Cố Dư Tiệp thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, anh ta hình như chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của Trình Hà để nghĩ đến cảm nhận của bà.

Do anh ta quá ích kỉ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Anh ta muốn có một gia đình trọn vẹn nên đã xin mẹ đừng ly hôn với ba mà chưa từng nghĩ mẹ mình đã chịu đựng nhiều uất ức như thế nào.

Trước kia, anh ta tìm đủ mọi cách để tán tỉnh Lư Thanh, đáng lẽ mối quan hệ của cô và anh ta có thể tiến xa hơn; nhưng anh ta lại không quan tâm đến cảm xúc của cô, không quan tâm đến chuyện cô ở ngoài kia gây dựng sự nghiệp vất vả như thế nào, giận dỗi cô vô cớ.
Vậy là Cố Dư Tiệp anh ta chưa từng làm điều gì có ý nghĩa cả.
Cố Dư Hãn mua đồ ăn về thấy Trình Hà đã rời đi, ông đầy mất mát thở dài.

"Xem ra, mẹ con đã chán ghét ba đến cực điểm rồi."
"Vâng."
Lư Thanh đi về phòng bệnh của Hoàng Minh Triết, cô đi nhẹ nhàng không để anh phát hiện, rón rén mở cửa ra.

Thấy anh đang ngồi quay mặt hướng về phía cửa sổ, lưng anh vẫn thẳng tắp.

"Em về rồi đấy à?"
Nghe giọng điệu là đã biết anh không vui, chẳng qua đang kìm nén lại thôi.

Lư Thanh nhịn cười, đi đến ôm lấy anh từ đằng sau, cô đặt cằm lên vai anh.

"Em tính vào xem anh ta thế nào, nhưng có người bên trong nên em và Kha Phí đành ở ngoài đợi.

Đợi lâu quá, em sợ anh thấy chán nên về trước chơi cùng anh."
"Sao em không đợi thêm chút nữa, gặp được em chắc anh ta vui lắm." Hoàng Minh Triết khịt mũi.
"Anh nói có lí, em đi ngay đây." Lư Thanh giả bộ đứng dậy.
Nghe cô nói thế, anh vội nắm lấy tay cô, nói: "E...em...!sao em lại nói như vậy? Em dỗ anh một chút không được sao?"
"Ai do." Cô lấy tay ôm lấy mặt Hoàng Minh Triết, hôn lên má anh, trán anh, môi anh.

Sao bây giờ cô mới phát hiện ra bạn trai mình yếu đuối mỏng manh vậy nhỉ? Đáng yêu quá! Nhìn bộ dáng tức đến đỏ mặt nhưng không làm gì được cô của anh, Lư Thanh không nhịn được muốn trêu anh nữa.
"Em tưởng hôn mấy cái mà đã dỗ được anh à?" Anh vênh mặt lên.
"Vậy hôn nhiều cái là dỗ được, phải không?"
"Anh đâu có dễ dãi như vậy."
Miệng nói thế mà cơ thể thành thật, đưa mặt ra cho Lư Thanh hôn.
Vừa ăn trưa vừa "chim chuột" với anh xonh, Lư Thanh đã vội đến công ty.

Tháng này cô phải phụ trách một đám cưới của một thiếu gia nhà tài phiệt, gia đình đó đã bao trọn một khu nghỉ dưỡng của công ty cô trong một tháng để tổ chức hôn lễ.

Lư Thanh làm việc với vị phu nhân nhà đó, bàn giao công việc cho trợ lý xong đã tối muộn.

Cô nhìn đồng hồ chỉ tám rưỡi, chắc giờ này anh ăn cơm rồi.


Lư Thanh đi xuống nhà xe, cô tính mua một chậu cây để ở trong phòng bệnh của anh.
Lư Thanh đi được mấy bước, cô cảm nhận được có người đi đằng sau mình, đi thêm mấy bước nữa, cô quay phắt lại.

Đập vào mắt cô là một người đàn ông, anh ta mặc một bộ đồ đen, nhìn thấy cô cũng đang nhìn mình, anh ta nở một nụ cười quái dị.

Lư Thanh kinh sợ, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, chân tay cô run lẩy bẩy, đôi guốc cao khiến Lư Thanh không đứng vững, cô ngã về phía sau.

Người kia nhanh chóng đỡ lấy cô, nương theo ánh sáng yếu ớt, cô nhận ra người đó là...!Tạ Du!
"Em phải cẩn thận hơn chứ."
Một tay anh ta giữ lấy eo cô, một tay cầm lấy tay cô, vuốt ve từng ngón tay của cô, ánh mắt ôn nhu hiếm gặp.

Dù cho anh ta nhìn cô ngọt ngào thế nào, nhưng Lư Thanh vẫn thấy lạnh sống lưng.

"Buông tôi ra!"
Cô vùng vẫy khỏi người anh, càng giãy giụa, Tạ Du càng ôm lấy cô chặt hơn, anh ta ghì chặt cô, hơi ấm phả lên cần cổ cô thì thầm.
"Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa đâu, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh..."
Lư Thanh không nghe rõ được Tạ Du nói gì, cô dần mất ý thức, ngã vào lòng anh ta.
Cố Dư Tiệp bên này đột nhiên nhận được điện thoại của Trấn Hy, anh ta nhíu mày.


Lâu rồi anh ta không liên lạc với cô ta, cứ nghĩ cô ta đã buông tha cho anh ta rồi chứ.
"Cô có thôi làm phiền tôi đi không h..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị cô ta cắt ngang.
"Chị Lư Thanh có ở đó không? Chị ấy có ở chỗ anh không?"
Giọng điệu cô ta gấp gáp, làm Cố Dư Tiệp cũng hốt hoảng theo.
"A...!hả? Cô ấy không có ở chỗ tôi."
"Anh mau đi tìm chị ấy đi! Nhanh lên!"
Nói chuyện không đầu không đuôi, Cố Dư Tiệp vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì mới được?"
"Tạ Du điên rồi! Anh ta đang đi tìm chị ấy, nếu để anh ta thấy được Lư Thanh, chị ấy sẽ tiêu mất.

Từ khi biết được Lư Thanh có người yêu, Tạ Du quay về Nam Thành như biến thành một người khác, trở thành một tên điên.

Nếu để anh ta thấy được Lư Thanh, anh ta sẽ bắt chị ấy về, giam cầm chị ấy, anh ta có tính chiếm hữu cao, anh ta sẽ không để ai tìm được chị ấy đâu.".