Lúc này Nguyễn Khê mới nhìn thấy Giang Dịch Hàn, anh đang ngồi trên cầu thang, màn hình điện thoại trên tay vẫn sáng.

"Cậu ngồi bên ngoài làm gì?" Nguyễn Khê thầm cảm thấy may mắn vì cô đã trải qua những điều khó tin nhất trên thế giới nên tâm lý của cô rất mạnh mẽ, dù cho người núp trong bóng tối là ma thì cô vẫn có thể bình tĩnh như thường

Giang Dịch Hàn đứng dậy, đi tới trước mặt cô: "Dì tôi đi cắm trại cùng mấy người bạn, tôi không biết chìa khóa của tôi bị mất ở đâu rồi, không tìm thấy, nhà cậu thì không có ai."

Có khi anh đã làm mất nó trong lúc đánh nhau, lúc sau có quay lại tìm nhưng cũng không tìm được.

Nguyễn Khê vừa nói vừa mở cửa: "Hôm nay ba tôi làm thêm giờ, mẹ tôi đã đến nhà cậu tôi. Còn cậu, hôm nay cậu định ngủ ở nhà tôi à?"

Giang Dịch Hàn đi theo đằng sau, không quan tâm nhún vai: "Như nào cũng được, tôi chịu đựng ngủ cả đêm trên hành lang cũng được."

"Vào đi."

Lúc này Giang Dịch Hàn mới để ý cách ăn mặc của Nguyễn Khê hôm nay không bình thường, khi cô đi vòng qua anh đi vào phòng khách lấy cốc nước, anh mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người cô, dùng mũi ngửi thử rồi cau mày hỏi: "Cậu đi hẹn hò à?"

Nguyễn Khê uống cạn nửa ly nước sau đó dựa vào trên bàn liếc anh một cái: "Hình như không liên quan gì đến cậu đúng không?"

"Ừm." Giang Dịch Hàn nhìn thấy giấy chứng nhận giải thưởng được dán đầy trên tường tự cảm thấy suy đoán của mình quá buồn cười.

Trong giai đoạn học tập căng thẳng này một học sinh giỏi như cô sao có thể yêu sớm chứ.

Không biết tại sao, tâm trạng anh bỗng thoải mái hơn một chút.

Nguyễn Khê thản nhiên liếc nhìn anh: "Hôm nay cậu không đánh nhau với nhóm người ở trường Ngũ Trung à?"

Thật ra cô cũng chỉ thuận miệng hỏi, trên người Giang Dịch Hàn không có thương tích gì, quần áo cũng sạch sẽ, cô đoán chắc anh đã nghe lọt tai những gì cô nói.

Theo quan điểm của cô, những nam sinh suốt ngày hẹn đánh nhau rất ngây thơ.

Tại sao Nguyễn Khê lại không chấp nhận sự theo đuổi của trùm trường hot boy đời trước, lí do là vì cô đã có mục tiêu, lí do khác là cô cảm thấy bọn họ rất chướng mắt.

Tâm hồn cô đã là người trưởng thành nên khi nhìn thấy dáng vẻ thanh niên hút thuốc đùa nghịch thì thật thứ lỗi cho kẻ bất tài.

Hút thuốc, đánh nhau, hù dọa người khác... chắc là do quá nhiều thời gian rảnh rỗi rồi.

Giang Dịch Hàn dùng chân câu một cái ghế rồi ngồi xuống: "Đánh rồi, đã thắng."

"Ồ." Nguyễn Khê cũng không có hứng thú với loại chuyện này, cô liếc nhìn Giang Dịch Hàn nói: "Tôi đi tắm."  

Giang Dịch Hàn sửng sốt một chút: "Tắm đi."

Nguyễn Khê không kiên nhẫn một chút: "Anh họ, anh biết ý chút đi."

Nghe Nguyễn Khê gọi mình như thế anh muốn bật cười: "Tôi biết rồi, em họ."

Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn là học sinh, trong mắt người lớn họ vẫn còn là trẻ con, nhưng anh đã trưởng thành hơn nữa Nguyễn Khê cũng đã mười bảy tuổi, ở cùng một phòng trong tình trạng không có người lớn trong nhà hình như không thích hợp cho lắm. Bây giờ Nguyễn Khê đi tắm, nếu anh không tránh đi thì hơi kì quái rồi.

Giang Dịch Hàn đi ra ngoài và lang thang trong tiểu khu, không biết Nguyễn Khê đã tắm xong chưa, anh vô thức sờ vào điếu thuốc và bật lửa trong túi nhưng chợt nhớ tới có lần anh đang hút thuốc thì tình cờ gặp phải cô, lúc đó trên người anh vẫn còn mùi khói thuốc, cô ngửi thấy mùi thì cau mày.

Chắc chắn là cô không thích mùi khói thuốc, trên thực tế thì rất ít người thích mùi đó.  

Thôi vậy, không hút thuốc nữa.

Anh không quá nghiện thuốc lá, chỉ là từ khi trong nhà xảy ra chuyện trong lòng buồn bực vì không giúp được gì mới hút thuốc.

Đi ra khỏi tiểu khu, gần đó có một cửa hàng tiện lợi, anh nghĩ rồi bước vào, anh không xem trọng bữa tối lắm chỉ mua một bát mì udon ăn vài miếng rồi thôi.

Đứng trước quầy thu ngân, nhìn món Udon nóng đang tỏa ra hương thơm thơm phức, anh ngập ngừng hỏi: "Con gái đều thích món này à?"

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn thẫn thờ nhìn Giang Dịch Hàn: "Hình, hình như là vậy."

Giang Dịch Hàn đứng thẳng dậy, hôm nay anh ấy mặc quần jean, anh rất cao, đôi chân dài và thẳng, dưới ánh đèn trông anh còn đẹp hơn cả diễn viên.

"Con gái thích ăn cái gì?" 

Người bán hàng thành thật trả lời: "Cá viên, củ cải, rong biển và que cay đều được yêu thích."

"Mỗi loại một phần và đóng gói cho tôi."

"Vâng."

Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy ngoài đời. Cô nhân viên cho thâm hai viên cá viên nữa cho anh, nếu như anh không hỏi mấy câu hỏi kia thì cô ấy còn muốn lấy hết dũng khí hỏi số điện thoại của anh.

Khi Giang Dịch Hàn mang đồ hộp trở về Nguyễn Khê cũng đã tắm xong. Bây giờ đang là mùa thu, cô mặc một bộ quần dài tay cũng không có gì lạ, cô cũng yên tâm cho Giang Dịch Hàn vào nhà.

"Mua cho cậu đồ ăn đêm này." Giang Dịch Hàn đặt chiếc bát dùng một lần lên bàn trà.

Anh vừa làm vừa nói vừa chú ý đến thái độ của Nguyễn Khê

Đây là lần đầu tiên anh mua bữa tối cho một cô gái.

Anh không cần cô phải thụ sủng nhược kinh* nhưng cũng nên bất ngờ và vui vẻ một chút nhỉ.

*受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Nguyễn Khê nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Tôi không bao giờ ăn đồ ăn đêm nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."

Giang Dịch Hàn ồ một tiếng: "Tại sao cậu không ăn đêm?"

"Không có lý do gì."

Có thể là do quá nhàm chán nên tự dưng anh sinh ra ý nghĩ muốn tán gẫu với Nguyễn Khê, ngồi ở trên sô pha, hai chân dài của anh tùy ý đặt lên một cái ghế: "Sợ béo? Cậu rất gầy rồi."

"Cậu xem TV đi, tôi sẽ làm đề thi." Nguyễn Khê không trả lời anh mà đi thẳng về phòng ngủ, lấy bài kiểm tra hóa từ trong cặp sách ra.

Đây là bài kiểm tra cuộc thi trước, những câu hỏi trong đề rất khó cô vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho câu hỏi lớn cuối cùng.

Vừa nãy Giang Dịch Hàn vẫn chưa ăn no nên anh ăn luôn bát Udon mà anh mang về cho cô, sau đó anh đi đến cửa phòng ngủ của Nguyễn Khê, cửa phòng của cô chỉ khép lại và vẫn có thể nhìn thấy bên trong.

Vốn dĩ anh định đi vào nhưng khi chuẩn bị đẩy cửa ra anh lập tức nhớ tới câu "anh họ, anh biết ý chút đi" của cô.

Tình huống này đúng là không thích hợp.

Cô nam quả nữ...

Bây giờ cô đang học mà anh vào phòng của cô khi cô không mời thì không tốt lắm.

Một lúc sau thì mẹ Nguyễn về, bà rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn nhưng nghe xong lí do thì bà nhiệt tình trải khăn trải giường mới trong phòng khách cho anh.

Dù sao thì cũng là hàng xóm nên cũng nên chăm sóc anh nhiều hơn, hơn nữa bà rất thích Giang Dịch Hàn, chưa nói tới việc mẹ Nguyễn đồng ý cho anh ở nhờ một đêm mà ngay cả ba Nguyễn sau khi đi làm về biết chuyện cũng không phản đối.

Thực tế chứng minh rằng đánh nhau thực sự là một việc tiêu hao sức lực. Giang Dịch Hàn đã ngủ thiếp đi ngay sau khi nằm trên giường. Nửa đêm tỉnh giấc để đi vệ sinh khi đi qua phòng ngủ của Nguyễn Khê vẫn thấy đèn sáng, anh thầm nghĩ mấy giờ rồi mà học bá này còn chưa đi ngủ.

Anh biết Nguyễn Khê học giỏi và chăm chỉ, anh từng nghe dì kể là cô đứng thứ hai trong kì thi từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông. Các bà thím trong tiểu khu vô cùng ghen tị, luôn ở sau lưng nói xấu như "con gái lên cấp ba rồi thành tích sẽ không bằng con trai" "nếu yêu sớm chắc chắn thành tích sẽ kém đi", có thể là do Nguyễn Khê không ngừng cố gắng học tập nên cô chưa bao giờ bị loại ra khỏi top ba của lớp.

Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lúc, lúc đầu anh định nói cô nên đi ngủ sớm đi nhưng bên cạnh là phòng ngủ của chú Nguyễn và dì Nguyễn, anh sợ sẽ làm họ thức giấc nên anh tìm một mẩu giấy và một bút bi ở trong phòng khách viết một câu rồi nhét vào cửa phòng của cô, làm xong anh tiếp tục trở về phòng khách ngủ.

Mười hai giờ tối, cũng đã đến giờ đi ngủ của Nguyễn Khê. Cô duỗi eo, vặn vai, tắt đèn và khi chuẩn bị đi ngủ, ánh mắt cô liếc đến chỗ cánh cửa, ở đó có một mẩu giấy màu hồng.

Cô khó hiểu cúi xuống và nhặt nó lên.

Nét chữ trên tờ giấy rất cứng cáp, kiêu ngạo và mạnh mẽ——

"Cậu thi vào Thanh Hoa, anh ta thi vào Bắc Kinh còn tôi làm bột mì nướng*, đi ngủ sớm đi học bá."

* Bột mì nướng 烤面筋: Món này làm từ bột mì, trộn bột xong rồi luộc, rồi đem nướng, quét gia vị vào nữa là xong. (ở đây được hiểu là chơi chữ)

Nguyễn Khê bật cười.

Sáng sớm hôm sau, Giang Dịch Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, thấy người gọi đến là "Hoắc Văn Đạt" thì nén cơn tức giận mà nghe điện thoại.

Anh còn chưa kịp mở miệng Hoắc Văn Đạt đã hoảng hốt nói: "Anh Hàn, em nghe nói anh trai Quản Phong muốn làm thịt anh. Hôm qua anh đánh anh ta gãy mấy cái răng cửa anh ta nhất định sẽ trả thù! Anh Hàn, anh mới chuyển đến đây nên có nhiều chuyện anh còn không biết. Anh trai Quản Phong trước kia từng ngồi tù, trường Ngũ Trung để Quản Phong làm trùm trường cũng bởi vì anh trai anh ta, anh Hàn, trong thời gian này anh phải cẩn thận, nếu không hay là anh trở về Bắc Kinh tránh nạn đi, dù sao thì kể cả anh trai Quản Phong có năng lực tới đâu cũng không thể đuổi theo anh đến nơi khác.

Thực ra Hoắc Văn Đạt muốn nói Giang Dịch Hàn không nên để mấy lời nói của Quản Phong chọc giận, cứ coi như anh ta miệng toàn phân nên thối thì không được à? Nếu hôm qua Giang Dịch Hàn không bị chọc giận lao vào đánh Quản Phong thì mấy cái trận đánh nhỏ lúc trước anh trai Quản Phong cũng lười quan tâm.

Haizz, cũng chỉ gì con gái thôi, đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Nhưng ngày hôm qua anh Hàn thật đáng sợ, ngay cả anh ấy cũng không nhịn được mà phải lùi về phía sau.

Giang Dịch Hàn cười nhạo, giọng điệu châm chọc và giễu cợt: "Anh ta chỉ là cái rắm mà thôi."

- -----oOo------