Dường như người của Ngọc Thành công chúa đã bày mấy hồi bẫy.” Đào Mẫn mơ hồ nói. Kỳ thực nàng cũng không rõ lắm, nàng chỉ là một thị tỳ nho nhỏ, chuyện có thể nghe ngóng được ở bên ngoài rất hữu hạn, đại khái là lúc ra ngoài nói chuyện cùng thị tỳ của các quý nữ khác mới biết được.

Lý Dung cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể mắc bẫy mới kỳ lạ đấy, Ngọc Thành quá mức tự cao, Ân thị nào có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy? Lần trước còn chê cười ta, lần này ta ngược lại lại muốn nhìn xem xem là ai xem chuyện tiếu lâm của ai.”

Lý Dung nói xong, lại tiếp: “Đi chuẩn bị một thiếp mời, đưa tới phủ công chúa, có thể xem nhìn thấy Ngọc Thành biến thành trò cười, ta nào có thể bỏ qua như vậy.”

Đào Mẫn lập tức ứng tiếng, nói: “Vâng, nô tì lập tức đi chuẩn bị.” Chưa tới một khắc đồng hồ sau, Đào Mẫn quay lại, nói: “Dung cô nương, bái thiếp nô tì đã sai người đem qua, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời liền có thể ra ngoài.”

Đào Mẫn làm việc có hiệu suất như vậy, ngược lại khiến Lý Dung lấy làm kinh ngạc.

Nàng nói: “Từ ngày từ Tuy Châu về tay nhân nhanh nhẹn lên không ít nha.”

Đào Mẫn sờ mũi cười: “Đa tạ Dung cô nương khích lệ.” Đồng thời trong lòng vô cùng cảm kích Trục Âm. Ngày đó sau khi nàng bẩm báo với Dung cô nương, cô nương cũng không để ý chuyện trong phủ nuôi thêm một người, lại nghe nói Trục Âm trù nghệ tốt liền mang nàng trở về Vĩnh Bình. Trục Âm quả thực không tệ, không chỉ có tài nấu nướng tốt, thu phục được khẩu vị kén chọn của Dung cô nương, cũng có mấy phần thông minh, lại rất biết điều, không cùng nàng tranh giành danh tiếng. Lần này cũng là có Trục Âm nhắc nhở, nàng mới có thể xử lý mọi chuyện nhanh chóng như vậy, còn được Dung cô nương khen.

Dùng ngón tay đếm thì lần cuối cùng Dung cô nương khen nàng đã là mấy năm trước.

Nàng vui mừng đỡ Dung cô nương lên xe ngựa, lại nói với ngự phu đi tới phủ công chúa.

Ngọc Thành công chúa rất được hoàng đế sủng ái, ở tuổi này đã được ban phủ đệ riêng, trong số công chúa hoàng tử chỉ mình nàng ta được như vậy.

Lý Dung cũng đã tới phủ công chúa không ít lần, mặc dù đều nói là âm thầm đấu đá nhau, nhưng sự lui tới giữa những quý nữ với nhau là không thiếu được. Có điều tốc độ hiện này khiến Lý Dung nàng hơi giật mình, trước kia tặng thiếp mời lúc đầu còn phải chờ tận nửa canh giờ, mà hiện tại chưa tới một nén nhanh đã có hồi âm.

Nàng thầm nghĩ không phải là bị ăn tức trước mặt Ân thị rồi chứ? Muốn tìm nàng thương lượng đối sách.

Nháy mắt suy nghĩ, nàng lại cảm thấy không có khả năng, Ngọc Thành công chúa kiêu ngạo như vậy, cho dù có nếm uất ức cũng không để ai phát hiện, vậy tại sao hôm nay gặp nàng lại sảng khoái như vậy?

Thì tỳ dẫn nàng vào Hoa Dung các, nàng cơ hồ là vừa giương mắt liền nhìn thấy Ngọc Thành công chúa cùng với Nguyệt Minh huyền chủ.

Lý Dung nàng vẫn biết, từ sau khi Mục Dương hầu có ý hướng về Lý gia bọn họ thì hai người này ngày càng thân cận, các nàng nói gì với nhau nàng không biết, thế nhưng đại khái vẫn có thể đoán ra, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, hai người ở với nhau nhất định là nói xấu nàng.

Có điều vừa nghĩ tới chuyện hai người này đố kị với nàng, nàng liền cảm thấy sung sướng, ngay cả bước đi cũng nhẹ hơn vài phần, mỉm cười, nói: “Thực sự là trùng hợp, huyền chủ cũng ở nơi này.”

Không đợi Nguyệt Minh mở miệng, nàng tiếp: “Qua mấy ngày rồi, công chúa đã bắt được Ân thị chưa? Đã hỏi rõ được lai lịch rồi chứ?”

Được, thứ nhất là phải hốc mắt.

Giongj của Ngọc Thành công chúa không có chút phập phồng nào, nói: “Chữ ‘bắt’ư? Vậy quá coi trọng nàng rồi, người trẻ tuổi dưới chân thiên tử dù sao cũng có chút không biết tự lượng sức mình cho rằng có thể xoay chuyển càn khôn.”

Nghe đến lời này, Lý Dung liền biết có chuyện xảy ra rồi, hỏi: “Nàng làm cái gì?”

Nguyệt Minh huyền chủ đáp: “Nàng muốn tổ chức yến hội, ngươi đoán xem nàng cho người gửi thiệp mời tới ai?”

Lý Dung hỏi: “Người nào? Chẳng lẽ là đưa thiếp mời cho biểu ca ngươi?”

Nghe nàng nhắc tới Mục Dương hầu, Nguyệt Minh huyền chủ cười giễu cợt: “Nàng ta cũng không dám, nàng chỉ là một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ, còn dám lấy danh nghĩa của mình để đưa thiếp cho Công bộ Thượng thư, Trần Quốc công phủ, còn có Trương ngự sử, nàng ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy? Lại có bao nhiêu mặt mũi chứ?”

Lý Dung cũng hơi kinh ngạc, hỏi: “Cuối cùng vẫn mời được sao?”

Nghe Lý Dung hỏi thế Nguyệt Minh huyền chủ lại xòa cười một tiếng: “Dung tỷ tỷ sau khi đi ra ngoài tế tổ một chuyến, trở về đầu óc có vẻ cũng không còn nhanh nhẹn rồi. Đó là quan nhất phẩm trong triều, nàng ta là ai? Làm sao có thể mời được? Đừng nói không mời nổi, mà thiệp mời cũng chưa chắc đã vào được cửa.”

“Thiếp mời tặng đi năm lần, lần cuối cùng nhắc tới Thượng Quan gia, người canh cửa mới miễn cưỡng nhận lấy. Người của ta đã bỏ vào không ít tiền bạc, người giữ của mới giúp chúng ta đưa vào, còn xem hay không thì không nằm trong khả năng của họ rồi.”

Phạm Hảo Hạch bẩm báo.

Nàng nói: “Đưa vào được là tốt rồi.”

Hắn đã suy nghĩ mấy ngày nay nhưng vẫn không nghĩ ra đại cô nương muốn làm gì, liền hỏi: “Theo ý của bọn họ, thiệp mời nhất định là sẽ không được xem, đến lúc đó nhất định cũng sẽ không có hồi âm, yến tiệc hạch điêu vẫn tổ chức sao?”

Nàng cười nói: “Thời gian không phải vẫn còn nhiều sao? Đương nhiên làm.”

Hắn nghe vậy liền không khỏi vui vẻ trong lòng, trên thiếp mời có ghi tiệc tổ chức ngày mùng mười tháng bảy, cũng chính là hai tháng sau. Đại cô nương nói như vậy, hay nói cách khác chính là trong vòng hai tháng có thể thành công.

Hắn lúc này liền ứng tiếng.

“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”

Nhưng hắn lại lập tức hỏi lải: “Đại cô nương còn dặn dò gì không?”

A Ân: “Tìm hiểu xem Vĩnh Bình có nơi nào làm lôi đài được không.”

Hắn hỏi lại: “Cô nương muốn làm giống như ở Tuy Châu?”

Nàng nói: “Đúng vậy, có điều quy tắc sửa lại, một ngày chỉ đấu với một người, người thắng sẽ được thưởng nghìn lượng vàng cùng với thiệp mời tham gia yến tiệc hạch điêu của ta hai tháng sau.”

Tuy rằng nói Vĩnh Bình không giống với Tuy Châu, nhưng lại có năm vị hạch điêu sư tồn tại, bầu không khí trong buổi đấu hạch ở Vĩnh Bình chỉ có tăng không giảm. Phạm Hảo Hạch đã quan sát mấy gày nay, chọn địa điểm trên phố Tây Huyền.

Khi hắn sắp xếp phía sau lôi đài, cũng không biết có bao nhiêu người chú ý.

Dù sao trên phố Tay Huyền người thi đấu hạch, nơi nào cũng có.

Nhưng lúc hắn viết quy luật thi đấu, người đi ngang qua mới bị hấp dẫn tới, mọi người đều ta một câu, ngươi một câu, sôi nổi nghị luận, vô cùng náo nhiệt.

“Một nghìn lượng?”

“Thật hay giả vậy?”

“Hạch điêu kỹ giả nào cuồng vọng vậy?”



Phạm Hảo Hạch làm như không nghe thấy, nói: “Chủ nhân chúng ta một gày chỉ nhận đấu với một người, nghi ghi danh đăng ký ở đây.”

Có người hô lên: “Một nghìn lượng ở đâu?”

Hắn đáp: “Chủ nhân chúng ta dựng được lôi đài này, tự nhiên cũng xuất nổi tiền.” Dứt lời, vô tay môt cái, Hổ Nhãn cùng Hổ  Quyền mang một rương gỗ tới, nắp rương vừa mở ra, những thỏi vàng lóng lánh như muốn đui mắt mọi người.

Nắp rương lập tức đóng lại.

Hắn lại tiếp: “Người ghi danh, mỗi ngày một người.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người đầu tiên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta sau đó đột nhiên nhao nhác chen lên trước.

“Ta!”

“Ta nữa.”

“Ta ta ta ta!”



Mọi người chen lấn.

Một nghìn lượng! Đây chính là một nghìn lượng! Mặc dù thua, cũng chỉ là mất một cái hạch điêu nhỏ thôi. Buôn bán như vậy ai mà không muốn làm a?

Trong đám người ngược lại có người tỉnh táo, sau khi mọi người tranh nhau báo dạnh xong, hắn mới hỏi: “Người nào định thắng thua?”

Phạm Hảo Hạch đáp: “Chủ nhân chúng ta mời tới những hạch điêu kỹ giả có danh vọng ở Vĩnh Bình tới, do bọn họ phân định thắng thua.”

Nghe hắn thắng thắn không chút rung động nào, tựa như rất nắm chắc.

Có người nhịn không được hỏi: “Chủ nhân ngươi là ai?”

Hắn lại đáp: “Chủ nhân chúng ta họ Ân, hạch điêu kỹ giả tới từ Tuy Châu Thượng Quan gia.”

“Công…Công chúa…”

Người tới vội vội vàng vàng, thở cũng không thành hơi.

Ngọc Thành công chúa cau mày, nói: “Gấp gái gì.”

Nguyệt Minh huyền chủ cười nói: “Đúng nha, có chuyện gì từ từ nói, gấp cái gì chứ?”

Nữ tì thở hổn hển, nói: “Tuy Châu Thượng Quan gia Ân thị đang mở lôi đài trên phố Tây Huyền, mỗi ngày đều có cực kỳ nhiều người tới xem, bây giờ toàn bộ Tây Huyền phố không ai không biết Ân thị.

Ngọc Thành công chúa nói: “Nàng ta làm gì?”

Nữ tỳ đem toàn bộ quy tắc nói một lần, lúc nghe thấy một nghìn lương, Nguyệt Minh huyền chủ liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngọc Thành công chúa, nói: “Đều nói hạch điêu kỹ giả Thượng Quan gia giàu có, lời đồn này quả thực không sai. Một nghìn lượng mà nàng ta có thể tùy tiện xuất ra, cái mánh lới này thảo nào hấp dẫn được người khác.”

Ngọc Thành công chúa hơi không vui.

Hiện tại thánh thượng đang gắng tiết kiệm, tiền chi tiêu trong hậu cung một năm ít hơn một năm, chính nàng ta nếu xuất ra một nghìn lượng, e là cũng bị phụ hoàng quở trách.

Nguyệt Minh huyền chủ nói: “Ngọc Thành tỷ tỷ, ngươi đoán xem Ân thị muốn làm gì?”

Công chúa trả lời: “Ai biết nàng ta muốn làm gì?” Nàng hỏi lại nữ tì: “Bọn họ ở trên phố Tây Huyền?”

Nữ tì ứng tiếng: “Bẩm công chúa, Ân thị bây giờ đang ở trên Tây Huyền phố.”

Nàng không thể phủ nhận nói: “Nàng ta từ đâu mà có tự tin lớn đến vậy?”

Nguyệt Minh huyền chủ kích động: “Tỷ tỷ không phải có giao tình với hạch điêu sư ở trong cung sao? Đi mượn một vài đệ tử đắc ý của họ tới đánh bớt đi nhuệ khí của A Ân một chút, nhìn nàng về sau làm sao đắc ý, làm sao mà giương oai.”

Chủ ý này ngược lại không tệ.

Nàng quả thực là có giao tình với mấy vị hạch điêu sư trong cung, nhất là Mẫn lão. Lão vừa lúc có một đệ tử đắc ý gọi là Hắc Quy, nàng mặc dù không hiểu nhiều về hạch điêu lắm, nhưng đã xem qua Hắc Quy điêu hạch, cực kỳ kinh diễm.

Vì vậy liền gật đầu, nói: “Hẹn thêm Lý Dung, thời gian định luôn ngày hôm sau.”

Nữ tì thưa: “Công chúa, người xếp hàng đấu với Ân thị đã đủ một tháng.”

Nàng nói: “Bản công chúa nói hôm sau chính là hôm sau, tự ta có biện pháp.”

Nguyệt Minh huyền chủ cười, nói: “Ngươi cũng là nghĩ nhiều rồi. Công chúa nhà ngươi là thân phận gì? Đi đấu hạch, còn phải xếp hàng chờ sao? Đừng ngẩn ra nữa, nhanh đi nói với Lý Dung đi.”