“Đại uy thiên long!” Túc Bảo hô một tiếng rồi hất cái tay kia ra ngoài.
Ầm… . Truyện Mỹ Thực
Nữ quỷ: “…”
Cmn chứ đại uy thiên long là cái quần què gì…!
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, không rõ thứ gì va vào nhau, sau đó thứ gì đó bỗng sụp đổ.
Len theo ánh sáng mờ ảo từ ngai vàng của Diêm vương, Túc Bảo nhìn thấy đó là một bức tượng đá.
Tượng đá rơi xuống đất là tượng một người có khuôn mặt đen kịt đang thè ra cái lưỡi dài màu đỏ tươi, người này mặc đồ đen, trên đầu đội chiếc mũ có dòng chữ – Thiên Hạ Thái Bình- Hắc Bạch Vô Thường.
Túc Bảo th ở dốc, nhìn chằm chằm hai tay trên mặt đất, cười lạnh nói: “Coi ta là đứa trẻ ba tuổi hả!”
“…”
Những bàn tay trở nên giận dữ và lao tới với một tiếng hét chói tai.
Túc Bảo không nhìn thấy gì hết nên chỉ dựa vào trực giác của mình đập các bàn tay kia bằng chiếc túi vàng óng ả trong tay bé.
Bụp! Không biết liệu cái túi có đập vào mặt người phụ nữ hay không, chỉ nghe thấy tiếng nghèn nghẹn từ cổ họng người đó.
Túc Bảo lập tức tung ra một ngọn lửa tinh thần nhỏ.
Không ngờ ngọn lửa lại bùng lên, thắp sáng tất cả những ngọn đuốc ở hai bên đại sảnh.
điện Diêm Vương đột nhiên trở nên sáng ngời, hai bên sảnh là hai hàng tượng đá, lần lượt là Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, Thập Đại Quỷ Soái, Phán Quan...
Đúng như lời Tô Tử Tích nói.
“Đây là cung điện của Diêm Vương…” Túc Bảo sửng sốt, “Thế hôn quân đâu rồi…”
Tại sao không có bức tượng nào điêu khắc Diêm Vương?
m thanh xung quanh ngày càng dày đặc, tất cả nữ quỷ bạch đầu đã lợi dụng lúc hỗn loạn để bước ra.
Một người phụ nữ đứng đầu đang nhìn Túc Bảo với ánh mắt nham hiểm.
“Ngươi không nghe lời. Ngươi có biết trẻ con không ngoan sẽ nhận kết cục thế nào không?” Nó nói.
Nếu như Diêu Thi Duyệt ở đây, nhất định cô ta có thể nhận ra chủ nhân giọng nói này chính là ‘Tiên gia’ của mình.
Những nữ quỷ bạch đầu vây quanh Túc Bảo, chúng trợn mắt, miệng há đến tận mang tai, gầm nhẹ.
Túc Bảo không còn đường lui, lúc này chỉ còn lại bé. Bé nhớ lại những kỹ năng mà sư phụ đã dạy cho mình, cố gắng hết sức để chống cự.
Cuối cùng, tám nữ quỷ bạch đầu vồ lấy bé và nhấn chìm bé hoàn toàn.
Đại sảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nữ quỷ bạch đầu nhai xương… lạo xạo.
Nữ quỷ dẫn đầu cười nói: “Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt…”
Đột nhiên một ánh sáng đỏ lóe lên, toàn bộ nữ quỷ bạch đầu đều bị hất văng.
Túc Bảo há hốc miệng nhìn sợi dây màu đỏ móc hồ lô linh hồn trên cổ tay bé.
Cũng như bé, hồ lô vẫn chưa trưởng thành.
Ngược lại, sợi dây màu đỏ vốn luôn không gây chú ý lại có sức mạnh lợi hại nhất.
“Cảm ơn dây đỏ…”
Tay áo của Túc Bảo bị cắn đứt, một ống tay ngắn đi phân nửa, ống tay còn lại không còn gì.
Mảnh thịt bị cắn đứt khỏi cánh tay bé vẫn đang rỉ máu.