Chương 122

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên muốn mượn sức Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt chính là chìa khóa.

Sau khi lái xe đưa Tần Di Di về nhà, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe, lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho Giang Nguyệt một lần nữa.

Lần này, cuộc gọi trực tiếp bị ngắt.

Đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên ầy tối tăm, sâu không thấy đáy, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt đã lộ rõ ràng sự tức giận mà anh ta đang cố gắng kìm nén.

Giang Nguyệt, cô thật sự rất giỏi!

Anh cáu kỉnh nhíu mày, ném điện thoại lên ghế phụ, quay đầu xe rồi đạp chân ga.

Chạy thẳng đến Thụy Uyển.

Đến cửa nhà, Tiêu Kỳ Nhiên tâm tình phiền não, nhập mật mã nhiều lần mới mở cửa ra được.

Vừa bước vào căn hộ, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, gằn giọng: “Giang Nguyệt, ra ngoài cho tôi.”

Không ai trả lời.

Cố ý giả vờ ngủ?

Cảm xúc trong mắt hắn ngày càng lạnh, bước nhanh đi tới cửa phòng ngủ, nghe được bên trong không có động tĩnh, hắn mở cửa ra.

Căn phòng im ắng, chỉ có chiếc chăn trên giường hơi nhô lên, một bóng người đang cuộn tròn trong đó.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm liếc qua, không chút do dự đi tới vén chăn lên.

Ngay khi ngón tay thon dài của hắn chạm vào mép chăn, liền hơi khựng lại.

Cô ấy đang run?

“Giang Nguyệt?”

Hắn thử kêu một tiếng, nhưng người trong chăn lại không có phản ứng gì.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, lập tức xốc chăn lên…

Mồ hôi lạnh của Giang Nguyệt đã làm ướt quần áo cùng chăn bông, tóc cũng ướt sũng, hỗn độn dính ở trên trán cùng gò má cô.

Cả người giống như vừa bị vớt lên khỏi mặt nước, hai mắt nhắm chặt, môi cũng vô cùng tái nhợt.

Trông yếu ớt và bất lực.

“Lạnh…” Giọng cô như tơ, gần như dùng hết sức lực mới thốt ra được một âm tiết.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên xanh mét, hắn lập tức ôm Giang Nguyệt thật chặt vào trong ngực. Nhưng cô vẫn run rẩy không ngừng trong lòng hắn, hô hấp đặc biệt nặng nề.

Nhiệt độ cơ thể Giang Nguyệt rất cao, ôm thôi cũng cảm thấy nóng tay.

Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên hoài nghi cô sắp không chịu nổi nữa.

“Giang Nguyệt, tỉnh lại.” Anh trực tiếp ôm cô lên xe, ấn cô lên ghế phụ, còn không quên thắt dây an toàn cho cô.

Toàn bộ quá trình Giang Nguyệt đều giống như một con búp bê mặc cho người ta an bài, không có một chút tức giận.

Tiêu Kỳ Nhiên hoảng hốt đến khó có thể tự chủ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô không được ngủ!”

“Tôi lạnh… Tiêu Kỳ Nhiên…”