Sự việc Tiểu Thiếu Chủ bị hạ độc liền khiến Lạc Gia trải qua sóng to gió lớn, một cuộc kiểm soát gắt gao đã được tiến hành.

Hầu như tất cả mọi người đều bị Ninh Vô Song cường thế kiểm tra linh hồn một lần, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không để gián điệp như Lục Bà Bà có thể tiếp tục tồn tại.

Bất quá Lạc Gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc, người thường muốn gia nhập đều đã trải qua quá trình xét duyệt và kiểm tra, vì vậy sau một phen rà soát, Ninh Vô Song không còn phát hiện gián điệp.

Trường hợp của Lục Bà Bà chỉ là hy hữu mà thôi, nếu như kẻ địch có thể dễ dàng cài nhiều gián điệp hơn đi vào chứng tỏ Lạc Gia không xứng là Thánh Đế Cấp Gia Tộc.

“Mẫu thân, Tiểu Nam đã không sao rồi, ngươi cứ để ý đến ta, ta có Đại Kiều và Tiểu Kiều chiếu cố là được…”
Nhìn lấy Ninh Vô Song cứ cách một ngày là lại chạy đến kiểm tra tình huống của mình, Lạc Nam cười khổ lên tiếng.

Vô Vi Độc là do hắn tự mình điều khiển để vạch mặt Lục Bà Bà, có thể xảy ra vấn đề gì được chứ.

Thấy Lạc Nam mới chín tuổi đã hiểu chuyện đến như vậy, không vì thân bị trúng độc mà lãm nũng, ngược lại còn biết khuyên nàng nên giành thời gian cho gia tộc, Ninh Vô Song yêu thương không dứt, cam đoan nói:
“Lần này là mẫu thân sơ suất để ngươi gặp chuyện, ta hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa!”
“Việc này đâu phải lỗi của mẫu thân, dù sao Lục Bà Bà là người do chính phụ thân thu nhận, có ai nghĩ đến bà ta lại là nội gián…” Lạc Nam lắc đầu nói.

Hắn ra vẻ buồn ngủ nhắm mắt lại.

Thấy nhi tử muốn nghỉ ngơi, Ninh Vô Song liền phân phó Đại Kiều và Tiểu Kiều chăm sóc cho hắn, thân ảnh của nàng cũng chậm rãi biến mất.

Đợi nàng vừa đi khỏi, Lạc Nam liền mở mắt ra nhìn Đại Kiều với Tiểu Kiều phân phó nói:
“Các nàng ra ngoài phòng canh gác, ta muốn tu luyện Công Pháp tuyệt mật của Lạc Gia, không để bất kỳ ai được phép tiến vào khi chưa có lệnh của ta!”
“Tuân mệnh tiểu thiếu chủ.

” Hai nữ không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn ra ngoài khép cửa lại.

Mà lúc này, Lạc Nam mới đau đầu đến cực điểm nghe ngóng động tĩnh bên trong Linh Giới Châu.

Chỉ thấy các vị thê tử hợp lực với nhau kháng nghị ầm ĩ, không ngừng kêu gọi hắn:
“Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiều năm như vậy ngươi cũng không vào xem tỷ muội chúng ta một lần, cũng không để các tỷ muội được nhìn thấy ngươi là sao?”
Chín năm trôi qua, Lạc Nam thỉnh thoảng gửi một lượng lớn tài nguyên vào Linh Giới Châu cho các nàng tu luyện, nhưng tuyệt nhiên chưa từng xuất hiện trước mặt các nàng.

Điều này khiến chúng nữ cảm thấy lo lắng bất an, cho rằng phu quân của mình đã xảy ra chuyện gì đó.

Trong lòng lo lắng cồn cào, chúng nữ không thể tập trung tu luyện nên hợp lực lại kháng nghị, kiên quyết muốn được nhìn thấy hắn.

Lạc Nam cười khổ không thôi, hắn cũng rất muốn gặp các nàng nhưng hình hài của hắn lúc này nhỏ xíu, cảm thấy xấu hổ chưa biết phải đối mặt với các thê tử làm sao cả.

“Các nàng kiên nhẫn chờ ta một chút, hiện tại tình huống bên ngoài không thích hợp, các nàng bế quan tu luyện giết thời gian đi…” Lạc Nam đành bịa chuyện, truyền âm vào Linh Giới Châu an ủi.


Ở trong Linh Giới Châu có Gia Tốc Trận, lại thêm Hoa Ngọc Phượng đã nghiên cứu và bố trí thành công Hóa Thánh Trận.

Hai trận kết hợp cộng với tài nguyên được Lạc Nam không ngừng rót vào, tu vi của chúng nữ còn tiến bộ nhanh hơn cả hắn.

Nhất là khi các nàng có nhiều người để luận bàn, đối tập chiến đấu, căn cơ không lo lắng bị ảnh hưởng theo không kịp so với tu vi.

“Hừ, nam nhân khốn kiếp này, từ ngày đại hôn cho đến nay đã trôi qua chín năm, đám thê tử chúng ta ngay cả mặt phu quân của mình cũng chưa được gặp, ngươi muốn chúng ta làm sao yên tâm tu luyện hả?”
Hi Vũ trực tiếp mở miệng môi mắng hắn, bầu ngực sữa bạo mãn phập phồng lên xuống vì tức giận.

“Đúng đó phu quân, dù ở bên ngoài ngươi gặp khó khăn cũng phải nói với các tỷ muội một tiếng, phu thê cùng nhau đồng cam cộng khổ!” Âu Dương Thương Lan hiếm thấy ôn nhu khuyên nhũ.

“Baba, ngươi hết thương Thiên Ý rồi, bỏ mặc ta lâu như vậy!” Tiểu Thiên Ý nước mắt lưng tròng.

Có lẽ tốc độ trưởng thành của Cửu Đầu Nghịch Long quá chậm, đã nhiều năm trôi qua nhưng Tiểu Thiên Ý vẫn chỉ như tiểu cô nương mười tuổi, trong khi đó Tiểu Tiểu đã trổ mã thành một thiếu nữ như hoa như ngọc từ lâu.

Nhìn chúng nữ quan tâm đến tình huống của mình như vậy, Lạc Nam cũng không nỡ tiếp tục che giấu các nàng.

“Thôi được rồi, bất quá để tránh nhân số quá nhiều khiến cường giả lân cận cảm ứng được, mỗi lần ta chỉ có thể gặp gỡ hai người trong số các nàng!” Lạc Nam ước tính một phen nói.

Lạc Gia mặc dù suy thoái nhưng hầu hết người xung quanh đều có tu vi cao hơn hắn.

Nếu một lần đem nhiều người chúng nữ từ trong đan điền xuất hiện e rằng sẽ sinh ra dao động không gian, không may bị một vị Hộ Pháp hay Trưởng Lão cảm ứng được thì chẳng biết phải giải thích như thế nào.

Nói không chừng mẫu thân vì hiểu lầm mà trực tiếp sưu hồn các nàng, Lạc Nam chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Vì vậy một lần triệu hoán hai nữ là tối đa.

Chúng nữ nghe thấy hắn nói thế cũng không đòi hỏi gì hơn, bèn xúm lại thương nghị xem lần này ai sẽ đi ra gặp hắn.

Rốt cuộc Hi Vũ và Tiểu Thiên Ý là đối tượng được lựa chọn.

Lạc Nam động ý niệm, liền đem Hi Vũ và Tiểu Thiên Ý dịch chuyển đi ra ngoài.

Thoáng chốc hai nữ đã xuất hiện trên giường của hắn.

Hi Vũ và Tiểu Thiên Ý vừa đi ra liền đảo mắt nhìn quanh, bị bầu Nguyên Khí cao cấp và hoàn cảnh trang trọng của Lạc Gia làm cho kinh ngạc.

Bất quá Hi Vũ lại nhíu nhíu mày liễu, nhìn Lạc Nam nói:
“Tiểu nam hài này là ai? Phu quân của ta đâu?”

“Hì hì, đệ đệ thật đáng yêu, diện mạo giống với baba đến tận chín phần, chẳng lẽ ngươi là con trai của hắn với dì nào đó ở Nguyên Giới? mau ra mắt tỷ tỷ!” Tiểu Thiên Ý cưng chiều véo lấy gò má của Lạc Nam, cúi đầu hôn hít trán hắn.

Lạc Nam sắc mặt tối sầm, biết kiểu gì tình huống như thế này cũng phát sinh.

“Ta chính là Lạc Nam!” Hắn ra vẻ nghiêm nghị nói, phong thái Nhất Thế Bá Chủ lộ ra, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm khó tả.

Bá Lực vờn quanh thân thể, là tiêu chí độc nhất vô nhị để chứng minh thân phận của hắn.

Hi Vũ với Tiểu Thiên Ý toàn thân chấn động, mắt đẹp trừng lớn nhìn chằm chằm lấy hắn.

“PHỐC!”
Chợt hai nữ ôm bụng cười nghiêng ngã, cười đến chảy cả nước mắt.

Tiểu Thiên Ý còn trực tiếp nhảy lên giường úp mặt xuống lăn lộn, tay chân đạp loạn xạ.

“Hi hi hi, cười chết ta rồi…baba của ta biến thành tiểu đệ đệ, cười chết ta rồi.

” Tiểu Thiên Ý hân hoan khó tả như phát hiện tân thế giới.

Hi Vũ cũng là cố gắng duy trì phong thái Nữ Hoàng nhưng không sao làm được, còn cố ý đưa tay ước tính chiều cao của Lạc Nam, hắn chỉ mới cao ngang ngực của nàng, cái đầu nhỏ nhắn bé hơn một bên bầu sữa.

“Khanh khách, phu quân ngươi thật đáng yêu…đây mới đúng là Tiểu Nam đồ đệ của trẫm!” Bờ môi đỏ thẳm của Hi Vũ nhoẻn ra không khép lại được như một đóa hoa nở rộ.

Các nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lạc Nam trốn tránh lâu như vậy, xuyên suốt chín năm không chịu gặp mặt các nàng.

Rõ ràng là con hàng này trở thành đứa bé, sợ mất mặt với các thê tử và hồng nhan tri kỷ.

“Bốp bốp!”
Lạc Nam phẫn nộ đánh cái mông của hai nữ, hạ giọng uy hiếp nói: “Còn dám cười nhạo lần sau không mang các ngươi đi ra nữa!”
“Không cười nữa, không cười nữa…” Tiểu Thiên Ý chật vật lau nước mắt, lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô đưa đến trước mặt hắn:
“Baba ngoan hé miệng ra nào!”
Lạc Nam hung hăng véo cái gò má bụ bẫm của nàng, Tiểu Thiên Ý không chịu thua kém véo lại gò má của hắn.

Nhìn phụ thân và nữ nhi như một đôi bạn đang nghịch ngợm, Hi Vũ hưng phấn bừng bừng lấy ra Lưu Ảnh Ngọc ghi chép lại tất cả hình ảnh khôi hài.

Lạc Nam âm thầm buồn bực, trực tiếp thu hồi Tiểu Thiên Ý trở về Linh Giới Châu, không để nha đầu này tiếp tục làm loạn.

Trong lòng vui vẻ, Hi Vũ rốt cuộc thu liễm nụ cười, nàng đặt mông ngồi xuống giường nhếch miệng nói:

“Chẳng lẽ chàng sử dụng một môn Thần Thông giống như Hoán Kiếp Sinh Tử của Dạ Đế, biến trở thành đứa trẻ?”
Dựa vào hoàn cảnh xung quanh, Hi Vũ biết cuộc sống của Lạc Nam hiện tại chắc chắn rất tốt, kiến trúc mà hắn đang ở có Nguyên Khí nồng đậm dị thường, đại phú đại quý.

“Không chênh lệch nhiều so với cách nghĩ của nàng!” Lạc Nam cũng ngồi bên cạnh Hi Vũ giải thích:
“Chỉ là Thần Thông này của ta cao cấp hơn, xem như triệt để thay đổi thận phận, toàn bộ thế gian đã quên ta và các nàng của trước đây, đầu thai chuyển kiếp!”
“Thật thần kỳ…” Hi Vũ cảm thán không ngớt.

Lạc Nam liền đem tình huống từ đầu đến cuối kể lại một lần.

“Mẫu thân là Thánh Đế?” Hi Vũ nghe xong xém chút phun ra một ngụm.

Nàng tưởng hắn có bối cảnh tốt, nhưng tốt đến mức này thì thật là dọa người.

Thánh Đế gần như là chí cường giả rồi, rất nhiều tỷ muội hiện tại cũng đang đặt mục tiêu phấn đấu thành Thánh Đế, trong đó có cả Hi Vũ.

“Bối cảnh lớn nhưng kẻ thù cũng mạnh, ta hiện tại lông cánh còn chưa cứng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận vô cùng!” Lạc Nam nghiêm trọng nói:
“Một khi để kẻ thù nắm được sơ hở, dù là mẫu thân cũng rất khó bảo vệ ta!”
Hi Vũ hơi nghiền ngẫm, phong thái cao quý ung dung nói:
“Dựa theo lời chàng, Lạc Gia có công lao quá lớn đối với Càn Quân Đế Quốc, cái gọi là công lao lấn chủ, người làm chủ không hy vọng thuộc hạ của mình có danh vọng còn vượt qua cả mình, nhất là khi người chủ đó còn là bậc quân vương một nước…”
Từng là Côn Lôn Nữ Hoàng, có kinh nghiệm đứng đầu và tiếp quản cả một thế giới, Hi Vũ đương nhiên rất dễ dàng nhìn thấu được bản chất của vấn đề.

Dù rằng Lạc Gia đời đời trung thành với hoàng thất, nhưng chính sự trung thành đó càng khiến Lạc Gia được người trong thiên hạ kính nể và tôn trọng.

Thân là người đứng đầu, Càn Quân Thánh Đế đương nhiên không muốn điều đó xảy ra.

Chẳng may đùng một cái Lạc Gia xuất hiện nhân vật muốn nổi loạn cướp ngai vàng, chẳng phải toàn bộ thiên hạ sẽ ủng hộ Lạc Gia? Đến khi đó Càn Quân Đế Quốc đổi chủ, Càn Quân Thánh Đế chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Vậy nên chỉ cần là một vị quân vương có tâm cơ, Càn Quân Thánh Đế sẽ tìm cách bóp c.hết nguy cơ từ trong trứng nước.

Bằng không vì sao nam nhân xuất chúng của Lạc Gia đều được giao trọng trách quan trọng cửu tử nhất sinh để rồi toàn bộ phải chết hết?
“Nàng nói đã đúng trọng tâm của vấn đề…” Lạc Nam mỉm cười:
“Vậy nên ta mới cố gắng xây dựng hình tượng vô hại trong mắt Càn Quân Thánh Đế, hạ thấp bản thân mình xuống mức thấp nhất, để hắn xem nhẹ ta, không phí công âm thầm đối phó ta.


Hắn thừa nhận bị một lão quái vật tu vi Thánh Đế ngấm ngầm đối phó không phải chuyện dễ chịu gì, sơ suất một chút chính là vạn kiếp bất phục.

Thà mang hình tượng phế vật, đến khi đó Thánh Đế có muốn tìm cớ giao nhiệm vụ cũng không được.

Thử hỏi ai lại giao nhiệm vụ quan trọng cho phế vật bao giờ? Đế Quốc hết nhân tài rồi sao?
Mục đích của Lạc Nam chính là như thế.

“Haizz, vừa mới đến Nguyên Giới đã đụng phải nhân vật cấp Thánh Đế làm kẻ thù, cũng không biết phải nói thế nào về vận khí của chàng…” Hi Vũ thở dài một tiếng.

“Đổi lại ta có một gia tộc tốt.

” Lạc Nam lạc quan cười:

“Ngay cả nhân vật cấp Cấm Kỵ còn qua mặt được, chẳng lẽ sợ một tên Thánh Đế?”
“Tự tin là tốt nhưng cũng phải cẩn thận!” Hi Vũ nghiêm túc căn dặn.

“Được rồi…” Lạc Nam cười hắc hắc nhìn lấy nàng, nhào đến ôm cái eo nhỏ của Hi Vũ, áp mặt vào bầu sữa đầy đặn tròn trịa của nàng mê say hít thở hương thơm, cảm nhận được sự mềm mại:
“Phu thê lâu ngày gặp lại, nói chính sự thật quá mất tình thú…”
Hi Vũ quái dị xem lấy hắn, có phần mất tự nhiên nói: “Nhìn chàng như đứa bé thế này lấy đâu ra tình thú? Thiếp đang có cảm giác tội lỗi trong lòng đây…”
Lạc Nam giận dữ, liền đem Hi Vũ đè xu.ống, cả người trèo lên thân thể nàng, cúi đầu hôn xuống bờ môi đỏ mộng.

Chứng kiến một khuôn mặt tiểu nam hài còn non nớt muốn hôn môi của mình, Hi Vũ có phần hốt hoảng nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.

Lạc Nam mê đắm thưởng thức vị ngọt ngào nồng nàn cùng hơi thở như đàn hương của Hi Vũ, đầu lưỡi duỗi vào bên trong quấy rối, quấn quít lấy cái lưỡi ướt át ngào ngạt.

Hi Vũ bị hơi hở nóng rực của hắn xâm nhập khoang miệng, lại thêm sự nhớ nhung với người tình khiến nàng cũng tạm thời chấp nhận hình dáng của hắn, cùng với hắn môi lưỡi triền miên, đem chất mật trao đổi với nước bọt của hắn.

Nụ hôn như kéo dài gần thế kỷ, tiểu huynh đệ giữa h.ai chân của Lạc Nam rốt cuộc trổi dậy, cứng ngắt đâm vào bụng của Hi Vũ.

Nàng giật mình đem hắn đẩy ra, gò má đỏ thẳm, môi thở hổn hển:
“Tiểu hài tử không đứng đắn, còn nhỏ đã biết ghẹo người!”
“Hắc hắc, tuổi nhỏ nhưng vốn liếng không nhỏ!” Lạc Nam tự hào cười lớn.

Tuy mới chín tuổi nhưng cô.n thịt của hắn đã chẳng thua kém thanh niên trưởng thành, trước đây khi tắm cho hắn Đại Kiều và Tiểu Kiều thường hay nhìn trộm, tim đập thình thịch.

Đương nhiên kích cỡ này vẫn còn thua xa trạng thái toàn thịnh, chưa lớn được một nửa.

Hi Vũ cắn cắn môi, một ý nghĩ lớn mật sinh ra trong đầu, kề môi sát vành tai của hắn thủ thỉ:
“Tuế Nguyệt đã ăn mảnh kết hôn một mình với chàng, thiếp cũng không thể thua kém!”
“Nàng muốn làm gì?” Lạc Nam trong lòng nhộn nhạo.

“Đợi chàng lớn thêm một chút…” Hi Vũ thổ khí như lan: “Thiếp muốn là người đầu tiên phá trinh chàng!”
Lạc Nam xém chút phun máu cam, toàn thân nóng rực, hận không thể lập tức đè nàng ra đại chiến ba trăm hiệp.

“Ngay lúc này cũng được…” Hắn thở dồn dập nói.

“Không được.

” Hi Vũ kiên quyết lắc đầu: “Hiện tại chàng còn quá nhỏ, cố mà chờ đi!”
Lạc Nam nhìn nàng kiều diễm mê người, sợ nếu tiếp tục sẽ không nhịn nỗi, liền đem Hi Vũ thu trở về Linh Giới Châu.

Hắn ngồi khoanh chân trên giường cố gắng áp chế dụ/c vọng.

“KENG, Hệ Thống nâng cấp hoàn tất!”
Trong đầu đột ngột vang lên thanh âm khiến toàn thân Lạc Nam chấn động.


Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ.