Từng giây từng phút trôi qua, cấp dưới của Lưu Trường Thịnh, ngay cả người trung thành nhất cũng đã chạy thật xa.

Bên trong đại sảnh, chỉ còn lại Lưu Trường Thịnh và Triệu Đại Vĩ.

Còn Phan Diễm Hồng không muốn gặp lại Lưu Trường Thịnh, vẫn còn ở trong phòng ngủ chưa ra.

Triệu Đại Vĩ nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, Lưu Trường Thịnh, việc ông không nên làm nhất chính là ra tay với khách sạn Trường Ca Thải Vi của tôi!”
“Bây giờ ông có chấp nhận nó hay không?”
Triệu Đại Vĩ cũng không cần nghe câu trả lời của Lưu Trường Thịnh, anh chỉ đá Lưu Trương Thịnh ngồi xuống đất, nói: “Tôi phải cảm ơn ông.

Nếu không nhờ ông, chị Diễm Hồng cũng không thể đứng về phía tôi.”
Lưu Trường Thịnh còn định nói chuyện.

Ò e ò e ò e!
Bên ngoài đã vang lên tiếng xe cảnh sát.

Còn Vương Lực Hùng cũng mang người điên cuồng chạy tới chỗ này.

Kết quả, Vương Lực Hùng và cảnh sát va vào nhau!
“Vương Lực Hùng, ông mang nhiều người tới đây như thế để làm gì?” Đội trưởng đội cảnh sát hỏi.

“Bảo vệ thần y Triệu và tổng giám đốc Phan!” Gặp cảnh sát, Vương Lực Hùng không hề hoảng sợ.

“Được rồi, bên này có chúng tôi, ông bảo người của ông rút lui đi.”

Nhìn người của Vương Lực Hùng mênh mông, người đông thế mạnh, cảnh sát cũng giật mình!
Rốt cuộc đây là người nào, có thể khiến một người như Vương Lực Hùng vận dụng nhiều đàn em như thế!
Nhìn cấp dưới của Vương Diệu có ít nhất hai mươi chiếc xe, xếp thành một hang dài, đội trưởng đội cảnh sát nhìn hai ba chiếc xe cảnh sát bên mình, đột nhiên cảm thấy có chút mẻ đầu!
Cũng may, cảnh sát có súng, cũng không sợ Vương Lực Hùng.

Vương Lực Hùng nói với đội trưởng đội cảnh sát Lý Chính Bình: “Vào cùng đi, tôi nhất định phải bảo vệ an nguy của thần y Triệu và tổng giám đốc Phan!”
“Được, đi cùng nhau!”
Lý Chính Bình và Vương Lực Hùng song vai nhau tiến vào nhà Phan Diễm Hồng.

Lúc này, cha mẹ Phan Diễm Hồng cũng bị tiếng động lớn này đánh thức.

Kết quả vừa bước ra cửa xem, một số lớn cảnh sát mặc thường phục ở trong đại sảnh, còn có một số mặc âu phục giày da, trông như vệ sĩ, cũng chen nhau đứng đó!!
"Cái này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!”
Phan Thiên Thành bối rối!
Vợ của Phan Thiên Thành cũng bối rối!
Thế nhưng nhìn thấy lớp lớp bao vây, Lưu Trường Thịnh bị đeo còng, cuối cùng bọn họ cũng miễn cưỡng hiểu ra một chút!
Lưu Trường Thịnh nhìn nhiều nhóm tới, trên mặt cũng hiện ra vẻ tuyệt vọng.

“Triệu Đại Vĩ, cậu thắng hoàn toàn!”
“Cậu nói đúng, bây giờ tôi rất hối hận, ban đầu tại sao lại động vào cậu!”
Lưu Trường Thịnh đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.

Nếu ban đầu không động vào Triệu Đại Vĩ, bây giờ cho dù có thế nào ông ta vẫn còn có thể tiếp tục mở khách sạn Thiên Duyệt, ông ta vẫn còn là đại ca trung chuyển trời đất ở Phong Lâm!
Nhưng bây giờ không còn gì cả!
Lưu Trường Thịnh lại nói: “Thế nhưng, tôi không hiểu, Triệu Đại Vĩ, tại sao cậu lại ở nhà của Phan Diễm Hồng.


Có phải Phan Diễm Hồng đã phản bội tôi từ sớm…”
“Ông rất muốn biết?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.

“Đúng thế!”
“Tự mình vào tù suy nghĩ kĩ một chút, rốt cuộc mình sai ở đâu!” Triệu Đại Vĩ cũng không có nghãi vụ giải đáp vấn đề của Lưu Trường Thịnh.

“Triệu Đại Vĩ!” Hai mắt Lưu Trường Thịnh đỏ lên, ông ta cảm thấy mình bị khinh thường!
Lúc này.

Cuối cùng Phan Diễm Hồng cũng bước ra: “Tôi giải đáp cho ông, ban đầu tôi không đứng bên phía Triệu tổng, chính ông nhiều lần dồn tôi đến chỗ của Triệu tổng!”
“Còn nữa, sở dĩ tối nay Triệu tổng xuất hiện ở đây, cũng không phải bởi vì giữa tôi và Triệu tổng có chuyện mà ông đang nghĩ, mà bởi vì Triệu tổng đoán được tối nay ông sẽ tới!”
Nghe được lời nói của Phan Diễm Hồng, Lưu Trường Thịnh trợn mắt há mồm: “Không thể nào, việc tôi muốn tới nơi này là đột nhiên nghĩ đến, không thể nào bị đoán trước!”
Triệu Đại Vĩ cười khẽ: “Lưu Trường Thịnh, tôi đoán ông sẽ tới, không phải bởi vì tôi biết ông sẽ đến, cho nên mới ở đây.”
Nhìn dáng vẻ có nghi vấn của Lưu Trường Thịnh, Triệu Đại Vĩ thở dài.

“Vẫn không nghĩ tới sao? Trên người Triệu Đại Vĩ nắm giữ không ít bằng chứng buộc tội ông, bây giờ ông cũng chắc chắn tổng giám đốc Phan đã hoàn toàn phản bội ông, như thế tiếp theo ông sẽ làm gì?”
“Chỉ cần dùng đầu óc là có thể biết tiếp theo ông sẽ làm gì, điều này không quá khó đoán.”
Triệu Đại Vĩ giải thích.

Lúc này, Lưu Trường Thịnh mới phát hiển, tất cả đều do ông ta quá nôn nóng, nếu không tối nay Triệu Đại Vĩ…
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc ông ta bước vào, Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng ở cùng một phòng, ông ta đột nhiên không bình tĩnh được.


Nếu tối nay ông ta không đế, thế tất nhiên tối nay Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng đã động phòng hoa chúc!
Phụt!
Máu lão của Lưu Trường Thịnh cũng sắp không chịu nổi, muốn phun ra ngoài.

Chờ cảnh sát đưa Lưu Trường Thịnh rời khỏi đó, Vương Lực Hùng lo lắng, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ nói: “Thần y Triệu, thật lòng xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt tổng giám đốc Phan!”
Bây giờ, Vương Lực Hùng cực kỳ lo lắng!
Thế nhưng Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Tôi không phải người không biết phân biệt đúng sai.

Hôm nay Lưu Trường Thịnh đưa nhiều người tới như thế, người bình thường hoàn toàn không nghĩ tới.”
“Hơn nữa, nếu bây giờ tổng giám đốc Phan không ổn, tôi cũng sẽ không trách tội ông.”
“Không cần lo lắng, chuyện tôi đã đồng ý với ông, tôi sẽ thực hiện!”
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông đến đây đi, tôi sẽ trị khỏi bệnh gốc cho ông.

Từ hôm nay trở đi, ông cũng được tự do, không cần phải hạ giọng, nhẫn nhịn gánh vác với tôi.”
“Không dám!” Vương Lực Hùng nói: “Đây là do tôi tự nguyện, không phải bị ép buộc! Sau này, thần y Triệu có gì cần, có thể đến tìm tôi!”
Vương Lực Hùng trợ giúp Triệu Đại Vĩ, cũng không chỉ bởi vì Triệu Đại Vĩ có thể trị bệnh cho ông ta, quan trọng hơn là Triệu Đại Vĩ có tương lai vô hạn.

Ông ta muốn đi theo Triệu Đại Vĩ sớm một chút, ít nhất thì sau này kết cục của ông ta chắc chắc sẽ không quá thảm.

Triệu Đại Vĩ không nghe thấy lời của Vương Lực Hùng,
Bởi vì cho dù Vương Lực Hùng nói những lời này là thật lòng hay giả dối, Triệu Đại Vĩ cũng không quan tâm.

Triệu Đại Vĩ lấy kim châm cứu ra, nhanh chóng bài trừ bệnh gốc của Vương Lực Hùng, nói: “Tổng giám đốc Vương, ông có thể đi về.

Thế nhưng để ngừa rủi ro, trong vòng một tháng, ông vẫn phải cho người bảo vệ tổng giám đốc Phan.

Một tháng sau, ông có thể rút người về.”
“Biết rồi!”

Mặc dù Lưu Trường Thịnh đã bị bắt, thế nhưng băng đảng dưới tay Lưu Trường Thịnh vẫn chưa bị bắt sạch, thế nên Vương Lực Hùng có thể hiểu băn khoăn của Triệu Đại Vĩ.

“Cảm ơn thần y Triệu.” Vương Lực Hùng nói: “Nếu bên này không sao, thế tôi về nhé.”
“Đi đi!” Triệu Đại Vĩ phất phất tay.

Phan Thiên Thành nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự sợ đến ngây người!
Dáng vẻ vừa nãy của Triệu Đại Vĩ thật sự cố chấp đến tận chân trời!
Người vừa nãy cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo chính là ông lớn Vương Lực Hùng ở Phong Lâm!
“Triệu tổng, cảm ơn vì tối nay cậu đã bảo vệ cả nhà chúng tôi.” Phan Thiên Thành biết tất cả chuyện đã xảy ra, tuỳ ý nói cảm ơn!
“Không cần khách sáo.” Triệu Đại Vĩ đứng dậy: “Chú, dì, chuyện ở đây đã được giải quyết, cháu cũng không tiện ở lại.”
“Chờ một chút!”
Phan Thiên Thành nói: “Triệu tổng, đã trễ thế này, nếu như bây giờ cậu về vậy thì thật sự không xem chúng tôi là người mình.”
“Diễm Hồng, con nói với Triệu tổng một chút, để cậu ấy ở lại tối nay.”
“Chúng ta đây, nơi này cũng không có chuyện của cha mẹ, cha và mẹ con đi ngủ.

Chuyện trong nhà, bây giờ do con làm chủ.” Phan Thiên Thành nháy mắt với Phan Diễm Hồng.

Mặt Phan Diễm Hồng lập tức đỏ lên.

Ý của cha cô ta rất rõ ràng, chính là phải để Triệu Đại Vĩ ở lại đây đêm nay.

Còn về phần ở lại thế nào, Phan Thiên Thành tỏ ra mặc kệ, dù sao cho dù dùng cách gì cũng có thể!
Vợ chồng Phan Thiên Thành trở về phòng ngủ.

Phan Diễm Hồng đỏ mặc nói: “Triệu tổng, chị vẫn còn sợ, tối nay ở cùng nhau đi.”
Phụt!
Lúc Triệu Đại Vĩ vẫn còn đang do dự, đã bị Phan Diễm Hồng kéo đến gần phòng ngủ..