Ngay khi Giang Dịch Hàn nói ra những lời này, bà cô ở tầng năm không có lý do gì để tiếp tục hung hăng nữa.

Đúng là như vậy, anh không phải người được thuê đến sửa đèn cảm biến. Hơn nữa, tòa nhà này có tổng cộng sáu tầng, anh đã sửa từ tầng một đến tầng bốn điều này đã khiến dân cư ở các tầng dưới có hảo cảm với anh. Mọi người còn đang trông chờ vào lần sau nếu đèn hỏng thì gọi anh đến sửa, tầng năm và tầng sáu bọn họ làm sao thắng được các hộ gia đình bên dưới?

Muốn cãi nhau mà không có lập trường để cãi.

Bà cô ở tầng năm trợn mắt hốc mồm, không biết phải nói gì.

Ngược lại cháu gái bà nhìn Giang Dịch Hàn một cái, cắn chặt môi dưới nói nhỏ: "Có thể làm phiền bạn sửa đèn cảm biến ở tầng năm không? Hôm trước suýt nữa thì mình bị vấp ngã, mình cũng không biết nên làm gì bây giờ."

"Không liên quan đến tôi." Giang Dịch Hàn cất thang đi, không thèm nhìn đến bà cô và cháu gái bà ta một cái mà đi thẳng vào nhà họ Nguyễn.

Chỉ còn hai bà cháu ở bên ngoài nhìn nhau, muốn chửi bới nhưng họ biết rằng họ không có lý do gì để chửi cả.

Cuối cùng, bà cô chỉ có thể hung hăng chửi một tiếng: "Tên khốn kiếp này!"

"Bà ơi..." Đôi mắt cô cháu gái đỏ hoe, cô ta sụt sịt cảm thấy vô cùng uất ức.

Cô ta cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã sống dưới ánh hào quang của Nguyễn Khê, thành tích không bằng, dung mạo cũng không bằng: "Có lẽ cậu ấy thích chị Nguyễn Khê hơn một chút."

Nói xong cô ta càng cảm thấy uất ức hơn. Cô ta đã chú ý đến anh ngay từ ngày đầu tiên Giang Dịch Hàn đến đây, có vài lần cô ta muốn nói chuyện với anh nhưng đều bị anh phớt lờ. Có một lần cô ta còn thấy Giang Dịch Hàn đèo Nguyễn Khê bằng xe đạp!

Bà cô cuối cùng cũng tìm được lý do mắng chửi. Dù cho cửa nhà họ Nguyễn đã đóng bà ta vẫn chống nạnh chửi rủa: "Thảo nào chỉ sửa từ tầng 1 đến tầng 4, chắc là vì Nguyễn Khê à, cũng do cháu gái tôi không có mưu mô, ngay cả nói chuyện với con trai cũng không dám, không giống con gái của nhà khác, nói nói cười cười với con trai, có khi đã ngủ với nhau rồi ý chứ! Chứ không thì che chở như thế làm gì."

Mẹ Nguyễn nghe thấy lời này từ trong phòng tức giận đến mức suýt nữa ngất đi. Con gái bà mới bao nhiêu tuổi, nó còn chưa phải trưởng thành!

Ngược lại thì Nguyễn Khê rất bình tĩnh an ủi mẹ mình.

Thật ra trong cuộc sống khó tránh khỏi những chuyện khiến mình bực bội như thế này, cô biết bà cô ở tầng năm luôn ghen ghét người khác, cả đời luôn dùng câu "con đĩ d4m đãng" để chửi mắng người khác, nếu như tinh thần của Nguyễn Khê không cứng rắn thì chắc cô sẽ bị mấy lời của bà ta làm cho trầm cảm.

Thấy Nguyễn Khê bình tĩnh như thế Giang Dịch Hàn nghĩ thầm chắc cô đã quen với việc này rồi. Vậy tại sao lại quen, chắc chắn chuyện này không chỉ xảy ra mới một hai lần.

Giang Dịch Hàn sải bước vào bếp, thực ra từ nhỏ đến lớn tính cách của anh rất bốc đồng, lúc này anh trực tiếp cầm lấy con dao làm bếp trên thớt, anh mở cửa ra dưới khuôn mặt ngơ ngác của Nguyễn Khê và mẹ Nguyễn: "Thử nói thêm một câu nữa xem."

Tuổi trẻ bồng bột luôn làm việc bất chấp hậu quả. Ngay cả một bà cô luôn chửi đổng người khác khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn thế này cũng sợ hãi.

Khi Giang Dịch Hàn đóng cửa và quay người lại, mẹ Nguyễn mới lộ vẻ kinh ngạc: "Con, con..."

Giang Dịch Hàn đặt con dao trở lại phòng bếp, thở dài nói với mẹ Nguyễn: "Dì à, nếu lần sau còn xảy ra chuyện này thì dì hãy gọi con."

Lúc này mẹ Nguyễn mới phục hồi lại tinh thần, dở khóc dở cười nói: "Chỉ là tranh chấp giữa dì và bà ấy. Con xen vào làm gì?"

Cũng không phải là bà cô ở tầng năm chưa từng nói những lời chửi rủa như thế, có lúc bà sẽ đi tranh cãi nhưng sức chiến đấu của bà ấy làm sao có thể vượt qua bà cô đó, chồng bà nghe thấy cũng giận nhưng làm một người đàn ông ông cũng không thể tranh luận với phụ nữ, chưa kể đối phương còn là bà già. Ông có cãi nhau thắng cũng không vẻ vang gì. Mẹ Nguyễn cũng không muốn con gái mình đi chửi nhau nên lần nào cũng chỉ biết chống chọi một mình, mấy lần cãi thua bà cũng nản nên chỉ biết đóng cửa giả vờ không nghe thấy.  

Lúc này Giang Dịch Hàn xông ra ngoài khiến mẹ Nguyễn rất cảm động, bà cảm thấy đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa làm người ta rất thích.

"May đó chỉ là một bà già." Giang Dịch Hàn thầm nghĩ, nếu đối phương là một thằng con trai anh đã sớm dùng nắm đấm giải quyết, đâu có để đối phương có cơ hội so tài?

Vài phút sau, mẹ Nguyễn mang Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn đến siêu thị để mua sắm.

Hai người đi cùng nhau cách nhau một khoảng không xa, Giang Dịch Hàn nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi: "Cậu không tức giận à?"

Nguyễn Khê rất bình tĩnh nói: "Thành thật mà nói, mỗi lần tôi nghe thấy bà ấy chửi đổng như vậy tôi lại càng có động lực hơn."

"Sao?"

Nguyễn Khê có suy nghĩ của riêng mình: "Sở dĩ tôi có thể nghe thấy tiếng bà ta là vì chúng tôi sống trong cùng một tiểu khu, một tòa nhà. Một ngày nào đó tôi sống trong một khu biệt thự sang trọng thì bà ta làm sao có thể đến trước mặt tôi? Tất nhiên còn một điểm quan trọng hơn là bà ấy dám nói ra những điều này trước mặt tôi và gia đình tôi là vì giữa chúng tôi và bà ba ta không chênh lệch nhiều, nếu một ngày khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến mức cháu gái và cháu trai bà ta có chạy cả đời cũng không đuổi kịp thì anh có tin không, bà ấy sẽ đổi chiêu, dùng hết những lời tốt đẹp để nói về tôi?"

Giang Dịch Hàn im lặng.

"Tránh xa những người này, tránh xa những lời nói xấu xa này là động lực của tôi." Nguyễn Khê mỉm cười: "nhưng hôm nay tôi muốn cảm ơn anh, mặc dù tôi đã quen và biến đau buồn và tức giận thành động lực nhưng anh giúp tôi rất hả giận."

Sau khi cả hai bước ra khỏi tiểu, Giang Dịch Hàn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Cậu nói đúng."

Không ai hiểu rõ những kẻ hai mặt đó hơn anh.

Trước khi nhà họ Giang sụp đổ dù đi đến đâu anh cũng luôn được mọi người vây quanh, quan tâm và nịnh nọt, trước mặt anh họ đều là những người tốt bụng, tình tình có nghĩa. Khi ông bà nội lần lượt qua đời, ba anh thì không thể chống đỡ, cả nhà họ Giang có xu hướng suy sụp, tường đổ người đẩy, người bác luôn xem anh như con trai chỉ vì lợi ích mà không dẫm đạp anh không thương tiếc....

Thấy Giang Dịch Hàn thâm trầm như vậy, Nguyễn Khê không biết anh đang nghĩ đến cái gì, nhưng khi anh đi qua đường thấy anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô không kìm được mà nắm lấy cánh tay anh.

"Đừng như thế." Nguyễn Khê từng loáng thoáng nghe thấy Vương Mỹ Chi nhắc đến chuyện nhà họ Giang.

Có vẻ như gia đình anh sa sút, ba mẹ Giang Dịch Hàn không thể gây dựng lại chẳng bao lâu nữa công ty sẽ bị người khác chiếm lấy. Ba mẹ Giang Dịch Hàn đã quen với cuộc sống thuận buồm xuôi gió nên họ không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, không ở lại trong nước mà đi sang nước ngoài làm việc.

Giang Dịch Hàn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, anh ngẩng đầu lên, quay trở lại bộ dáng bất cần trước đây: "Em họ, sao em lại trắng như vậy?" 

Nguyễn Khê tranh thủ thời gian buông tay ra: "Trời sinh."

Cô đi đến phố đối diện, Giang Dịch Hàn bị chậm mấy bước nhưng rất anh anh đã đuổi kịp cô, đút một tay vào túi quần jean, cười nói: "Vừa rồi tôi trút giận cho cậu rồi, cậu có thể tăng thêm điểm mà cậu đã trừ không?"

Nguyễn Khê bị anh làm cho buồn cười: "Tăng thêm cũng chỉ đủ điểm tiêu chuẩn thôi."

"Điểm tiêu chuẩn cũng còn hơn là không đạt được."

"Được rồi, thế cộng thêm bây giờ là sáu mươi điểm."

Giang Dịch Hàn vẫn còn đang huyên thuyên: "Tiêu chuẩn chấm điểm của cậu chắc chắn là không công bằng. Nói thật về trí thông minh và nhân phẩm tôi có thể đạt ít nhất bốn mươi điểm, giá trị giàu có là năm điểm thì tôi nhận vì vậy tôi nên có tám lăm điểm."

"Không nói về nhân phẩm chỉ nói về chỉ số IQ." Nguyễn Khê cảm thấy mình quá nhàn rỗi, vậy mà lại có tâm trí để tám chuyện anh về chủ đề này: "Đối với tôi khi còn là học sinh cách tốt nhất để kiểm tra IQ là thành tích học tập. Cậu nghĩ thành tích học tập của cậu thế nào?"

Giang Dịch Hàn sờ sờ mũi: "Tạm được?"

"Cậu nói không tính, tôi nói cũng không tính, sắp đến kì thi tháng rồi." Nguyễn Khê dừng lại một chút: "Nếu như cậu có thể thi vào top mười..."

"Vậy thì cậu cộng thêm cho tôi bao nhiêu điểm?" Giang Dịch Hàn cò kè mặc cả: "Cũng lâu rồi tôi không học tập chắc chắn lúc thi sẽ không quá tốt đâu. Nếu tôi được vào top mười trong kỳ kiểm tra tháng này cậu cho tôi thêm năm điểm. Được không?"

Cũng không phải không được.

Nguyễn Khê biết rằng thực ra Vương Mỹ Chi rất quan tâm đến Giang Dịch Hàn, nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là dì nên không thể quản lý quá nhiều bà ấy sợ Giang Dịch Hàn sẽ cảm thấy phiền phức.  

Từ góc độ của Nguyễn Khê người khác học hành chăm chỉ hay không không liên quan đến cô, nhưng cô không ghét Giang Dịch Hàn, khi đối xử với người không ghét cô thật lòng mong đối phương có thể sống tốt.

"Được thôi." Nguyễn Khê gật đầu, sau đó lại liếc nhìn Giang Diệc Phàm, nghi ngờ hỏi: "Cho cậu thêm điểm thì có ích lợi gì cho cậu?"

Giang Dịch Hàn sững sờ.

Đúng nhỉ, tại sao anh lại quan tâm đến điểm số này? Nguyễn Khê có cho anh thêm một trăm điểm thì có ích lợi gì đâu?

Anh đứng ngây người một phút.

Nguyễn Khê không quan tâm đến anh mà tiếp tục đi về phía siêu thị.

Giang Dịch Hàn đứng tại chỗ sửng sốt một lúc rồi lại vội vàng đuổi theo.

"Bởi vì tôi đã từng nghĩ mặc dù có rất nhiều lần tôi muốn cậu đi khám mắt nhưng mà tôi thấy tiêu chuẩn của cậu có thể chọn ra một người đàn ông ưu tú" Giang Dịch Hàn hiên ngang nói: "Tôi chỉ muốn chứng minh rằng do trước đây tôi chưa chuẩn bị tốt nên mới bị cậu nhìn lầm."

Nguyễn Khê dửng dưng gật đầu: "Vậy tôi sẽ chờ xem."

Giang Dịch Hàn lấy điện thoại trong túi ra, nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hoắc Văn Đạt: "Kỳ nghỉ này chúng ta có bài tập về nhà không?"

- -----oOo------