Tàn Đao Liệt Không và khối Vẫn Tinh ‘dỏm’ được đặt ngay ngắn trước mặt.

Sau Sơn Hải Chi Hạ, từ lúc trở về trong tông môn, Đàm bị rất nhiều việc cuốn lấy, thời điểm này mới có cơ hội khám phá những món đồ bí ẩn sau nhiều năm cất giữ.
Ý niệm khẽ động, Nhật Nguyệt Thần Mục, Tinh Vân Đại Pháp và Quang Điểm đồng loạt được khởi vận hòa làm một thể rồi dồn pháp lực lên song mục.

Thuật pháp mới mẻ này được gã đặt tên là Tinh Thần Pháp Mục.

Thuật mới ở bước sơ khai, chỉ có công năng phá huyễn, phá cấm chế, bảo vệ thần niệm và cắn trả khi bị đối phương công kích thần niệm.

Gã biết nó sẽ phát triển thêm nhiều dạng thần thông nữa, tất cả đều phụ thuộc vào tu vi của gã, phụ thuộc vào khả năng tiến hóa của Quang Điểm và cả Vọng Nhật Pháp cũng như Minh Tưởng Pháp.
Đôi mắt Đàm chớp động tinh quang, từng đoàn linh văn nhỏ li ti màu bích lục kết thành nhiều đoạn quang luân, bắn thẳng về phía thanh Tàn Đao.

Chưa có biểu hiện gì, chỉ là những điểm xích quang nhỏ hòa quyện cùng lục quang tán phát trong không khí.

Gã gia tăng thêm thần niệm lực, Tàn Đao vẫn không mảy may suy suyển.

Gã dừng thi pháp, chỉ có thể kết luận rằng công pháp chưa đủ hỏa hầu để phá đi chướng bích mà thôi.
Sử dụng Tinh Thần Pháp Mục tốn quá nhiều pháp lực, Đàm vội lấy ra Phục Nguyên Đan nhai ngấu nghiến.
Xếp bằng điền tức nửa khắc, gã bắt đầu dùng pháp mục công phá khối ‘Vẫn Tinh’.
Liên tiếp những quang luân lục sắc đánh vào hắc động mờ ảo trên bề mặt khối Vẫn Tinh.
‘Oanh… oanh….’
Một lực lượng thần niệm từ trong hắc động kháng cự lại thần niệm của Đàm, chính xác là gã bị thần niệm lực phản phệ, đầu óc quay cuồng đau nhức như ngàn vạn mũi kim trâm.

Gã dồn toàn lực công kích lại, Quang Điểm bên trong đan điền cũng bay tán loạn, truyền tải rất nhiều lực lượng không gian pháp tắc tiếp sức cho gã, kèm theo đó là một thứ cảm xúc bồi hồi khó diễn tả, không biết xuất phát từ quang điểm hay từ nội tâm của chính gã.

Đàm cố nén cơn đau đầu dữ dội, gã gầm lên:
- Phá cho ta…
‘Rắc… rắc… Ầm’.
Trước mắt Đàm chỉ một màu trắng lòa, đầu óc gã mộng mị rồi chìm dần vào vô thức.

Không biết bao lâu thời gian.
Đàm tỉnh dậy trong một khoảng không kì dị, trước mắt gã là một ngọn núi cao chọc trời, tất cả khung cảnh lân cận quanh gã đều nhạt nhòa tựa như đang sụp đổ, gãy vỡ.

Đây không phải là huyễn cảnh, nó rất chân thực, chỉ duy nhất ngọn núi trước mặt là vững như bàn thạch.

Gã nhìn quanh đánh giá một hồi, sau đó từ từ tiến về chân núi tìm hiểu.
Bất giác gã giật mình, ở trong này không có một chút linh khí nào, cả thần niệm và pháp lực đều bị cấm cố, hiện gã không khác gì một tên phàm nhân.
Mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng dù sao cũng lạc vào phiến không gian này rồi, có hối cũng không kịp nữa, chỉ còn cách tiến lên thôi.

Phàm nhân thì có sao? Một thân võ kỹ của gã chẳng nhẽ chỉ để đi đuổi gà bắt chó?
Dưới chân núi có một con suối trong vắt chảy qua, ven bờ được dựng lên một ngôi nhà cỏ chanh đơn sơ.

Điểm đáng chú ý nhất là dưới suối có một phụ nữ đang giặt đồ, cách ăn vận của người này khá lạ lẫm, gã chưa thấy kiểu thời trang này bao giờ.

Đàm từ từ tiến lại đầu cây cầu đá bắc qua suối, gã tằng hắng đánh tiếng.
Phụ nữ dừng tay, chạy vội lên bờ bên kia khép nép nhìn Đàm, nét mặt tỏ ra vô cùng hoảng hốt, không hiểu là vì sự đường đột của gã hay do vết sẹo hung hãn trên trán gã?
Nữ nhân trạc trên hai mươi tuổi, cổ cao trắng ngần, mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn có thể khẳng định là tiểu thư khuê các lưu lạc chốn quê mùa thôn dã.
Đàm giơ tay ngụ ý cho nàng ta vững tâm, gã cất lời:
- Tại hạ lạc đường, xin hỏi đại tẩu đây là địa phương nào?
Mỹ phụ lắc lắc đầu không trả lời.
Đàm lại chỉ về ngọn núi sau lưng nàng:
- Vậy đây là núi nào?
Bất giác nữ nhân cất tiếng trong như ngọc:
- Tản Viên Sơn.
Đàm gật đầu, gã lại hỏi:
- Chẳng hay đại tẩu có còn thân quyến ở đây không?
Mỹ phụ mở to cặp mắt trong veo gật đầu chất phác, chất phác hơn rất nhiều so với sự chất phác của Đàm:
- Có phu quân đang vào núi lấy củi.
- Vậy đại tẩu cứ làm việc của mình đi, tiểu đệ đứng đợi đại ca ở đây thôi.

Đàm không dám kinh động đến nữ nhân này nữa, gã đứng chắp tay sau lưng đợi ở đầu cầu bên này.

Không có dám bước qua cầu, dù sao đây cũng là nơi thôn dã thanh vắng, đơn nam chiếc nữ cũng cần phải có khoảng cách rõ ràng.
Nữ nhân cũng không có tiếp tục giặt giũ nữa, nàng ta vội đi vào trong nhà lục đục lái gì đó.

Do không thể phóng thích thần niệm nên Đàm chẳng biết nàng đang chuẩn bị thứ gì.
Nửa canh giờ sau, phía men suối đằng xa có tiếng bước chân, một nam nhân cao lớn có làn da bánh mật rắn rỏi vác đao trở về.

Nửa người để trần, mái tóc xõa ngang vai, cơ bắp săn chắc, mặt vuông chữ điền đầy nam tính.

Người đàn ông này mang đến một cảm giác hoang dã như từ thời cổ đại.

Hoặc chí ít cũng có chút phong cách của thổ dân Tây Lương Dã Châu.
Đàm ôm quyền khách khí:
- Tại hạ Huyền Tử, đi lạc trong đây không tìm được lối ra.

Mong vị đại ca đây chỉ điểm giúp tại hạ thoát khỏi chỗ này, được vậy tại hạ đội ơn vô cùng.
Nam nhân nhìn qua Đàm gật đầu, hắn giơ tay chỉ về chiếc bàn đá ở ven suối mời mọc:
- Đã lâu lắm rồi không được đàm đạo cùng người ngoài.

Đạo hữu mời!
Đàm giật đánh thót, tên thổ dân kia bất quá chỉ là một cái phàm nhân kiến hôi, vậy mà mở miệng ra lại là những lời lẽ mang phong phạm của tu sĩ.

Gã mỉm cười ý vị, dẫu sao đây cũng là một phiến không gian kì dị, mọi việc đều có nguồn căn của nó, gã cứ tùy cơ mà ứng biến thôi.
Khi hai người đã yên vị bên bàn đá, nam nhân gọi với vào trong:
- Ngọc Hoa! Nàng đem cho khách nhân cốc nước vối giải khát.
Mỹ phụ Ngọc Hoa từ trong nhà bưng ra khay gỗ đặt hai cốc nước có màu cánh gián thơn phức rồi đứng một bên chờ đợi.

Nam nhân cử chỉ hào sảng mời mọc Đàm, hắn lôi dưới gầm bàn đá ra một chiếc ống điếu bằng lục trúc, tiêm thuốc rồi đánh lửa châm thuốc rít lên sòng sọc.

Nhả ra cụm khói trắng với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Hắn nói:
- Cứ gọi ta là Nguyễn Tuấn.
Mọi hành động của Nguyễn Tuấn đều là những thói quen dân dã của người nông dân quê hương Đàm, một chút bồi hồi nảy sinh.

Gã cầm cốc nước vối lên tớp một ngụm.

Có Diệp Tam ấn ký gã chẳng sợ bất kỳ loại độc nào.

Nếu trong này có độc gã sẽ lập tức đập chết hai cái phàm nhân kia ngay tại đây.
Nguyễn Tuấn nhấp một ngụm nước vối, hắn nhìn vào mắt Đàm bắt đầu câu chuyện:
- Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Cách nền văn minh Âu Lạc bao nhiêu năm tháng?
Đàm nghe xong thì tá hỏa, rất nhiều ý niệm và những luồng thông tin về lịch sử chạy trong đầu gã, gã vội trả lời:
- Khoảng hơn hai vạn năm.

Vậy ra ngài là một vị tiền bối đáng bậc tổ tiên của kẻ hậu bối này rồi.
Nguyễn Tuấn lắc đầu:
- Ta bất quá chỉ là một cái hóa thân nho nhỏ, tồn tại hai vạn năm có lẽ cũng đủ rồi.

Ngươi nhìn quanh thì biết đấy, phiến không gian kết giới này sắp sụp đổ, lúc đó cũng là lúc ta và nàng trở về cát bụi.
Đàm lại bị một phen dựng tóc gáy, những gì gã biết về hóa thân hay còn gọi là ‘thân ngoại hóa thân’ chỉ có ở các vị đại năng từ cấp năm trở lên.

Vậy ra đây chỉ là một cái hóa thân của vị đại năng nào đó thời thượng cổ.
Bất chợt nhớ ra Quỷ Xương Cuồng, gã cất lời:
- Hóa ra là như vậy! Tiền bối có sống cùng thời với Quỷ Xương Cuồng, hay còn gọi là Thúy Nương? Hoặc Thông Thiên Chân Nhân?
- Hắc, không biết! Đám tiểu bối đó chắc xuất sinh sau khi ta tạ hóa hoặc phi thăng thượng giới rồi.
Nguyễn Tuấn lại quay ra Ngọc Hoa mỹ phụ ân cần:
- Nàng vào trong lấy cho ta đồ vật kia, cũng đến lúc tặng lại cho người hữu duyên rồi.
Ngọc Hoa đi vào trong rồi trở ra ngay lập tức, trên tay nàng là một chiếc hộp gỗ Đàn nhỏ xinh, nàng đưa cho Đàm.
Gã không khách khí mà nhận lấy, ánh mắt đưa về phía Nguyễn Tuấn dò hỏi.


Nam nhân cười cười hất hàm:
- Cứ mở ra, đồ vật của một tên đại năng Đại Thiên Sư không phải là ai cũng có cơ duyên được thụ hưởng đâu!
Đàm liền lập tức mở hộp, bên trong là một mảnh da nhỏ lập lòe bảo quang sáng chói.

Trên mảnh da lít nhít văn tự cổ xưa, bắt mắt nhất chính là đồ hình Cửu Nha Bạch Tượng (1).

Gã còn chưa có làm ra phản ứng gì, bỗng tấm da tự động bay lên trên đầu gã, biến lớn.

Từng đoàn linh văn lạ lẫm và ký tự cổ xưa chen chúc chui vào đỉnh đầu gã, rồi tấm da tự động tiềm nhập vào lưng gã.
Đàm bắt đầu cảm thấy đau đớn, da lưng chợt nóng ran, rồi cơn đau ập đến như thể muôn vạn lưỡi đao cứa vào da thịt vùng lưng.

Gã quằn quại rên rỉ dưới đất một hồi.

Phải đến một khắc thời gian sau cơn đau mới đình chỉ.
Đàm đứng dậy phủi đất bẩn bết trên y phục, gã gằn giọng:
- Ngươi đã làm gì ta?
Nguyễn Tuấn cười cười:
- Tiểu bối hỗn láo.

Muốn tốt cho ngươi mà lại nhận về sự bất kính.

Không cho ngươi chút đau khổ thì sau này lại quen thói bố láo với trưởng bối.
Cơn thịnh nộ của Đàm đã lên đến đỉnh điểm:
- Thân thể ta do ta chưởng quản, không cho phép bất kỳ kẻ nào cưỡng đoạt đả động.
Đàm vung quyền bổ về phía Nguyễn Tuấn với những chiêu số hung hiểm trong Tinh Vũ Võ Kỹ.

Tiền bối thì tiền bối, trong này đều là phàm nhân, tính kế động chạm đến thân thể gã đương nhiên gã không thể bỏ qua được.
Nguyễn Tuấn cười ngất:
- Hơn hai vạn năm chưa được đánh đấm trận nào, đến đây đi tiểu tử.
Nam nhân thượng cổ cũng hất văng chiếc bàn đá, vung quyền lao vào Đàm Phi như mãnh sư vồ mồi.
- Hết Chương 106 -
(1) Cửu Nha Bạch Tượng: Voi trắng chín ngà.