Khi người ta sợ hãi thì thường hay dễ mất đi năng lực tự hỏi, và Diệc Thu cũng không ngoại lệ.

Nàng cảm thấy trong đầu mình hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, mà những dấu chấm hỏi đó lại trộn lẫn với một đống bùi nhùi, khó có thể lấy riêng ra để tìm tòi nghiên cứu.

"Lại đây." U Nghiên ở trong phòng, ra lệnh cho nàng.

Con đường rời đi vẫn bị bức tường linh lực cản trở, Diệc Thu sợ sệt nhìn quanh bốn phía, rồi sau đó lặng lẽ dùng lông trên đùi lau nước mắt, ngoan ngoãn đi vào phòng, trơ mắt nhìn cánh cửa sau lưng bị một cổ lực lượng vô hình đóng lại, hoàn toàn dập tắt niệm tưởng muốn trốn thoát khỏi nơi này của nàng.

U Nghiên có vẻ không thích ánh sáng, ba lần đến đây, Diệc Thu vẫn luôn thấy cửa sổ bốn phía đều đóng chặt.

Đồ đạc trong phòng được bày biện gọn gàng, sạch sẽ thoái mái, nhưng có lẽ vì tối tăm không ánh sáng mà tăng thêm cho nơi đây vài phần trống rỗng và cảm giác áp lưc.

Sau khi đi vào, Diệc Thu co người tại cửa.

Để đảm bảo an toàn, nàng quyết định làm một con Dương Đà chọc một chút động một chút, nhìn ngu không quan trọng, quan trọng là không chọc giận Ma Tôn đại nhân.

U Nghiên đi đến cạnh bàn, ngồi xuống, trên bàn đặt một bầu rượu và một ly rượu, nhìn qua liền biết nàng chưa từng có ý định suy xét cho người khác tiến vào phòng.

Thật quái gở, chẳng trách người ta nói hỉ nộ vô thường.

Đôi khi có một ít nhóc con xui xẻo, không có bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh tự tẩy não lại rất chi là thượng thừa.

Tỷ như lúc này đây, nhóc con xui xẻo rụt cổ, im lặng quan sát hành động tự rót tự uống của U Nghiên, thấy nàng không tính toán để ý đến mình, trong thâm tâm thầm cảm thấy may mắn.

Nàng nghĩ, nói không chừng U Nghiên cảm thấy uống rượu một mình chán quá, đúng lúc gặp phải tiểu sủng vật nhà mình xâm nhập vào, tâm niệm vừa động, dứt khoát giữ nó lại, đảm đương thành viên làm sống động không khí.


Đợi khi uống rượu xong, sẽ lập tức thả đi.

Vì có thể thành công đợi đến lúc ấy, ngay cả thở Diệc Thu cũng không dám thở mạnh, nỗ lực sắm vai thành thú nhồi bông, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

Rốt cuộc nàng mới bị dọa khóc hồi lâu, nước mắt tuy ngừng, nhưng những thứ khác thì không dễ dàng ngưng như vậy.

Chính vì thế, đã xảy ra một chuyện hết sức xấu hổ.

Ngay lúc U Nghiên đổ rượu, trong căn phòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này bỗng dưng vang lên từng tiếng hít nước mũi của tiểu Dương Đà.

Tiểu Dương Đà thật sự không muốn gây ồn ào đâu, nhưng nước mũi theo nước mắt đến làm người cảm thấy rất xấu hổ, chùi trong phòng U Nghiên khẳng định sẽ bị đánh, mà nàng lại cự tuyệt dùng da lông trên người để lau, cho nên nàng chỉ có thể không ngừng hít lấy hít để.

Hít hít, U Nghiên nghe không nổi nữa, nghiêng người, liếc nhìn nàng.

Diệc Thu lập tức đơ ra, đôi mắt đen lóng lánh vì trừng to mà trở nên tròn xoe, hận không thể viết hai chữ "vô tội" lên trên mặt.

Cứ vậy, một người một sủng vật nhìn chằm chằm lẫn nhau, cuối cùng lấy tiếng cười của U Nghiên làm kết thúc.

"Ngươi lại đây." Giọng điệu U Nghiên khó được làm người cảm thấy lạnh băng.

Diệc Thu chớp mắt, do dự một lát mới can đảm đứng dậy, chậm rãi đi từng bước đến chỗ U Nghiên, cuối cùng dừng bên cạnh bàn, mờ mịt cúi đầu nhỏ.

Một tấm khăn lụa trắng tinh bay đến, dừng ngay trên đầu nàng.


Diệc Thu vội vàng dùng hai móng trước kéo cái khăn ở trên đầu xuống, hỉ hỉ nước mũi, rồi sau đó nghiêm túc vo thành cục, ngồi bò đem móng ấn nó xuống, tư thế vô cùng ngoan ngoãn.

Lúc này đây, đầu nhỏ Diệc Thu vùi càng thấp.

Nếu Dương Đà không có lông, chắc chắn mặt già của nàng đã hồng như mông Tề Thiên Đại Thánh rồi.

U Nghiên rũ xuống một bàn tay, nhẹ nhàng bóp cái ót Diệc Thu, thấy bộ dáng muốn tránh lại không dám trốn của tiểu gia hỏa, không khỏi trêu ghẹo: "Ngươi rất sợ ta?"
Cảm giác khi sợ hãi một người là không thể giấu giếm.

Tiểu Dương Đà càng run hơn.

"Không được run." U Nghiên bỗng nhiên nắm cổ Diệc Thu, sau một lúc Diệc Thu kịch liệt run rẩy, dần dần chậm lại biên độ run của thân thể.

Phản ứng ấy làm khóe miệng U Nghiên không khỏi nhếch lên.

Nàng vuốt nhẹ bộ lông của Diệc Thu, nói một cách đầy hứng thú: "Viết tên của ngươi cho ta xem."
Diệc Thu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn U Nghiên.

"Biết viết chữ không?" U Nghiên hỏi, đổ một ly rượu xuống đất.

Diệc Thu chần chờ vươn chân nhỏ, dưới ánh nhìn chăm chú không chớp mắt của U Nghiên, nhúng móng vào rượu, viết hai chữ "Diệc Thu" lên trên đất.

"Diệc Thu." U Nghiên nhìn vệt nước đang tiêu tán, dường như đang suy tư.


Tay nàng nhẹ nhàng khảy lỗ tai Diệc Thu, ống tay áo to rộng rũ xuống, gần như che hết tầm mắt Diệc Thu.

Diệc Thu chờ đợi, chờ chờ chờ, hơn nửa ngày cũng chưa thấy động tĩnh, lòng hiếu kỳ đang đè nén nãy giờ cũng bắt đầu kìm ép không được.

Nàng yếu ớt hỏi: "Ngài hiểu không?"
U Nghiên lạnh lùng đáp: "Vô nghĩa."
Diệc Thu đột nhiên bị hung, giật mình rụt cổ.

Lúc trước nàng viết chữ đưa cho ma nô xem, bọn họ sôi nổi tỏ vẻ xem không hiểu, nàng còn tưởng văn tự giữa hai thế giới không liên quan đến nhau, sau mới biết Ma tộc có rất nhiều người thất học.

Diệc Thu hít sâu một hơi, vùi đầu không nói chuyện nữa.

Nhưng có vẻ như U Nghiên không tính buông tha nàng, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, véo nhẹ vành tai nhỏ.

Diệc Thu "Shhh" một tiếng, bắt đầu oán giận dưới đáy lòng.

U Nghiên: "Ngươi chạy đến tận đây, chắc không phải chỉ run cho ta xem thôi nhỉ?"
Vấn đề này, quả thật như một gáo nước xối thẳng lên đầu người ta.

Diệc Thu phục hồi tinh thần, hai chân nhỏ giật giật tay áo U Nghiên, thò đầu dò xét, ngước mắt nhìn U Nghiên, đại não nặng nề vốn đã bị sợ sệt chiếm đóng chợt trở nên thanh tỉnh lại.

"Đương nhiên không phải!" Nàng đúng thật là bị dọa đến quên mục đích, xém chút nữa liền uổng công một chuyến, nhận không kinh hách đi về phòng rồi!
Ngón trỏ U Nghiên gõ nhẹ chiếc mũi nhỏ của Diệc Thu, thấy nàng co rúm lại, tươi cười càng thêm hoàn mỹ: "Có việc cứ nói thẳng ra, ta không thích quanh co lòng vòng."
Diệc Thu nghĩ nghĩ, sợ hãi hỏi: "À thì, Ma......!Chủ nhân từng nói, sẽ dẫn ta đi xem Nhân giới......!Là, là thật ạ?"
U Nghiên nói: "Thuận miệng thôi, không cần tưởng thật."
Diệc Thu vừa nghe, lập tức nóng nảy: "Ta tưởng thật!"
U Nghiên nhàn nhạt hỏi: "Đây là cách mà ngươi nói chuyện với chủ nhân mình?"
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng.


Rống to kêu to là nàng không đúng, nhưng chỉ cần liên quan đến nhiệm vụ chủ tuyến, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

"Chủ nhân, ta muốn đi xem Nhân giới......"
Diệc Thu nói xong, thấy U Nghiên không hề phản ứng, bèn cắn chặt răng, tựa như hạ quyết tâm xong, chậm rãi dịch người đến phía trước một chút.

Giây tiếp theo, nàng hệt như mấy con thú cưng làm mọi cách để cho chủ nhân vui, bắt đầu dùng đầu nhỏ cọ cẳng chân U Nghiên —— tuy biết sẽ rất mất mặt, nhưng mặt của một con Thảo Nê Mã lại đáng giá mấy đồng tiền?
"Dẫn ta đi xem đi, đi mà......" Nói, Diệc Thu thấy vô ích, tạm dừng cọ cẳng chân, thay đổi sách lược, dùng móng vuốt nhỏ nắm lấy ống tay áo U Nghiên, nỗ lực bày ra một loại biểu tình thuần nhiên vô hại, hóa thân thành một cái máy đọc nãi thanh nãi khí nói, "Nhìn xem, muốn đi xem, đi xem đi mà......"
U Nghiên bất động thanh sắc rút tay áo về: "Nói bình thường, đừng làm nũng."
Diệc Thu: "......"
Bán manh thất bại, tiểu Dương Đà ủy khuất ngậm chặt miệng, từ từ co người thành một quả cầu lớn màu trắng.

"Ngươi về đi." U Nghiên nói.

Cục bột trắng vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ để lộ một đôi mắt chất chứa đầy oán giận.

U Nghiên: "Chơi xấu?"
Diệc Thu: "......"
U Nghiên đứng lên, mũi chân nhẹ đá vào cái mông đầy lông xù của tiểu Dương Đà.

Chớp mắt, cái đuôi trên mông Dương Đà hơi hơi run lên, cũng không biết vì sao, chợt chọc trúng điểm cười của nàng.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50】
Nhìn thấy tin tức từ hệ thống, Diệc Thu kinh ngạc nhướng hai mắt.

Tiếng cười khẽ vừa dứt, U Nghiên ngồi xổm xuống, nắm lấy hai cẳng chân Diệc Thu, dường như thích thú đung đưa quơ quơ qua lại, nói: "Được rồi, ta dẫn ngươi đi."
Diệc Thu:!!!!!
Định mệnh, thiệt hay giả vậy?
Ngữ khí sủng nịch mê người này của đại vai ác, thân là "nguyên liệu nấu ăn" nàng xứng được nghe sao?.