mình lại, nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Lê Đình Tuấn và cánh cửa.
Ở bên ngoài là Tô Minh Nguyệt.

Kiều Phương Hạ còn cho rằng Tô Minh Nguyệt đang ngủ trên lầu.
Mẹ Trần ở trong phòng của người giúp việc cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, lập tức khoác quần áo đi ra, nhìn thấy Lê Đình Tuấn đang đứng trong phòng khách, bà vô cùng kinh ngạc, vừa bật đèn vừa nói: “Cậu hai, cậu vừa đi đâu vậy? Sao không.”
Vừa nói được một nửa, lại trông thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, hai người nhìn nhau, lời nói ra được một nửa lập tức im bặt.
Kiều Diệc Phàm lập tức quấn chặt chăn, miễn cưỡng cười với bà, nhẹ giọng gọi là một tiếng: “Bà Trần”.


Bà Trần sững sờ hồi lâu, sau đó gật đầu gọi: “Cô chủ”
“Người của Cục Hàng hải vừa gọi cho em, Đình Tuấn...!Ở bên ngoài Tô Minh Nguyệt vẫn còn đang khóc lóc nói, nghe chừng cảm xúc có vẻ suy sụp.
Lệ Đình Tuấn nhanh chóng cài cúc áo sơ mi, nhưng lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ với vẻ mặt phức tạp.

Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn nhìn nhau, sau đó cô rũ mắt, dời ánh mắt sang nơi khác.

“Đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi” Lê Đình Tuấn mặc quần áo xong, suy nghĩ vài giây rồi nói nhỏ với bà Trần.
Kiều Phương Hạ không muốn ở lại chỗ này, đây không phải là nơi có nên ở, đợi khi Lê Đình Tuấn rời đi, cô cũng sẽ rời đi.
Cô không nói lời nào, Lê Đình Tuấn đã đi tới cửa, không nghe thấy tiếng cô đáp liền dừng lại, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
“Cánh tay của Đường Tiêu, hoặc ở lại Số một Hoàng Gia, tự mình chọn một cái đi”.
Nói xong anh lập tức mở cửa bước nhanh ra ngoài.


Kiều Phương Hạ không khỏi cau mày.

Đây không phải cho cô lựa chọn, mà là trực tiếp ép cô ở lại chỗ này.
Bà Trần liếc nhìn ra ngoài, xoay người đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, giúp cô quấn chặt chiếc chăn đang đắp trên người.
Bà Trần cũng không biết tại sao Lê Đình Tuấn đột nhiên mang Kiều Phương Hạ trở về, nhưng người đã trở về rồi, vậy thì vẫn sẽ đối xử như trước.
Bà dẫn Kiều Phương Hạ đến phòng của Lê Đình Tuấn, lấy trong tủ ra một bộ áo choàng tắm mới đưa vào tay Kiều Phương Hạ, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cánh tay Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn nắm thành, khẽ nói: “Đêm nay cậu hai uống nhiều quá, có hơi say”
Cộng thêm những lời nói của ông cụ nhà họ Lệ, hiển nhiên Lê Đình Tuấn không thể kiểm soát được cảm xúc.

Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, không nói gì.

“Tối nay tạm thời cô mặc quần áo của cậu hai trước đi, ngày mai tôi sẽ nhờ Vô Nhật Huy đem ít quần áo của cô  đến đây” Bà Trần hơi ngừng lại, tiếp tục nói khẽ.
“Được.” Kiều Phương Hạ gật đầu.
Kiều Phương
.