"Vả lại đều là mua cho anh." Giọng Quách Phương lí nhí.

Tần Duật nhìn cô đầy lạnh nhạt: "Thì sao? Tôi yêu cầu cô làm mấy chuyện phí thời gian này à?"

Quách Phương mất tự nhiên cúi đầu, hai tay nắm chặt chắp sau lưng. Anh nói đúng, suốt mười năm qua tất cả đều là cô tự nguyện.

"Được rồi, đều là lỗi của em." Quách Phương kéo Tần Duật đến gian đồ nữ, mềm giọng: "Anh đừng tức giận. Bây giờ chọn giúp em một bộ sau đó chúng ta trở về."

Tần Duật mặt không đổi sắc tùy tiện lấy đại một chiếc váy trắng ném cho cô sau đó xoay người đi đến sô pha trong cửa hàng ngồi xuống. Bộ dáng cao cao tại thượng giống như đang bố thí cho Quách Phương.

Quách Phương không nói gì, bàn tay mân mê lớp váy voan trắng im lặng bước vào phòng thử đồ.

"Tần Duật, có đẹp không?"

Tần Duật nghe thế theo phản xạ ngẩng đầu. Phút chốc, thời gian như được bấm nút tạm dừng, đồng tử Tần Duật thoáng rung động.

Trên người Quách Phương là bộ váy trắng chiết eo dài qua gối, cúp ngực, tay bồng. Váy voan phủ ngoài mềm mại như thướt lụa của tiên tử trên trời.

Ngũ quan Quách Phương vốn không công kích người nhìn, đó là một nét đẹp nhẹ nhàng lại dễ dàng gây thương nhớ. Thời khắc này, Tần Duật phải thừa nhận Quách Phương vốn dĩ là một nàng công chúa bị đánh cắp thân phận.

Nhưng suy cho cùng vẫn là thua Nhan Tĩnh. Mặc kệ ai là công chúa, người trong lòng anh vĩnh viễn không thay đổi.

Tần Duật nhanh chóng thu lại tầm mắt, vẻ kinh diễm nhất thời cũng biến mất, anh qua loa đáp: "Không tệ."


Quách Phương vui vẻ nói với cô nhân viên bên cạnh: "Tôi mặc luôn bộ này."

"Vâng ạ, cảm ơn quý khách."

Rời khỏi trung tâm mua sắm, trên xe Quách Phương yên lặng ngắm nhìn thành phố. Hạ kính xe xuống, cô hưởng thụ từng cơn gió chạm vào da mình - mát mẻ mà thanh tỉnh.

Còn sống, thật tốt!

Lúc này, Tần Duật bật radio lên.

"Xin chào các thính giả đã đến với chương trình mỗi ngày một câu chuyện. Hôm nay chúng tôi xin gửi đến câu chuyện của chị Thoại Phương. Mời mọi người lắng nghe."

Thoại Phương sao? Trùng hợp thật, cô tên là Quách Phương.

Radio tiếp tục truyền đến âm thanh ngọt ngào của nữ phát thanh: "Tôi là Thoại Phương, chồng tôi là Hào Kiệt. Chúng tôi kết hôn được mười năm, có một đứa bé trai bảy tuổi. Hào Kiệt là mối tình đầu thời cấp ba của tôi. Anh ấy khi đó ngờ nghệch, ngây thơ tôi thích anh ấy lâu như vậy nhưng anh ấy lại không hề nhận ra. Mãi đến khi tôi muốn từ bỏ mối tình đơn phương này Hào Kiệt lại nói với tôi: Thoại Phương, mình thấy lạ lắm. Cứ mỗi lần đến gần cậu tim mình lại đập liên hồi, chân tay thì mềm nhũn. Mình nghe A Đản nói bị như thế là thích. Thoại Phương hình như mình thích cậu rồi, A Đản còn nói nếu như cậu không đồng ý làm bạn gái mình mình nhất định sẽ tương tư mà chết."

Quách Phương nghe đến đây bất giác cười ra tiếng. Tần Duật thoáng nhìn qua gương mặt ửng hồng vì cười của cô tâm tình liền hốt hoảng kì lạ.

"Khi đó tôi vừa vui vừa thấy buồn cười. Sao trên đời lại có một người ngốc như vậy? Sau đó tôi cùng với chàng ngốc Hào Kiệt trải qua một mối tình kéo dài từ những năm tháng cấp ba đến tốt nghiệp đại học rồi có công việc ổn định. Cuối cùng kết thúc bằng một lễ cưới trọn vẹn. Dĩ nhiên suốt quá trình đó chúng tôi không ít lần cãi nhau, không ít lần muốn lên tiếng dừng lại. Nhưng bởi vì trên đời này chỉ có Hào Kiệt dành cho Thoại Phương mà Thoại Phương chỉ có thể dành cho Hào Kiệt nên chúng tôi vẫn bên cạnh nhau."

"Mười năm kết hôn, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng hiện tại tôi phát hiện bản thân mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, có cứu chữa cũng không sống được bao lâu. Giữa tôi và Hào Kiệt không thể có thêm một lần mười năm nào nữa. Ban đầu tôi rất tuyệt vọng, rất không cam tâm nhưng nghĩ lại thời gian tôi sống trên đời này đa phần đều rất hạnh phúc. Tôi chỉ là hối tiếc không thể nhìn thấy cậu nhóc nhà tôi trưởng thành lấy vợ, sinh con. Không thể cùng Hào Kiệt bách niên giai lão."

"Hào Kiệt, nếu anh có nghe được radio này thì nhớ phải sống thay em phần đời còn lại. Thoại Phương đời này chỉ yêu Hào Kiệt, kiếp sau em lại đến tìm anh."


Lồng ngực Quách Phương giống như bị ai đó bóp chặt, nghẹt thở. Thoại Phương cũng giống như Quách Phương đều mắc bệnh ung thư. Chỉ là Thoại Phương may mắn hơn, một đời ngắn ngủi nhưng lại hạnh phúc.

Còn đối với Quách Phương, hạnh phúc quả thật quá xa vời.

Tần Duật không vui tắt radio đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nghe hết câu chuyện ủy mị này.

"Tần Duật, đằng trước có khu vui chơi giải trí kìa chúng ta vào chơi một lát đi." Quách Phương hào hứng chống tay lên thành cửa xe.

"Cô là con nít sao?"

"Đúng vậy!"

Tần Duật: "..."

Cuối cùng, Tần Duật vẫn phải làm theo ý của Quách Phương. Cái điều kiện bảy ngày khốn kiếp. Hết hôm nay là còn năm ngày nữa, anh muốn xem xem Quách Phương còn có thể bày ra được trò gì?

Khu vui chơi lúc nào cũng đông nghẹt người, Tần Duật phải nắm tay Quách Phương để tránh cô bị người ta đùn đẩy mà đi lạc. Quách Phương giống như một đứa trẻ lần đầu khám phá thế giới, nhìn đâu cũng thấy hứng thú.

Tần Duật khó hiểu hỏi: "Có cần phải háo hức thế không? Cô chưa từng đi công viên giải trí sao?"

Quách Phương ngẩn ra: "Chưa từng, năm lớp 12 em từng nói qua với anh em muốn đến khu vui chơi giải trí một lần anh không nhớ sao?"

"Không có ấn tượng." Tần Duật hờ hững đáp.


Quách Phương lại thao thao bất tuyệt: "Lần đó anh còn nói để trả công việc em kèm anh học sẽ đưa em đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc. Về sau rất nhiều chuyện xảy ra, anh cũng không còn nói chuyện với em nữa, lời hứa này cũng bỏ dỡ."

"Ồ? Có cả chuyện đó?" Anh quả thật không nhớ.

"Anh không nhớ cũng không có vấn đề gì. Cũng đã rất lâu rồi."

Bởi vì không yêu nên mới không để tâm. Đạo lí này Quách Phương rất tường tận.

"Bây giờ chơi cũng không muộn." Tần Duật bâng quơ nói.

Quách Phương nhìn tàu lượn siêu tốc lao xuống dốc với tốc độ kinh người cùng tiếng la hét thất thanh nghĩ đến sức khỏe hiện tại của bản thân không tránh khỏi rùng mình. Nếu như chơi thật cô sợ mình còn chưa kịp điều trị đã chết rồi.

Cô xua tay: "Vẫn là thôi đi, em cảm thấy trò này cũng không vui lắm." Sau đó chỉ tay về phía vòng xoay cáp treo: "Chơi cái đó đi, còn có thể ngắm được hoàng hôn."

Tần Duật nhìn theo hướng tay cô, cảm thấy người phụ nữ này đúng là nhạt nhẽo. 16 tuổi đã vậy, 26 tuổi cũng không thay đổi.

Dọc đường đến chỗ bán vé, Quách Phương nhìn thấy một bé gái tầm năm sáu tuổi đi lạc, vẻ mặt cô bé hoảng sợ ngó nghiêng khắp nơi muốn khóc mà không dám khóc. Lòng Quách Phương không khỏi mềm nhũn, cô rút tay khỏi tay Tần Duật đi về phía cô bé.

"Bé con, làm sao vậy? Có phải lạc mất mẹ rồi không?"

Cô bé chớp đôi mắt long lanh ngập nước, cắn môi gật đầu.

Quách Phương dùng tông giọng dịu dàng nhất: "Đừng sợ, có thể nói cho cô biết mẹ con trông như thế nào không?"

Dường như cô bé nhìn ra được Quách Phương không có ý đồ xấu vả lại dáng vẻ của cô hiện giờ giống với mấy tiên nữ cổ tích mà mẹ bé hay kể nên càng làm cô bé an tâm: "Mẹ con rất xinh đẹp, tóc dài, mặc một chiếc váy màu vàng cũng rất đẹp."

Quách Phương mỉm cười: "Cô đưa con đi tìm mẹ nhé!" Thấy cô bé gật đầu Quách Phương cẩn thận bế cô bé lên. Quay sang nói với Tần Duật: "Tần Duật, chúng ta tìm mẹ cho cô bé này cái đã."


Đại thiếu gia họ Tần vẻ mặt hết nói nổi nhìn cô. Đúng là hay vẽ chuyện.

Quách Phương nghĩ sẽ tốn khá nhiều thời gian có khi còn phải đưa cô bé lên ban quản lý phát thông cáo tìm người thân. Nhưng đi chưa được bao lâu, Quách Phương đã thấy phía xa xa có một người phụ nữ mặc váy vàng vẻ mặt hớt hải tìm kiếm xung quanh. Cô bé cũng nhìn thấy bóng dáng mẹ mình nên không ngừng vẫy tay: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Đàm Đàm ở đây."

Người phụ nữ kia chạy tới ôm chầm lấy cô bé: "Đàm Đàm của mẹ."

Quách Phương nhìn vòng tay mình trống rỗng có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh đã vui mừng thay cô bé.

"Mẹ ơi, là cô tiên nữ này giúp con tìm thấy mẹ đó."

Người phụ nữ nghe con gái nói thế liền hướng Quách Phương gật đầu liên tục: "Cảm ơn cô rất nhiều."

"Không có gì đâu ạ." Ánh mắt Quách Phương phảng phất dịu dàng, cô ngập ngừng nói thêm: "Chị, có thể cho em ôm cô bé một lát được không ạ?"

Người phụ nữ có phần cảm thấy lạ lùng trước yêu cầu của Quách Phương mà Quách Phương cũng thấy bản thân kì lạ đang tính xoay người đi thì bị một cục bột nhỏ bám lấy chân.

"Cô tiên nữ, ôm một cái!"

Trước đôi mắt long lanh của cô bé, Quách Phương vui mừng ngồi xổm xuống cẩn thận ôm cô bé vào lòng. Quách Phương thật sự rất thích trẻ con.

Phút chốc, nước mắt cô không tự chủ rơi xuống. Cô nhớ đến đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng mình, nghĩ tới nếu cô khỏe mạnh có thể sinh đứa bé ra đời sẽ hạnh phúc nhường nào.

Thấy Quách Phương ôm con gái người ta mãi không buông còn khóc lóc, Tần Duật nhăn mày kéo cô đứng dậy nói xin lỗi với người phụ nữ kia rồi dắt Quách Phương rời đi.