Edit: Na
Ngọc Tú nhất thời ngây ngốc tại chổ, nàng ngơ ngác và sửng sốt trong chốc lát rồi vội đem hắn đẩy ra, mặt nàng nóng rát muốn nổ tung như pháo đang cháy trên đất kia, lời nói cũng nói không rõ lắp bắp: "Ngươi......!Như thế nào, ngươi không lùi......"
Trong lúc nhất thời cảm thấy quẫn bách đến không nói được nàng dậm chân một cái trốn vào trong phòng.
Lâm Tiềm nhìn nàng chạy đi, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhặt hương từ trên mặt đất lên đem mấy cây pháo dư lại cùng đốt luôn, lúc sau hắn liền ngồi xuống ghế đá trong sân.
Ngọc Tú ngồi vào bàn nhìn đèn dầu đến thất thần, trên mặt sự nóng rát vẫn chưa hết, lòng ngực thì đập bang bang, lại có chút oán trách: Rõ ràng kêu hắn lui ra, hắn ngoài miệng đồng ý nhưng người vẫn đứng ở sau lưng, cũng không biết có phải hay không cố ý.
Lại nhớ đến ngày hôm qua hắn đột nhiên duỗi tay sờ mặt mình thì mặt Ngọc Tú càng đỏ thêm, trong lòng dâng lên một loại mùi vị không thể diễn tả được nhưng lại có vài phần hoảng hốt vài phần phiền não.

Bây giờ mới nhận thức được lúc ấy hắn thật vô lễ, lần đó đưa nàng xuống núi cũng không dám tới đỡ nàng, trước mắt không biết như thế nào mà giờ bắt đầu động tay động chân.
Nàng ở đây lo miên man suy nghĩ đột nhiên phát giác được trong viện qua hồi lâu không có động tĩnh, chẳng lẽ là hắn một mình nhàm chán nên đi về rồi?
Nhớ tới bộ dạng hắn một mình lẻ loi, Ngọc Tú lại có chút không đành lòng nhịn không được đẩy cửa sổ ra hướng tới trong viện nhìn.
Lâm Tiềm nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn qua, nương theo ánh đèn hành lang ánh hai người vừa lúc nhìn thẳng vào nhau.
Ngọc Tú chịu đựng sự ngại ngùng nói: "Ngươi đang làm cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Nghe tiếng pháo."
Ngọc Tú cũng nghe trong chốc lát, tiếng pháo trong thôn nổ hết đợt này đến đợt khác, xa xa gần gần thỉnh thoảng có tiếng mấy tiểu hài tử reo hò, người người reo hò.

Âm thanh náo nhiệt như vậy lại khiến người ta cảm thấy an tâm bình tĩnh.
Ngọc Tú bất tri bất giác mở cửa từ trong phòng đi ra đi đến sân ngồi ở bên cạnh hắn cùng hắn nghe tiếng pháo.

Ngày thứ hai là mùng một tết, theo phong tục ở đây ngày này người một nhà đều sẽ ở nhà, gia đình cùng nhau nói chuyện vui cười ăn vặt, chờ đến mùng hai mới có thể ra cửa đi thăm bạn.
Bất quá hôm nay, Cầm thím lại tới cửa tới.

Bà thấy Hạ Tri Hà nằm ở trên giường, vội la lên: "Đây là có chuyện gì? Ta hôm qua mới nghe người ta nói hôm trước Đại Trụ đi thỉnh đại phu đến, ngày hôm qua lại không có tiện tới cửa nên ta rất lo lắng."
Hạ Tri Hà mời bà ngồi xuống mép giường, nói: "Làm hại tẩu tử lo lắng cho ta, ta không có việc gì, do đương gia cùng Ngọc Tú sột ruột quá thôi."
Cầm thím không tin, "Vậy sắc mặt ngươi sao lại kém như thế này?"
Hạ Tri Hà có chút ngượng ngùng, "Đại phu nói ta bị nghén."
Cầm thím sửng sốt sửng sốt, xong thu phản ứng lại lập tức vỗ đùi vui vẻ nói: "Ai u! Đây chính là hỉ sự a! Muội tử, tẩu tử thật sự cao hứng dùm ngươi, đời này ngươi cuối cùng cũng vui sướng rồi!"
Hạ Tri Hà nghe bà nói như vậy, trong mắt cũng có chút ướt át, nói: "Đời trước ta nhất định làm rất nhiều chuyện tốt, bằng không đời này sao có thể có nhiều phúc khí như vậy? Trước có đương gia, sau có Ngọc Tú, hiện giờ trong bụng lại có hài tử, nếu có chết cũng không hối tiếc."
"Phi phi phi!" Cầm thím vội chắp tay trước ngực với bốn phương tám hướng nói: "Năm mới đến nói như vậy sẽ không may mắn, các vị thần tiên ngàn vạn lần đừng xem là thật, muội tử của ta đây là cao hứng quá nên hồ đồ."
Nói xong, bà lại nói với Hạ Tri Hà: "Nói cái gì chết với không chết, ngươi thật sự buông bỏ được sao? Đứa trẻ Ngọc Tú và đứa bé trong bụng chưa sinh ra này ngươi sẽ mặc kệ được sao? Ta thấy chỉ cần một mình Đại Trụ thôi cũng đủ để ngươi luyến tiếc."
Hạ Tri Hà bị bà trêu ghẹo, cũng nói: "Là ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, làm sao có thể bỏ được."
Cầm thím lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại nói: "Ngươi hiện giờ chưa được ba tháng nhất định phải cẩn thận, mọi chuyện trong nhà tạm thời giao cho Ngọc Tú, việc may vá cũng đừng làm nữa tổn hại mắt.

Tẩu tử nói với ngươi, sinh con đối với nữ nhân rất nguy hiểm chúng ta phải luôn yêu quý bản thân."
Hạ Tri Hà đáp ứng gật đầu, "Đại phu cũng nói ta phải cẩn thận, cũng may chuyện trong nhà đã có Ngọc Tú lo liệu nên ta không có gì không yên tâm."
Cầm thím nói: "Vẫn là do muội tử ngươi dạy dỗ, hiện giờ Ngọc Tú có thể đem chuyện trong nhà an bài gọn gàng ngăn nắp, đứa nhỏ Nguyệt Mai của ta giống như đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, đến lúc gả đi không biết nên làm sao bây giờ."

Hạ Tri Hà cười nói: "Tẩu tử cũng quá nhọc lòng rồi, ngươi ngẫm lại xem chúng ta lúc trước gả đi chẳng lẽ cái gì cũng biết sao? Ngọc Tú thì khác bởi vì A Tiềm hiện giờ dọn ra sống một mình nên trong nhà không có mẹ chồng, tẩu tử nên mọi chuyện đều do chính mình làm chủ.

Nguyệt Mai thì không giống, mẹ chồng nàng tuổi cũng không còn trẻ, có thể chỉ dạy nàng mười năm đến lúc đó không có gì là không biết, tẩu tử lúc trước không phải là như vậy sao?"
Cầm thím nghe xong, cũng cười cười, "Nói thì nói như vậy nhưng ta còn rất lo lắng, nếu nàng làm sai cái gì không biết mẹ chồng đó có bao dung cho nàng không."
"Thật làm ngươi hao tẩm tổn khí," Hạ Tri Hà thở dài, một lát sau lại nói: "Lão đại và lão nhị nhà ngươi hôm nay ở nhà sao?"
Nói tới hai đứa nhi tử này Cầm thím nhẹ nhàng tươi cười trên mặt, "Lão đại được cho về nhà mấy ngày giờ đang ở nhà, cửa hàng của lão nhị cũng nghỉ ngơi bảy ngày."
Hạ Tri Hà nói: "Việc hôn sự của Tĩnh nhi ra sao rồi?"
"Đã quyết định rồi nhưng ta biết trong lòng hài tử kia không thích, Nguyệt Mai có lén nói với ta đại ca nàng để ý một cô nương," nói tới đây Cầm thím lại than thở, "Nếu là có thể ta cũng muốn cho hắn cưới người hắn thích.

Chính là muội tử ngươi nghĩ lại xem, cô nương kia nhất định xuất thân từ nhà phú quý, nhà chúng ta như vậy như thế nào xứng được với họ.

Nếu nàng thích lão đại thì người nhà nàng khẳng định cũng là không đồng ý.

Tâm tư này của lão đại ngay từ đầu đã không có tương lai."
Hạ Tri Hà nghe xong, chỉ phải an ủi nói: "Tĩnh nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, sẽ hiểu được thím có khổ tâm."
Lý Nguyệt Mai hôm nay cũng tới tìm Ngọc Tú, vừa vào cửa liền nói: "Việc hôn sự của Đại ca muội đã quyết định xong."

Ngọc Tú nói: "Đó là chuyện tốt nha, là cô nương nhà ai chúng ta có biết không?"
Lý Nguyệt Mai lắc đầu, "Là thôn điền kế bên, gọi là Dương Tam Hảo, nghe nương muội nói nàng thêu vá rất khá."
"Chờ nàng vào cửa trong nhà sẽ nhiều người hơn, đại ca muội cũng có thể an tâm đọc sách." Ngọc Tú đang nói lại thấy Lý Nguyệt Mai cau mày bộ dáng mặt ủ mày chau, nói: "Làm sao vậy?Muội tại sao lại không cao hứng?"
Lý Nguyệt Mai nhìn xem xung quang, thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, muội nói cho tỷ biết đại ca muội có yêu thích một cô nương."
"Hả?" Ngọc Tú kinh ngạc nói: "Làm sao lại như vậy?"
Lý Nguyệt mai nhíu mày nói: "Cha và nương muội cảm thấy điều kiện trong nhà của cô nương đó quá tốt nhà của chúng ta không xứng với họ."
Ngọc Tú nghe xong, liền nói: "Nếu không xứng với cô gái đó, hiện tại tìm cho đại ca muội một người xứng đôi không phải rất đúng lúc sao?"
"Chính là......Muội cảm thấy đại ca như vậy thật đáng thương, cưới người mình không thích."
Ngọc Tú nói: "Muội là muội muội của hắn đương nhiên là đứng ở lập trường của hắn suy nghĩ, muội nghĩ lại xem nếu cô nương đó vào nhà làm tẩu tử của muội cô nương đó cảm thấy thế nào? Nàng ấy lòng đầy vui mừng gả đến, kết quả trong lòng trượng phu có nữ nhân khác nàng chẳng lẽ không đáng thương sao? Lại nghĩ, nếu nàng ấy trong lòng cũng có người mình thích bây giờ gả người khác chẳng lẽ lại không đáng thương? Xét về lí thì như thế nào cũng cưới nhau thôi."
Lý Nguyệt Mai nghiêng đầu nghĩ nghĩ, càng thêm mặt ủ mày ê, "Nhưng muội cảm thấy bọn họ đều thật đáng thương.

Ngọc Tú tỷ, tỷ nói xem tại sao cha nương muội lại không đồng ý? Để đại ca cưới người hắn thích để Dương Tam Hảo cũng gả cho người nàng thích không phải là được sao?"
Ngọc Tú khẽ cười nói: "Trên đời này nào có chuyện đều theo ý mình như vậy.

Không nói đến cái khác liền nói cô nương nhà giàu kia nếu muội là cha nương nàng cẩn thận nuôi nàng khôn lớn từ nhỏ dạy nàng là một nữ công nâng nàng trong lòng bàn tay, muội có thể để cho nàng gả đến gia đình nhà nghèo chỉ có một cái viện ăn chút thịt còn phải cầu không?"
Lý Nguyệt Mai suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không muốn."
Ngọc Tú lại nói: "Nghĩ đến cha và nương muội xem, vất vả nửa đời người đem huynh muội các người nuôi lớn, hiện tại nói đến tẩu tử muội nói xem muội muốn tìm một người siêng năng hiểu chuyện có thể giúp mọi việc trong nhà hay là muốn một tẩu tử được nuông chiều từ bé về nhà bắt muội hầu hạ nàng?"
Lý Nguyệt Mai trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Muội đã biết rồi Ngọc Tú tỷ, là do muội không hiểu chuyện."
Ngọc Tú nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, nói: "Trên đời này, ngay từ đầu đã được sắp đặt cả rồi có rất nhiều chuyện dù muội muốn thay đổi cũng không thể.


Muội cùng Trương Tin như vậy xem như là may mắn nên phải biết quý trọng."
Lý Nguyệt Mai đang cúi đầu, nghe thấy lời này đột nhiên ngẩng đầu cười nói: "Tỷ cùng tỷ phu như vậy cũng rất may mắn rồi!"
Ngọc Tú liền đánh nhẹ nàng một chút, "Nha đầu hư."
Lý Nguyệt Nai đi rồi Ngọc Tú ngồi ở trong phòng ngồi ngây ngốc.
Kỳ thật như lời vừa rồi của Nguyệt Mai, nàng cùng Lâm Tiềm như vậy xác thật cũng là may mắn.
Thật ra nàng đối với Lâm Tiềm trong lòng chỉ là cảm kích, hiện giờ dần dần bắt đầu cảm thấy nếu cứ như vậy cùng hắn sống chung cả đời cũng không tệ.
Chỉ là, Ngọc Tú nhẹ nhàng nhíu mày giữa mày có chút xấu hổ buồn bực, người này gần đây càng ngày càng không đúng đắn.
Tối hôm qua Ngọc Tú từ trong phòng ra tới cùng Lâm Tiềm gác đêm, căn bản hai người ngồi cách nhau cái bàn sau đó không biết sao lại biến thành ngồi cùng nhau.
Ngọc Tú khi đó đang nhìn sao trên trời cũng không để ý, chờ đến khi bàn tay đột nhiên bị nắm lấy mới phản ứng.
Nàng quay đầu nhìn Lâm Tiềm liền thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, hắn còn nói: "Ban đêm lạnh."
Mặt Ngọc Tú bắt đầu đỏ lên sau mới phản ứng lại, ban đêm lạnh nắm tay không lạnh nữa sao? Tuy rằng hai tay hắn giống như lò sưởi gắt gao nắm lấy tay mình nhưng Ngọc Tú vẫn vừa thẹn vừa bực, nằng giật vài cái không thoát được, lại sợ động tĩnh lớn làm cha nương nghe thấy chỉ phải đỏ mặt tuỳ ý hắn.
Lâm Tiềm chỉ nắm trong chốc lát liền cảm thấy trong lòng có chút ngứa, hai tay nhịn không được nắm lấy bàn tay mềm mại kia nhéo nhéo.

Việc này đối với hắn thật ra là lần đầu, hắn nhịn không được nói: "Thật mềm."
Ngọc Tú vừa nghe lời này xong nhịn không được dùng sức rút tay ra, đôi mắt ướt dầm dề trừng hắn một cái rồi chạy về trong phòng.

Lúc này đây nàng không trở ra nữa ngủ một giấc đến trời sáng, hắn đi khi nào nàng cũng không biết.
________________________
Lâu rồi mới ra chương cho mọi người đọc(//∇//).