“Được rồi!” Cố Gia Huy vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, nhìn tôi nói: “Cô Đường không sao chứ? Để tôi sai người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần.” Tôi mở miệng, chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Lục Tuấn Kiệt âm thầm kéo lại.

Không hiểu anh ấy muốn làm gì, tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.
Tôi thấy anh ấy nhìn về phía Phương Mỹ Trúc, vẻ mặt âm u, nói: “Dì Phương làm người khác bị thương, lại còn sỉ vả người ta, dì không cảm thấy nên xin lỗi một câu sao?”

Tôi ngẩn ra, trong lòng có cảm giác không biết nên nói ra sao.
Phương Mỹ Trúc là người đàn bà rất ngạo mạn đấy, bà ta sẽ xin lỗi tôi trước mặt mọi người sao?
Vẻ mặt của bà ta lập tức sầm lại, nhìn về phía Lục Tuấn Kiệt: “Cậu có ý gì?”
Lâm Khánh Ngân nói tiếp: “Làm người ta bị thương còn sỉ nhục người ta, không phải nên xin lỗi à?” Bà ấy nhìn Phương Mỹ Trúc, trên mặt lại khôi phục vẻ dịu dàng như mọi ngày, nói: “Chị Cố, tôi xin lỗi chị, vừa nãy kích động quá, không nên ra tay đánh chị như vậy.”
Bà ấy nói câu này xong, Phương Mỹ Trúc lập tức không còn đường lui.
Những người đứng hóng hớt xung quanh đều là những người quyền quý ở thủ đô, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người Phương Mỹ Trúc, bầu không khí trở nên rất xấu hổ.
Sắc mặt Cố Gia Huy tối lại, anh đứng bên cạnh Phương Mỹ Trúc, nhìn về phía tôi, chất giọng trầm thấp đè nén: “Cô Đường, tôi thay mẹ tôi tạ lỗi với cô vì sự kích động của bà, xin lỗi.”
“Con trai, con xin lỗi nó làm cái gì? Nó chỉ là một đứa hèn hạ không xứng được ngồi trên bàn tiệc.” Phương Mỹ Trúc nói, trước ánh mắt như giết người của Lâm Khánh Ngân.
Tôi nhìn Cố Gia Huy, cảm xúc khó mà diễn tả nổi, chỉ đáp lại một câu: “Không sao.”
Vì trò cười này, tôi cũng không cần phải tiếp tục ở đây nữa, Lục Tuấn Kiệt và Lâm Khánh Ngân lo Phương Mỹ Trúc đánh tôi bị thương, hôn lễ vừa cử hành xong đã đưa tôi đến bệnh viện.
Lúc Lục Như Mai tới, bác sĩ vừa mới băng bó vết thương cho tôi xong, dặn tôi lên giường bệnh nằm một lúc.

Trong tay cô ta xách theo giỏ hoa quả, trong phòng bệnh không còn ai khác, cô ta chế nhạo, lạnh lùng nhìn tôi: “Chuyện ở hôn lễ là cô cố tình à?”
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh: “Ý cô là chuyện nào?”
Cô ta cười xùy một tiếng, đặt giỏ hoa quả trong tay sang một bên: “Cô biết rõ trái tim của anh trai và mẹ đều đặt trên người cô, cho nên cô mới cố tình chọc tức dì Phương, để bà ấy ra tay đánh cô, dẫn đến mẹ và anh trai ra mặt cho cô.

Đường Hoài An, cô cũng mưu mô lắm.”
Tôi mỉm cười, nhìn cô ta: “Thì sao? Theo ý cô, chẳng lẽ tôi chỉ có thể mặc cho các người tiếp tục bắt nạt, không hó hé tí gì à?”
Cô ta từ trên cao nhìn xuống tôi, khoanh tay: “Đường Hoài An, tôi và Cố Gia Huy đã kết hôn rồi, bây giờ cô có làm gì cũng chẳng thay đổi được nữa.

Cho dù cô là con gái của nhà họ Lục thì cô cũng chẳng làm gì được tôi.


Vậy nên, tôi khuyên cô tốt nhất nên biết điều một chút đi, đừng có chọc đến tôi.”
Nhìn cô ta, tôi gật đầu, rất đồng ý với lời nói của cô ta: “Ừ, quả thực bây giờ tôi không làm gì được cô.

Nhưng mà cô nói thử xem, với tính cách của Phương Mỹ Trúc, nếu như biết cô không phải là con gái ruột của nhà họ Lục, cô ở nhà họ Cố, bọn họ có còn đối xử tử tế với cô nữa không?”
Cô ta bỗng sầm mặt: “Đường Hoài An, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng nên nói bậy nói bạ, nếu không...”
“Nếu không thì sao?” Tôi híp mắt lại, cơn tức giận trào lên: “Lần này cô định đem ai tới uy hiếp tôi? Lục Như Mai, cô cứ thử xem.”
Cô ta lạnh mặt: “Cô tưởng tôi không dám à?”
….