Tiếng chuông báo thức làm mình tỉnh giấc.

Mới đầu mình còn không định vị được cái tiếng đó phát ra từ đâu cơ. Bởi vì trong một phút, mình vẫn cứ ngỡ đang nằm trong phòng ngủ ở nhà. Mình với tay dò dẫm tìm cái đồng hồ để tắt nhưng rút cuộc tạy mình lại chạm phải mặt ai đó.

Thật không bình thường chút nào.

Mình choàng tỉnh và nhìn quanh. Đây không phải là phòng ngủ ở nhà! Cũng chẳng phải phòng bệnh của bệnh viện. Mà là căn hộ cao cấp của Nikki Howard và đêm qua mình đã ngủ quên trên cái trường kỷ trong phòng khách, đầu vẫn đang gối trên ngực của Brandon Stark. Mình hoảng hồn ngồi bật dậy – sao mình có thể cuộn mình ngủ ngon lành trong vòng tay một người lạ hoắc thế này! – nhanh tới nỗi mình đã bị choáng mất một lúc. Mà không chỉ một cơn choáng không đâu, đầu mình lúc này như đang bị ai dùng búa bổ vào đầu ý.

Phải mất một hai giây sau mình mới sực nhớ ra cái lý do khiến đầu mình đau tới vậy.

Mình gục mặt xuống đầu gối, kêu lên đầy bất lực, để mặc cho mái tóc vàng óng của Nikki Howard xòa xuống che hết mặt. Cosy – cục cưng của Nikki Howard – xem ra không thích cảnh tượng này cho lắm thì phải… Nó len lén nhảy lên, “rẽ” tóc, và chui tọt vào lòng mình, sau đó hớn hở liếm mặt mình chào buổi sáng.

Tiếng chuông đó lại gióng giả kêu lên.

“Ôi giời ơi’ – nó làm mình phát cáu. Mình đành loẹt quẹt bế Cosabella đi quanh phòng khách để tìm và tắt nó đi.

Mặt Trời cũng đã lên cao. Ánh nắng Thu chan hòa chiếu qua cánh cửa sổ bằng kính khổng lồ ùa vào khắp căn phòng khách. Bên ngoài, trời xanh ngắt không gợn bóng mây.

Những xem ra điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới hai thành viên của B. C. N kia. Lulu Collins trông thật giống một thiên thần, mái tóc ngắn lòa xòa trước mặt còn mascara cũng đã nhạt bớt.

Kế bên cạnh là Brandon Stark cũng đang ngủ rất ngon lành, nửa người trên ghế, nửa người dưới sàn, tay vẫn giữ chặt cái điều khiển TV. Màn hình TV treo phía trên lò sưởi vẫn đang bật… à, là kênh MTV nhưng ở chế độ tắt tiếng.

Lại là tiếng chuông lúc nãy. Lần này thì đến Lulu, đang say giấc nồng ghế cũng phải rên siết vì khó chịu. Một cách lười biếng, cô nàng với tay quờ lấy cái chăn cashmere – hai bọn mình đắp chung tối qua – và trùm lên đầu. Phải mất một lúc mình mới phát hiện ra tiếng chuông này phát ra từ cái hộp thoại treo kế bên cửa ra thang máy. Không biết làm gì hơn – ngoài chuyện tìm mọi cách để tắt cái tiếng chuông đó đi – mình vội nhấc cái bộ đàm lên.

“Alô… Alô…” – mình ngập ngừng gọi.

“Xin lỗi đã đánh thức cô dậy, thưa cô Howard” – giọng một người đàn ông mà mình chưa từng nghe qua (tất nhiên rồi) – “Nhưng cậu Justin Bay đang ở đây và muốn được gặp cô”.

Justin Bay? Ngôi sao của bộ phim Journeyquest (dở tệ) á? Justin Bay muốn được gặp mình sao?

À… à, anh ta không phải tới gặp mình mà là Nikki Howard.

Ớ, nhưng tại sao? Chẳng phải anh ta là bạn trai của Lulu Collins đó sao? Mình vẫn còn nhớ như in cái nhẫn sapphire hồng cậu ấy khoe với mình tối hôm ở bệnh viện. Và rằng “Justin” chính là người tặng cho cậu ấy còn gì.

Mình nhớ rõ mà.

“Chắc ý anh ta là muốn gặp Lulu đấy ạ” – mình sửa lại – “Nhưng cậu ấy vẫn đang ngủ…”.

“Không, thưa cô Howard” – người gác cổng nói – “Cậu Bay đây đã nhấn mạnh là muốn gặp riêng cô. Và tốt hơn hết là cô không nên để cô Collins biết. Cậu Bay sẽ chờ cô ở dưới sảnh. Cậu ấy nói có chuyện rất quan trọng”.

Hừm, lạ thật! Justin Bay tới gặp Nikki Howard, nhưng lại không muốn cô ta nói với Lulu là sao? Có chuyện gì thế nhỉ?

“Cậu ấy còn nói” – chú gác cổng nói tiếp giọng đầy chán chường – “sẽ không bỏ đi cho tới khi gặp được cô. Và lần này cậu ấy đã nói là làm”.

Gớm, anh chàng này cũng mạnh mồm ghê nha! Nhưng vẫn đề là… tại sao Justin cứ nhất quyết đòi gặp Nikki Howard như vậy, mà lại không muốn để Lulu biết? Mình cố nhớ lại những gì đã đọc về Justin Bay trên tờ Us Weekly của Frida và trong phim Journeyquest (vai Leander của anh ta đáng ra phải trao giải Mâm xôi mới đúng). Cũng không có gì đặc biệt lắm, trừ chuyện anh ta cực kỳ đẹp trai.

À, và giàu có nữa. Bởi vì bố của Justin là diễn viên điện ảnh kỳ cựu Richard Bay, người đã thành danh với loạt phim nổi tiếng Sky Warrior từ khi còn rất trẻ. Hiện nay bác ý đã chuyển sang làm nhà sản xuất truyền hình với rất nhiều show ăn khách chuyên chiếu vào khung giờ vàng… và sở hữu một trang trại nuôi trăn lớn ở Montana (chẳng liên quan ý!).

Không lẽ Justin đang muốn chuẩn bị một sự bất ngờ cho Lulu? Đúng rồi, đó là lý do anh ta cứ muốn gặp mình chứ không phả Lulu.

“Cô có muốn tôi gọi cảnh sát không, thưa cô Howard ?” – người gác cổng bất ngờ hỏi.

“Hả?” – mình sửng sốt kêu lên – “Không! Không! Không cần đâu ạ. Cháu sẽ xuống đó”.

“Vâng, thưa cô Howard. Tôi sẽ cho thang máy lên ngay bây giờ”.

Mình đặt cái bộ đàm xuống. Tuyệt ghê cơ! Mình sắp xuống nhà tiếp chuyện với Justin Bay. Trong thân xác Nikki Howard, chứ không phải Emerson Watts. Tất nhiên mình cũng không nhất định đi thanh minh với anh ta chuyện mình không phải là Nikki. Riêng việc phải nghĩ cách thuyết phục điều đó với Lulu và Brandon đã đủ khiến mình ong hết cả đầu rồi. Chứ đừng nói tới Justin Bay! Cứ xem cái cách Justin vào vai Leander trong phim Journeyquest là hiểu anh ta đần độn tới mức nào…

Không sao đâu! Mình có thể làm được. Mình…

Ôi Chúa ơi! Mình không thể! Mình không có thời gian cho mấy trò vô bổ này. Mình cần phải quay lại bệnh viện. Sau khi đã được ngủ đẫy giấc (mặc dù chỉ nằm trên trường kỷ và cả đêm phải nghe bản demo ca khúc mới nhất của Lulu. Phải công nhận giọng hát của cậu ấy cũng không đến nỗi nào), giờ mình biết phải làm gì. Trước tiên mình cần phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, tại sao bố mẹ lại đối xử với mình như vậy, tại sao không ai chịu nói cho mình biết chuyện tày trời này, họ đã làm gì với cơ thể cũ của mình…

… và bộ não của Nikki Howard?

Mình đặt Cosabella xuống rồi phi như bay vào phòng tắm của Nikki Howard, hy vọng chỉ một điều thần kỳ đã xảy ra… Để rồi lại thất vọng khi nhìn thấy khuôn mặt của Nikki vẫn lù lù một đống trong gương. Giá tất cả những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy!

Mình dấp một ít nước lạnh lên mặt để cho tỉnh táo hẳn, sau đó một tay mở ngăn kéo tìm bàn chải và khăn mặt, tay còn lại với lấy cái lược chải qua cái đầu – một cách nhẹ nhàng để không làm đau vết khâu chưa lành hẳn trên da đầu… của Nikki. Thôi thì cứ dùng tạm cái bàn chải đánh răng của cô ấy vậy, dù sao hàm răng này cũng là của Nikki

Sau khi vệ sinh cá nhân xong mình mở tủ vớ đại một cái áo khoác da màu nâu mềm oặt.

Đang dợm bước ra khỏi phòng Nikki thì mình liếc thấy cái máy tính hồng của cô ta nằm chỏng chơ trên bàn. Hay là nhân tiện lên mạng xem thử những điều Brandon nói tối qua có thật không, về chuyện mình đã chết ý. Justin đằng nào cũng đợi nãy giờ rồi, mình lên Google chỉ mất vài phút chứ mấy.

Hơn nữa, mình bị hôn mê cả tháng nay chắc hòm mail cũng chật cứng rồi. Dù rằng phần lớn trong số đó chỉ là thư rác nhưng cứ mở ra xem thế nào. Mất thêm 1 phút nữa là cùng. Biết đâu Christopher lại viết thư cho mình thì sao…

Nhưng khi mở nắp cái laptop hồng đó ra, mình phát hiện ngay có gì đó không ổn. Không phải vì nó là sản phẩm của tập đoàn Stark (nói thật, nếu mình có lắm tiền như thế, chắc chắn mình sẽ rinh ngay một em laptop của hãng Apple, chứ không phải Stark)… mà vì bàn phím của nó hoạt động khá lờ đờ, không nhạy như bình thường.

Tất nhiên mình đoán ra được ngay lý do tại sao. Mỗi khi mình bấm vào một ký tự trên bàn phím, cái đèn lưới hệ thống trên modem của Nikki lấp tức nhấp nháy.

Lâu nay bố của Christopher luôn bị ám ảnh rằng tất cả những máy tính mà chúng ta đang sử dụng hiện nay đều đang bị chính phủ theo dõi, vì thế bác ý nghiên cứu rất kỹ về vấn đề bảo mật an toàn rồi dạy cho Christopher và mình một số cách để phát hiện xem máy tính của mình có bị ai theo dõi không.

Theo đó, máy tính của Nikki Howard rõ ràng đang bị ai đó theo dõi.

Những người ít đụng đến máy tính – ví dụ như cô nàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới Nikki – sẽ khó có thể nhận ra. Nhưng làm sao có thể qua nổi mắt một kẻ gần như ăn, ngủ, thở cùng máy tính như mình.

Mình nhanh chóng rụt ngay tay ra khỏi bàn phím. Cũng may mình mới chỉ nhấp chuột vào mục Tin tức trên Google, chứ chưa gõ bất cứ từ nào có thể khiến người phía đầu bên kia phát hiện ra là mình.

Ghê thật! Ai lại đi theo dõi Nikki Howard thế nhỉ?

Và tại sao? Hòm thư của một cô siêu mẫu thì có gì hay ho mà đọc lén cơ chứ?

Đúng lúc đó mình nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra. Mình vội chạy vụt ra khỏi phòng Nikki ra chỗ thang máy. Người trực thang máy không phải làối qua bọn mình đã gặp.

“Chào buổi sáng, cô Howard” – anh ta mỉm cười nghiêng đầu chào mình.

“Suỵtttt” – mình giơ tay ra hiệu về phía Lulu và Brandon, vẫn đang say giấc nồng trong phòng khách. Trông cứ như hai thiên thần ý! Thế mà lúc tỉnh thì toàn làm những việc điên rồ, kiểu như bắt cóc con người ta để giả thoát cho họ khỏi bị tẩy não bởi “đám người thuộc giáo phái Scientology”.

“Ôi, tôi xin lỗi” – anh chàng đó vội hạ giọng xuống và đưa tay ra giữ cửa thang máy chờ mình – “Cô đi xuống ạ?”.

“Vâng” – nhìn mình lại một lần cuối nhìn về phía “hai kẻ bắt cóc” rồi bước vào trong thang máy…

… cùng lúc một bóng trắng chạy vụt theo chân mình nằm phủ phục xuống sàn thang máy.

“Cosy” – mình cúi xuống nựng con cún con của Nikki – “Đi ra! Tao không phải là chủ nhân của mày. Tao sẽ không quay lại đây nữa đâu. Quay vào nhà đi”.

Nhưng Cosabella vẫn bướng bỉnh không chịu nhúc nhích, mồm thì rên ư ử.

“Tao nói thật đấy” – mình thì thào – “Mày không thể đi theo tao được. Tao phải quay lại bệnh viện” – nói rồi mình bế bổng cục bông trắng muốt kia lên và đặt xuống tấm thảm bên ngoài thang máy – “Hãy ở yên đó”.

Nhưng ánh mắt van xin đầy tội nghiệp của Cosy – cộng thêm tiếng kêu la thảm thiết của nó – đã khiến cho trái tim mình chùng xuống.

“Thôi được rồi, vào đây nào” – mình đành chịu thua vẫy tay gọi Cosy. Nói không chừng việc nó khăng khăng đòi đi bám theo mình không phải vì đã quá bện hơi mình mà đơn giản chỉ vì nó muốn đi theo “tiếng gọi của tự nhiên” – “Xin lỗi cưng nhá!”.

Cosy cuống quít chạy vào trong thang máy, không ngừng ngoe nguẩy đuôi đầy sung sướng.

Người trực thang máy mỉm cười với mình (à, Nikki Howard) và nhấn nút đóng cửa lại. Chưa đầy một phút sau bọn mình đã tới nơi. “Chúc cô một ngày tốt lành, cô Howard”.

“Tôi không phải…” – mình xua tay định thanh mình nhưng rồi quyết định thôi. Dù sao trong tấm gương lớn trên tường thang máy kia vẫn là hình ảnh của Nikki Howard, dù mình có nói gì đi nữa thì cũng đâu có ai chịu tin mình

“Cám ơn anh” – mình đổi lại.

Điều đáng nói ở đây là mặc dù mình chỉ đánh răng, rửa mặt và chải đầu qua loa cho Nikki Howard nhưng cô ta trông vẫn xinh đẹp lạ lùng. Đến nỗi anh chàng phát chuyển nhanh của hãng UPS vừa nhìn thấy bóng mình bước ra khỏi thang máy, với cún con Cosy đang lũn cũn đi bên cạnh, liền làm rơi đánh phịch cả bưu kiện trên tay… mặt mũi đỏ bừng lên khi thấy mình quay qua nhìn.

Không lẽ Nikki xinh đẹp tới mức đó sao?

Hoặc là thế hoặc là vì anh ta đang quá bất ngờ khi thấy một siêu mẫu như mình lại ăn mặc giản dị như vậy: quần bò, áo phông, đi giày thể thao Sketchers.

Oài, không ngờ cái sảnh tầng 1 của tòa nhà này to và đẹp thế này! Ấn tượng nhất phải kể tới cái đèn chùm pha lê to vật vã treo lủng lẳng giữa trần. Tối qua trong lúc còn hoảng loạn vô bờ bến khi bị hai kẻ lạ mặt bắt cóc tới đây mình đã không kịp để ý. Cộng thêm sau đó lại phát hiện ra chuyện mình đang bị giam hãm trong cơ thể người khác nên mình đã kiệt sức và thiếp đi, không thể nghĩ ngợi thêm một điều gì tồi tệ hơn nữa.

Người đang đứng phía dưới cái đèn chùm khổng lồ kia là Justin Bay, trông nổi bật như vừa bước ra từ cuốn tạp chí tuổi teen mà Frida nhà mình vẫn hay quăng quật khắp nhà. Anh ta mặc khá giản dị, quần bò, áo trùm đầu, và đeo kính râm kín mít tới nửa mặt. Có điều… vừa thấy mình bước ra khỏi thang máy, anh ta vội dáo dác nhìn ra phía sau lưng mình, như thể muốn kiểm tra xem có ai đi xuống cầu thang máy cùng mình hay không.

Sau khi chắc chắn ngoài mình ra không còn ai khác khuôn mặt điển trai của Justin Bay trông nhẹ nhõm thấy rõ. Anh ta hớn hở nhoẻn miệng cười với mình rất tươi, khoe ra hằm răng trắng bóng, đều tăm tắp tới mức khó tin.

“Em xuống rồi đấy à” – vẫn cái giọng đặc trưng mình nghe trong phim Journeyquest siêu tệ hồi trước.

“Vâng” – mình nói khẽ. Cosabella đã chạy vọt thẳng ra cái cửa quay trước sảnh – “Nhưng tôi chỉ có thể gặp anh chừng 1 phút thôi. Tôi có việc phải đi. Anh muốn tôi đưa gì cho Lulu nào?”.

Nụ cười trên môi Justin vụt tắt – “Lulu á? Tại sao anh lại phải nhờ em đưa gì cho Lulu?”.

“Ừm, tôi cũng không biết” – mình nhún vai. Cosabella vẫn mải mê ghếch chân lên ẩy cái cửa quay. Mình đã đoán không sai, nó thực sự muốn đi theo tiếng gọi của tự nhiên – “Tôi chỉ đoán mò thế. Nếu không phải muốn gây bất ngờ cho Lulu thì tại sao anh lại muốn gặp tôi mà không phải là Lulu?”.

“Trò đùa gì thế này?” – Justin giật phăng cái kính ra, nhào tới nắm lấy tay mình. Hai mắt anh ta nhìn mình như sắp khóc, giống một cảnh trong phim Journeyquest – khi nhân vật Leander của anh ta cầu xin mụ phù thủy độc ác tha mạng cho cô người yêu Alaan của mình (do Mischa Barton, ngôi sao của series phim truyền hình dài tập The O.C thủ vai ) – “Nikki, em yêu. Thời gian vừa rồi em đã đi đâu thế? Anh tưởng như chết đến nơi rồi. Em không gọi điện hay nhắn tin cho anh gì cả. Suốt hơn một tháng trời. Sau đó anh nghe tin em đã quay trở lại, vậy mà em không nỡ gọi cho anh lấy một cú là sao? Anh đã làm gì sai chứ? Nói cho anh biết đi”.

Những lời vừa rồi của Justin khiến mình càng lúc càng hoảng hốt tột độ… bởi mình đã nhận ra ba sự thật bẽ bàng:

Một, Justin Bay đang yêu mình. À, không phải mình, mà là Nikki Howard.

Hai, Nikki Howard rõ ràng là một đứa con gái chẳng ra gì, đi quyến rũ bạn trai của chính người bạn thân nhất và cũng là bạn cùng nhà của mình. Chưa kể như thế là cô ta còn đang lừa dối, lăng nhăng sau lưng anh bạn trai tỷ phú, Brandon Stark của mình.

Ba, con chó cảnh của Nikki Howard đang chuẩn bị tè bậy ra cái sàn cẩm thạch bóng loáng như gương kia.

“Anh đợi một lát nhé” – mình giật vội tay ra khỏi tay Justin – “Tôi phải cho con chó của mình ra ngoài cái đã”.

“Nikki!” – Mặt Justin tối sầm lại vì giận dữ – “Em không thể…”.

“Xin lỗi. Chỉ một phút thôi” – mình cuống quít chạy tới chỗ Cosy và đẩy cửa cho nó – “Đây, Cosy. Ra đi cưng”.

Cô nhóc chỉ đợi có thế, vọt rất nhanh theo mình ra khỏi cửa. Bên ngoài thời tiết mùa Thu thật mát mẻ, dễ chịu.

Cosabella le te le te chạy ra chỗ chậu cây cảnh trước cửa tòa nhà và… mình tá hỏa nhận ra nó không phải chỉ muốn đi tè không…

Mà giờ trên tay mình không có cái gì để dọn.

“Ôi Chúa ơi, cháu xin lỗi” – mình rối rít xin lỗi chú gác cổng đứng cách đó không xa đang vẫy xe cho khách.

Chú ấy tròn mắt nhìn mình đầy kinh ngạc. “Cô Howard. Cứ để tôi lo. Mọi lần cũng vậy mà”.

Không phải chứ??? Người gác cổng tòa nhà của Nikki Howard vẫn thường xuyên phải đi dọn phân chó cho cô ta? Thật mất mặt quá đi! Mặt mình đột nhiên đỏ ửng lên vì ngượng. Không ngờ một đứa mặt dày như Nikki Howard cũng biết đỏ mặt cơ đấy!

“Ừm… không sao đâu ạ” – mình xua tay từ chối đây đẩy – “Chú cứ cho cháu mượn một cái túi giấy hay tờ giấy báo gì đó. Cháu sẽ tự dọn”.

“Không sao đâu, cô Howard” – người gác cổng nhìn mình như thể mình đang mất trí vậy. Thì ra Nikki Howard trước nay chưa bao giờ tự đi dọn phân cho con chó của mình – “Là tôi, Karl đây mà. Cứ để tôi lo mấy chuyện này”.

Mình chỉ muốn chết đi vì nhục. “Vâng, chú Karl. Cháu rất rất xin lỗi nhưng cháu có thể nhờ chú thêm một việc nữa được không? Lát chú dắt Cosy lại lên nhà giúp cháu với, cháu đang vội phải đi ngay bây giờ” – mình thà chết chứ không muốn quay lại vào đó và gặp mặt cái tay Justin cà chớn kia thêm một phút nào nữa.

Chú Karl gật đầu và đi tìm báo để dọn cái đống… kia của Cosy.

Trong khi đó nhóc cún đã phát hiện ra ý định bỏ đi của mình cuống cuồng lẽo đẽo chạy theo, vừa chạy vừa gào thảm thiết.

Không phải là rên rỉ, cũng chẳng phải là sủa, mà là tru tréo! Nó hú như một con sói tí hon vậy! Tóc tai thì dựng ngược hết cả lên.

Giờ lại là chuyện gì nữa đây?

Chú Karl nhanh nhẩu bước tới giải đáp ngay cái thắc mắc đó của mình.

“Nó nhớ cô đấy” – giọng chú ý đầy nghiêm trọng – “Suốt cả tháng cô vắng nhà vừa qua, lúc nào nó cũng hú lên như vậy hết”.

Ôi chúa ơi, mình đúng là một kẻ tồi tệ mà! Mình đã bỏ con chó cưng của mình suốt hơn một tháng trời mà không thèm đoái hoài gì.

Ớ, mà không. Cosy đâu có phải chó cưng của mình.

Và mình cũng không phải một kẻ tồi tệ. Chú Karl không hề biết lý do Cosy bị bỏ rơi suốt thời gian qua là vì chủ nhân thực sự của nó đã… chết, trên lý thuyết. Trừ phi Lulu nói đúng về chuyện hoán đổi linh hồn những mình tin là không phải vì trên đời không hề cóng đường như thế.

“Cosy” – mình cúi xuống bế bổng nó lên, ôm nó vào trong lòng. Cô nàng lập tức nín khóc ngay, hít lấy hít để khuôn mặt mình.

“Cosy” – mình thì thào nựng. Tim mình lại chùng xuống khi thấy ánh mắt van lơn của nó – “Tao không thể mang mày theo được. Mày không thuộc về tao. Hơn nữa tao phải quay lại bệnh viện. Họ không cho phép mang chó vào bệnh viện, nhớ không?”.

Nhưng Cosy chỉ hớn hở nhìn mình ra chiều sung sướng, đuôi cứ ngoáy loạn cả lên.

Giây phút đó mình biết là mình sẽ mang Cosy theo cùng mình, dù cho trời có sập.

Thật không may, đúng lúc đó Justin Bay đẩy cửa bước ra, mặt hầm hầm khó chịu.

“Có phải vì chuyện cái nhẫn không?” – anh ta bước tới nắm lấy tay mình, hạ giọng thì thào. Bọn mình đang đứng giữa phố Trung tâm, dưới lòng đường xe cộ đang tấp nập đi lại như mắc cửi – “Cái mà anh tặng cho Lulu ý? Nghe này, nó chẳng nói lên điều gì hết, em yêu ạ. Anh chỉ tặng cho cô ta để cô ta khỏi nghi ngờ chuyện hai chúng ta thôi. Em không thể vì thế mà giận anh đấy chứ?”.

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói về chuyện gì cả” – mình thú thật với Justin – “Giờ tôi có nơi rất cần phải tới…”.

Đột nhiên anh ta nắm lấy hai vai mình kéo giật lại và… hôn đắm đuối lên môi mình.

Nụ hôn thứ hai trong vòng 12 tiếng vừa qua của mình có vẻ còn mãnh liệt hơn cả nụ hôn đầu tiên. Hai đầu gối mình tự dưng mềm nhũn ra, thiếu điều muốn ngã khuỵu vào vòng tay cơ bắp kia.

Trước giờ mình vẫn luôn cười khẩy khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Frida, nhất là mấy đoạn nhân vật nam chính kéo giật nhân vật chính lại và cuồng nhiệt làm đầu gối cô ta run lẩy bẩy, không làm chủ được mình. Mình luôn tự nhủ rằng mấy chuyện như thế chỉ có trong tiểu thuyết chứ ngoài đời làm gì có ai như vậy.

Thật ngạc nhiên khi chính cơ thể mình – hay nói đúng hơn là cơ thể của Nikki Howard – bỗng dưng nhũn như chi chi trước nụ hôn của Justin Bay, ngay giữa con phố Trung tâm đông đúc, trước mặt chú Karl – người gác cổng, và một dãy dài những chiếc xe taxi đang nối đuôi nhau đứng chờ đèn xanh, và hàng trăm con chim bồ câu đang mải miết nhặt nhạnh thức ăn trên phố cùng ánh mắt tò mò của những người đi bộ. Mình sém chút nữa đánh rơi luôn cả Cosabella – đang bị ép dp lép giữa mình và Justin – vì… bất ngờ.

Phản ứng như vậy có được coi là bình thường không nhỉ? Không lẽ cơ thể con người luôn phản ứng loạn xà ngầu lên như vậy mỗi khi được ai đó hôn? – nhất là khi họ là những người đàn ông lạ lẫm đối với mình (nhưng lại có chung một điểm: đẹp lung linh như vừa bước ra từ mấy cuốn tạp chí lá cải)? Hoặc là thế, hoặc là Justin và Brandon Stark đều tình cờ là những người hôn giỏi? Bởi vì họ khiến mình mất hết tự chủ mỗi khi được họ hôn. Và giờ thì mình thích mấy trò hôn hít này rồi đấy. Mặc dù mình biết việc hôn bạn trai của bạn thân nhất của Nikki Howard là hoàn toàn sai trái, nhất là lại làm đằng sau lưng bạn thân của Nikki Howard.

Chưa kể, thành thực mà nói mình không hề thích hai người họ. Người mình thích xưa nay vẫn luôn là cậu bạn thân ở nhà cơ. Nếu cậu ấy cũng ngả người hôn mình ngay giữa đường phố Trung tâm như thế này, thề là mình sẽ chết vì hạnh phúc mất.

Mình không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra được. Cho dù là cơ thể của Nikki có đang thích thú với màn hôn hít này thế nào đi nữa thì cũng phải chấm dứt ngay thôi. Nhỡ Christopher tình cờ đi ngang qua đây và thấy mình đang đắm đuối hôn gã Justin Bay kia thì sao? Lâu nay Christopher vẫn luôn ghét Justin Bay vì đã làm hỏng cả bộ phim Journeyquest với lối diễn xuất không-thể-tệ-hơn của anh ta.

Mặc dù có nhìn thấy thì cậu ấy cũng không thể tưởng tượng nổi mình chính là Nikki Howard.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Còn Lulu thì sao? Nhỡ cậu ấy đã thức giấc và đang nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy bọn mình thì sao? Đành rằng cô ta đã bắt cóc mình tối qua nhưng dù sao cũng vì mục đích tốt xuất phát từ trái tim cô ta.

Chúa ơi, sao anh ta lại hôn tuyệt đến thế cơ chứ? Mình thật chẳng muốn dừng lại chút nào.

“Làm ơn dừng lại đi…” – mình lấy hết dũng khí đẩy anh ta ra.

“Em biết đây là chuyện em muốn làm mà” – giọng Justin trầm trầm giống y như giọng mấy tay công tước điêu ngoa vẫn thường được miêu tả trong truyện của Frida. Tay anh ta vẫn bám chặt lấy vai mình.

“Không” – mình yếu ớt phủ nhận – “ Không phải. Như thế này là không được.”

“Em đâu có nói như thế hôm ở Paris” – Justin

“Ừm…” – mình mím chặt môi lại, cố gắng không nhìn vào mặt anh ta – “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ đến Paris. Bỏ tay ra…”

Ngay lập tức, Justin buông tay khỏi vai mình. Nhưng không phải vì mình yêu cầu, mà là vì Gabrriel Luna. Chính anh ta không hiểu từ đâu xuất hiện, đã bước tới giật tay Justin ra khỏi vai mình.

“Tôi nghĩ cô gái đây đã yêu cầu anh bỏ cô ý ra” – Gabriel Luna nghiêm giọng ra lệnh cho Justin bằng cái giọng Anh đặc sệt.

Oài, chuyện càng lúc càng diễn biến kịch tính như trong mấy cuốn tiểu thuyết của Frida thì phải! Lãng mạn và bi tráng!

“Mày nghĩ mày là ai thế hả?” – Justin vuốt lại chỗ áo da hơi nhăn nhúm do bị anh Gabriel túm vào.

“Một người bạn của Nikki” – anh Gabriel lạnh lùng nói. Lại thêm một thành viên của hội B. C. N! Chính anh ta tự nhận đấy nhá!

“Em không sao chứ, Nikki?” – nói rồi anh ý quay sang hạ giọng hỏi thăm mình, đầy thiện chí.

Mình gật đầu một cách vô thức. Còn Cosabella thì gầm gừ khó chịu nhìn Justin. Cũng phải thôi, chẳng ai lại thích bị kẹp giữa hai con người to xác như thế.

“Em không sao” – mình nói – “Chỉ sợ… anh biết đấy… nhỡ có ai nhìn thấy”.

Ai ở đây nghĩa là Christopher và Lulu, tất nhiên rồi. Nhưng phản ứng của Justin khi vừa mới nghe thấy thế… đúng là ngoài dự đoán của mình. Xem ra tới lúc đó anh ta mới giật mình nhận ra rằng bọn mình đang đứng giữa con phố đông người. Anh ta thậm chí con không buồn liếc lên nhìn ô cửa sổ to đùng trên tầng áp mái lấy một lần. Đồ đểu! Tên hèn nhát!

“Cũng đúng!” – anh Gabriel gật gù, trong khi Justin đứng bên cạnh mặt xanh như đít nhái – “Đám paparazzi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Anh nghĩ anh vừa nhìn thấy một vài vị đang lấp ló ở chỗ ngã tư, trên đường tới đây”.

Câu nói đó thật chẳng khác gì tiếng sét ngang tia với Justin. Anh ta cuống cuồng dựng cổ áo khoác lên và lủi thật nhanh, không quên buông ra một lời nhắn nhủ: “Anh sẽ gọi lại cho em sau, em yêu”.

Không thể tin nổi! Anh ta không thèm hỏi han về cô bạn gái Lulu đấy một câu nhưng lại hốt hoảng bỏ chạy khi nghe thấy từ paparazzi. Hèn h thế là cùng!

Anh Gabriel quay sang hỏi mình: “Em thực sự khỏe lại rồi chứ, Nikki?”.

Mình chớp mắt nhìn anh ấy… sau đó lại liếc nhìn chú Karl, người vẫn đang há hốc mồm bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, tay run run bấm điện thoại. Không lẽ chú ý định gọi 911 sao? Vừa nhìn thấy ánh mắt mình nhìn về phía chú, chú Karl lập tức cất điện thoại vào trong túi áo.

“Em không sao” – mình quay sang nói tiếp với anh Gabriel – “Nhưng em… em cần phải đi bây giờ. Em cần phải quay lại bệnh viện. Em… em vẫn chưa được phép xuất viện sớm thế này và… nói chung là em cần quay trở lại đó”.

“Anh biết” – giọng anh ấy vẫn bình tĩnh như khi nhắc tới đám paparazzi – “Anh vừa từ đó tới đây nè. Anh đã tới bệnh viện để xem tình hình của em thế nào và phát hiện ra cả bệnh viện đang tán loạn hết cả lên vì sự mất tích của em. Tối qua em đã trốn viện đi chơi đúng không?”.

Trốn viện đi chơi á? Xin lỗi, phải nói là bị bắt cóc bởi hai hai kẻ N.T.V.N.T thì đúng hơn.

Không lẽ anh ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc giữa mình và Justin Bay sao? Kể cả mình (không, Nikki Howard) đang ôm hôn say đắm Justin trước của căn hộ nhà Nikki?

Đồ Nikki hư hỏng! Mình muốn lăn ra ngất hoặc ngủ ngay tại trận để tua qua cái đoạn này mà không được.

“Kh-không” – mình lắp bắp – “Không, chuyện không phải là như thế. Tuyệt đối không phải. Anh đừng hiểu lầm! Tất cả là do Lulu. Lulu Collins và Brandon Stark…”

Mình im bặt khi thấy phản ứng của anh Gabriel, có vẻ như càng cố thanh minh thì mình càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn thì phải.

“Nghe này, em phải quay lại bệnh viện thôi” – mình ngại đến nỗi không dám cả nhìn vào mặt anh ấy nữa –“Hẹn… hẹn gặp anh sau vậy nhé”.

Nói rồi mình quay ngoắt người đi, tay ôm Cosabella, bước thật nhanh ra đường vẫy xe.

Để rồi đứng khựng lại trước câu nói của anh Gabriel.

“Nếu là anh thì anh sẽ không tốn thời gian vẫy xe đâu. Giờ này khó đón taxi lắm”.

“Hầu như không đón nổi đâu, cô Howard hú Karl từ chỗ cửa vội nói với theo – “Mọi người đều đang bận đi làm. Chắc phải một tiếng nữa may ra mới có xe”.

Một tiếng nữa cơ á? Mình không có tới một tiếng đồng hồ đâu! Mình cần phải quay lại bệnh viện ngay, nhất là nếu lời anh Gabriel nói là đúng, rằng “cả bệnh viên đang tán loạn cả lên”. Tại sao mình phải dừng lại check email trên cái máy tính bị gài của Nikki Howard cơ chứ? Đáng ra mình phải tìm điện thoại gọi cho bố mẹ và nói bố mẹ đừng lo lắng mới đúng. Hay là mượn chú Karl gọi một cú nhỉ? Mà thôi, tốt nhất đi lên phố và…

“Không sao” – mình gần như sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi – “Em sẽ đi tàu điện ngầm vậy”.

“Em không thể đi tàu điện ngầm được” – anh Gabriel lắc đầu nói.

“Không sao đâu” – mình quay đầu rảo bước đi về phía phố Broome. Dù sao mình cũng là thổ địa ở khu này rồi. Mình thuộc nằm lòng mọi con đường nơi đây – “Em đi tuyến số 6 tới Bleeker sau đó đổi tàu tới phố 14 và đi bộ về viện là được. Cũng không quá xa”.

Mình thọc tay vào túi rút ví ra để lấy vé tháng.

Quên béng mất, không phải ví của mình. Là ví của Nikki Howard.

Và bên trong nó trống rỗng.

“Ôi không” – mình xịu mặt rên rỉ. Vậy là tiền không có, vé đi tàu cũng không. Bực mình quá đi mất!

“Đừng lo” – giọng anh Gabriel vẫn bình tĩnh như không – “Đằng nào em cũng không thể đi bằng tàu điện ngầm mà”.

Mình còn chưa kịp phản bác thêm câu nào thì đột nhiên bị ai đó túm chặt lấy tay giật ngược lại ra sau. Theo phản xạ mình vội hất tay ra, vì tưởng gã Justin Bay kia quay lại định làm gì.

Nhưng mình đã nhầm, chẳng có Justin Bay nào hết… mà là một nhóm học sinh mặc đồng phục tiểu học, vừa thấy mặt mình một cái, cả đám rú rít ầm ỹ váng cả đường.

“Tớ đã nói rồi mà, Tiffany!” – cô nhóc nãy giờ đang níu chặt lấy tay mình hớn hở kêu lên – “Đúng là chị ý còn gì! Thấy chưa?”.

Vừa nói tay cô bé vừa chỉ về phía tấm pa-nô quảng cáo cao bằng tòa nhà 4 tầng lầu treo dọc bên hông một tòa nhà gần đó – trên đó là hình ảnh Nikki Howard trong bộ bikini bốc lửa đang êu gọi khách hàng tới mua sắm tại trung tâm thương mại Stark mới mở trên đường SoHo.

“Thấy chưa? Mình nói rồi mà! Là chị ý đấy!” – cô bé lí lắc kia vừa nói vừa giật giật tay mình đầy phấn khích – “Chị Nikki ơi, chị cho em xin chữ ký nhé”.

“Em cũng muốn, chị Nikki ơi!” – cô bé có tên Tiffany kia nghe thấy thế cũng cuống cuồng mở cặp lấy bút và sổ dí sát vào mặt mình “Chị ký cho em với, xin chị đấy!”.

“Chị không phải là Nikki” – mình kêu ầm lên, cô gắng lách ra khỏi mấy cô nhóc đang bu quanh lấy mình – “Thật mà, chị không phải…”

“Các em!” – nữ tu sỹ phụ trách đám nhỏ rõ ràng không lường trước được sức hút của một siêu mẫu tuổi teen đối với lứa tuổi này – “Có thôi đi không nào! Ngừng ngay việc làm phiền người khác như thế! Để chị ấy được yên!”.

Tất nhiên là chẳng đứa nào chịu nghe lời rồi. Chúng cũng chẳng tin khi mình nói không phải là Nikki Howard.

Chẳng trách được, tại sao chúng phải tin lời mình khi mà mình trông y hệt Nikki Howard trên tấm pa-nô quảng cáo kia…

Cả nhóm thi nhau giật gấu áo mình xin chữ ký, làm Cosabella mấy phen suýt rơi xuống đất. Không hiểu nếu anh Gabriel và chú Karl không kịp thời xông vào giải cứu cho mình thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Chú Karl phụ trách nhiệm vụ giữ chân đám nhóc đang la hét ầm ỹ kia lại còn anh Gabriel nhanh chóng nắm tay mình chạy như bay ra khỏi nơi đó, một tay anh khoác lên vai mình. “Giờ thì em hiểu tại sao em không thể đi tàu điện ngầm rồi chứ? Hãy nhớ phải đội mũ hay đeo kính để ngụy trang mỗi khi ra đường”.

Đùa à???

Mình sẽ không bao giờ còn được đi tàu điện ngầm như người bình thường nữa hay sao? Từ nay trở đi, có lẽ mình nên đeo một cái biển thật to trước ngực viết TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔ TA. ĐỪNG PHÍ THỜI GIAN XIN CHỮ KÝ CỦA TÔI LÀM GÌ.

Anh Gabriel hình như cũng nhận ra nét mặt tái dại của mình, nên liền vỗ vai mình an ủi: “Đừng lo. Anh sẽ đưa em đi”.

Và anh đưa tay chỉ về phía chiếc Vespa màu xanh rêu đang dựng trước cột đèn chỗ ngã tư.

Anh ta tính chở mình đi bằng cái xe máy con con kia?

Đối với bọn con trai Mỹ thì xe my là phương tiện kém-sành-điệu nhất quả đất.

Nhưng Gabriel không phải là người Mỹ. Hơn nữa anh ấy rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện mọi người sẽ xì xầm bàn tán về việc anh ấy di chuyển bằng xe máy, nhất là từ miệng của mấy gã thanh niên Mỹ choai choai, tính như đàn bà.

“Anh có mũ bảo hiểm đầy đủ” – anh Gabriel trấn an mình. Xem ra anh ấy hiểu nhầm cái nét mặt vẫn-chưa-hoàn-hồn kia của mình là do không muốn đi xe máy vì lý do an toàn.

“Vâng” – mình thở không ra hơi do vừa phải chạy một quãng đường khá dài. Mình chỉ muốn thoát thật nhanh khỏi đám fan cuồng của Nikki Howard – vẫn đang bị chú Karl và bà nữ tu sĩ kia giữ chặt lại không cho đuổi theo bên mình – cũng như không muốn nhìn thấy căn hộ và tấm pa-nô quảng cáo to đùng kia của cô ta thêm một chút nào nữa. Đấy là còn chưa kể tới cô bạn cùng nhà và ông bạn trai điên khùng vẫn đang say giấc nồng trong nhà. Mình chỉ muốn bay thật nhanh về với gia đình của mình thôi.

Không cần biết bằng cách nào.

“Đây, của em này!” – anh Gabriel chìa cho mình cái mũ bảo hiểm lấy ra từ cốp xe Vespa. Sau đó còn giúp mình đội vào đầu (của Nikki Howard) và cài dây lại. Thật may vết mổ của mình không đau tẹo nào!

Tiếp theo, anh ý giúp mình leo lên xe và chỉ cho mình chỗ để chân. Sau khi đã yên vị trên xe, anh ngoái đầu lại cười rất tươi với mình: “Em bám chắc vào nhé”.

Nghĩa là mình phải vòng tay ôm lấy eo anh ta sao?

Đời mình chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật như thế với con trai hết. À, trừ hai gã bạn trai (của người khác) mới gặp trong vòng 24 giờ qua. Nhưng mình đâu có phải là người chủ động tấn công…

Mình phải làm sao bây giờ? Không ôm anh ta nhỡ ngã thì sao?

Đúng lúc đó, một vài cô nhóc giằng ra được khỏi vòng tay của chú Karl và cô giáo của mình và đang phi như bay lại phía bọn mình, miệng không ngừng la hét: “Chị Nikki! Chị Nikki!”.

Anh Gabriel lập tức nổ máy và phóng đi. Mình lảo đảo ôm vội lấy eo anh ý, sém chút nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau.