Khói thuốc xì gà từ từ lan tỏa khắp văn phòng chỉ huy, đại tá Philippe ngồi chễm chệ ở giữa, vừa vẩy vẩy điếu thuốc trong tay, vừa nhìn bản báo cáo trước mặt.

Kelvin, Hoàng Nam... Hoàng Nam, Kelvin...

Chỉ vừa trở về, Kelvin đã tốc lực lấy lại sản nghiệp của dòng họ tại Nam Kỳ. Hàng loạt ngân hàng, cơ sở sản xuất, buôn bán, vận chuyển... đều trở về tay anh. Thật đáng gờm!

- Đại tá, tên Kelvin này mạnh quá. Chưa đầy 2 tháng, hắn đã thâu tóm gần như toàn bộ thị trường phía Nam.

- Cũng chẳng có gì bất ngờ. Hắn đến đây là vì mục đích đó. Nếu không bị mất trí nhớ, hắn có thể đã là chủ của đất nước này.

- Nghe nói trước khi rời Mỹ, hắn đã trải qua một cuộc huấn luyện quân sự nghiêm ngặt. Thảo nào hắn luôn trên cơ chúng ta.

- Ừa, khi hắn bị bao vây ở trường bắn, nếu không vì sống chết cứu tên Thế Phương, còn lâu hắn mới lọt vào tay ta.

- Tao nhớ lúc đó hắn bất động vài phút khi chạm mặt tên già đó. Chắc lúc đó hắn nhớ ra được gì.

- Sau đó lại bị chúng ta tra tấn dã man, thảo nào khi tỉnh lại, hắn đã biến hình thành con quỷ tàn độc, giết người không gớm tay.


- Nhắc lại mới nhớ, chuyến tàu lửa lần đó thật đáng sợ. Ngay cả bạn gái đến cứu hắn mà hắn cũng thắng tay vứt bỏ. Đúng là máu lạnh!

- Nếu tao là hắn, phát hiện mình ngủ với con của kẻ giết cha mẹ mình, tao sẽ ra tay giết tất cả.

- ...

Năm ngón tay gõ gõ nhịp nhàng trên bàn, đại tá Philippe nheo mắt, lắng nghe thuộc hạ bàn chuyện. Kathy, Kathy! Tôi đã quá kinh thường cô.

- Kelvin quá nguy hiểm. Phải tìm cách diệt trừ hắn!

- Bằng cách nào? Nên nhớ thế lực của dòng họ Lincoln rất mạnh. Nếu ta giết hắn, Mỹ sẽ qua Pháp trả thù. Nước ta vẫn chưa đứng vững sau chiến tranh thế giới thứ 2, sao có thể chống trả nổi. Nếu là người Bắc Châu ra tay, Mỹ sẽ đến đây, chúng ta chỉ có nước chui xuống lỗ.

- Vậy thì phải làm hắn mất tích thêm một lần nữa.

- Bằng cách nào?

- Đừng quên trong tay ta có con cờ tốt.

- Khó khăn lắm mới có được nó, mất thiệt là uổng!

- Vậy thì đừng làm mất!

- ...

Những ngày sau, đại tá Philippe liên tục đưa Mai Chi ra ngoài. Vì phải phụ thuộc vào hắn, cô không thể từ chối, để hắn đưa đi đâu thì đi.

Bề ngoài Nam Kỳ vẫn như cũ. Đường phố vẫn nhộn nhịp, người dân đua nhau làm ăn. Mai Chi biết bên trong thật ra đã biến đổi. Những quán ăn này, vũ trường này, khu thương mại này... đã đổi chủ. Cơ ngơi này vốn là của Nam Hoàng, nay trở về Nam Hoàng.

Dù không nhìn thấy, Mai Chi luôn cảm thấy tai mắt của Nam Hoàng ở khắp nơi, thậm chí họ đang quan sát mọi nhất cử nhất động của cô. Điều đó còn nghĩa lý gì? Chính anh đã đẩy cô vào tay đại tá Philippe.

Hôm nay Mai Chi đi cùng đại tá Philippe đến quán Sơn Nhất. Hắn không ngờ quán ăn sang trọng nhất Sài Thành này lại là của cô. Ở đây, ngoài Tư Còm và Mỹ Hoa, không ai biết cô là ai.

Bên trong vẫn lộng lẫy, kiêu sa. Thức ăn được tìm tòi chế biến đa dạng, mang đúng mùi vị nguyên bản hơn. Giới thượng lưu vẫn hay lui đến.

Mặc kệ đĩa thịt bò bít tết nửa chín nửa sống trên bàn, Mai Chi vẫn hờ hững nhìn ra cửa sổ.

Mọi thứ vẫn không khác xưa.

- Em không ăn?

Đại tá Philippe ngồi bên kia bàn, tay buông dao nĩa.

- Tôi không đói.

Lạnh nhạt trả lời, Mai Chi không thèm giấu thái độ chán chường.

- Em không vui khi ở bên tôi?

- Đừng nói anh mang tôi đi khắp nơi chỉ vì muốn làm tôi vui.

- Tại sao không? Cũng là để bồi dưỡng tình cảm.


Nhíu mày nhìn đại tá Philippe, cô không buồn phản kháng. Sao cũng được.

Sau khi trả tiền, cả hai từ từ tiến ra cửa. Bất ngờ đại tá Philippe kéo tay Mai Chi từ phía sau buộc cô xoay người đối diện hắn. Không nói không rằng, hắn phủ môi cô.

Mắt trợn tròn ngạc nhiên, cảm giác ghê tởm liền ập đến. Mai Chi đưa tay đẩy hắn ra thì càng bị hắn ôm gắt gao. Một tay ấn lấy gáy cô, hắn dùng đ ầu lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt, đùa giỡn bên trong. Khách ăn xung quanh trố mắt nhìn đôi nam nữ ân ái nhau như chốn không người.

Đến khi mặt Mai Chi đỏ ửng vì ngột thở, đại tá Philippe mới buông cô ra. Dù tức giận trước nụ cười hả hê, Mai Chi mím môi, kìm chế không vung tay tát hắn. Cô còn phải dựa vào hắn. Cha cô buộc phải dựa vào hắn.

Cô quay lưng, muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Hoàng Nam đã đứng chắn đường cô từ khi nào. Anh liếc nhìn cô lạnh băng rồi tiếp tục đi ngang qua cô. Ánh mắt ấy gợi gợi cô nhớ lại hình ảnh con quỷ Satan ngày đó trên chuyến tàu hỏa.

Mai Chi rùng mình, chân không đứng vững. Đại tá Philippe đứng phía sau, nhanh tay ôm xốc vòng eo, dìu cô ra ngoài.

Khi bước qua cửa lớn, Mai Chi ngoáy đầu đưa mắt tìm Hoàng Nam. Anh đã ngồi vào bàn, đưa lưng về phía cô. Nhắm mặt cố thu nước mắt đang trào dâng, Mai Chi chật vật đi ra bãi đỗ.

Dù khói bụi của xe chở Mai Chi và đại tá Philippe đã mờ dần, cửa kính quán Sơn Nhất vẫn in bóng một người đàn ông.