Ăn xong bữa tối, Diệp Linh lại bắt đầu cho người chuẩn bị đồ ăn vặt rồi ngồi xem phim.
Giản Kiều nhìn thấy vậy cũng hết sức thán phục, cô cứ nghĩ mẹ của Hoắc Thẩm Dịch phải là một người nghiêm khắc lắm.
Nhưng không ngờ được rằng là mẹ của hắn lại sống thoải mái, không gò bó như tưởng tượng.
" Kiều Kiều, lại đây cùng cô xem phim đi.
" Diệp Linh nói.
Nhưng Giản Kiều lại từ chối vì cô cũng đang mệt, chỉ muốn lên phòng ngủ một giấc thôi.
Thấy thế bà Diệp cũng không cản cô nữa mà để cô rời đi.
Giản Kiều nhờ cô giúp việc lúc trước xin giúp giặt đồ đỡ mình lên phòng.
Đi hết một chặn đường, trò chuyện một lúc Giản Kiều mới biết cô giúp việc này tên là Hạ Vy, lớn hơn mình ba tuổi.
" Tại sao cô lại làm giúp việc ở đây? Tính ra tầm tuổi cô là đang đi học đại học đúng không?" Giản Kiều thắc mắc.
Hạ Vy cũng không dám che giấu gì mà kể hết với Giản Kiều.
Thì ra là nhà của Hạ Vy rất nghèo, mẹ bị ung thư ít nhất thì cũng chỉ sống được mấy năm nữa thôi.
Nên cô phải nghỉ học, đi làm để tích góp ít tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẹ.
Cô còn có một người bố suốt ngày rượu chè, bài bạc khắp nơi nữa.
Số tiền mà cô làm ra cũng không đủ để trả nợ nên bị bố bán đến đây.
Nghe Hạ Vy kể Giản Kiều cũng cảm thấy xót xa phần nào, thì ra trên đời này còn có người khổ hơn cả cô nữa.
Nói rồi cũng đến trước cửa phòng Giản Kiều không muốn làm phiền thêm Hạ Vy nên tự mình đi vào.
Bước đến cạnh giường ấn công tắc bật đèn lên, cô lại rút cuốn nhật kí của mình ra mà ghi thêm vài dòng vào đó Chưa bao giờ có sự công bằng với tôi ở thế giới này, mong bản thân hãy cố gắng nhẫn nhịn để cuộc sống sau này tốt hơn.
Trèo lên giường, cô tắt chiếc bóng đèn rồi ngủ thiếp đi.
Trong mơ cô thấy một người từ từ chạy đến dang rộng hai tay ra ôm lấy cô.
Giấc mơ thật đẹp cho đến sáng hôm sau cô chẳng còn muốn thức dậy.
Nhưng lạ là có vật gì đó lớn như bức tường giữ mạnh lấy cô không buông nên đành phải mơ màng mở mắt.
" A.
Hoắc Thẩm Dịch, tại sao anh lại ở đây?" Giản Kiều hét lớn mà quay sang đẩy Hoắc Thẩm Dịch.
Vì nằm gần mép giường cùng lực đẩy của cô gái trước mặt Hoắc Thẩm Dịch ngã xuống sàn.
Hắn điên tiết mà đứng dậy mắng thẳng vào mặt cô " Cô bị mù à, đây rõ ràng là phòng tôi."
À, quên mất là mấy hôm cô bị thiếu dinh dưỡng nên ở liền mấy ngày trong phòng của Hoắc Thẩm Dịch.
" Nhưng anh cũng không thể...." Giản Kiều chưa kịp dứt câu thì Hoắc Thẩm Dịch đã vứt cho cô một gáo nước vào mặt " Cô nhìn lại cô xem có gì ưa mắt nhìn không? Ảo tưởng.
"
Tranh qua cãi lại một lúc thì hai người cũng chịu dừng, Giản Kiều đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn trước gương khuôn mặt cô thật trắng trẻo, nét nào ra nét đó thế mà ai kia lại nói cô không có nét là sao.
Chẳng lẽ mắt hắn có vấn đề.
...........
Sau bữa sáng cùng bữa trưa ở biệt thự với Hoắc phu nhân, Giản Kiều xin phép được đi chơi với bạn thì liền nhận được sự chấp thuận của Diệp Linh.
Bà còn mong cô ra ngoài cho khuây khỏa chứ ở nhà lại bíu ríu qua sinh buồn.
Cho phép Giản Kiều đi chơi cũng là ý nghĩ lâu nay của bà rồi, chỉ là trước lúc Giản Kiều đi bà không ngừng dặn dò nhớ chú ý về sớm đỡ nguy hiểm.
" Giản Kiều, cô ấy là ai vậy? Hơi bị tốt với cậu đó.
" Trương Miễu Miễu dò hỏi.
Giản Kiều cũng nói rõ thân phận của Diệp Linh cho cô bạn thân của mình biết.
" Cô ấy hiền lắm, lại còn thẳng tính suốt ngày tâm sự với mình thôi.
Cũng chẳng chịu cho mình đụng tay đụng chân làm việc gì cả.
" Giản Kiều giọng điệu thõa mãn mà nói.
" Chà được đó, vậy giờ cậu muốn đi đâu đây." Trương Miễu Miễu nhìn Giản Kiều mà ngỏ lời xin ý kiến.
Được việc lựa chọn nên Giản Kiều cũng đề xuất ra rất nhiều nơi nhưng cuối cùng họ vẫn chọn đi bar.
Haha may mà vừa đủ mười tám tuổi nên cũng không cần lén lút ra vào như bao người.
Chiếc xe ô tô đỏ chạy bon bon cả quãng đường dài cuối cùng dừng lại tại điểm tới là quán bar Chill Skybar.
Một quán bar nổi tiếng nằm dưới địa bàn của Thần Long bang nên chắc chắn an toàn.
Nhưng họ không nằm trong diện hiểu biết chính Hoắc Thẩm Dịch là chủ ở nơi này nên vẫn bước chân vào chơi.
" Ông chủ cho tôi hai ly rượu nho thượng hạng.
" Trương Miễu Miễu kéo tay Giản Kiều ngồi lên chiếc ghế của quầy rượu, rồi nhanh miệng gọi nước.
" Lần này chơi rượu nho cơ, không sợ say rồi mình vứt cậu ở đây à.
" Giản Kiều nở nụ cười trêu chọc.
Nhìn sắc thái của Trương Miễu Miễu có vẻ như là giận rồi nên Giản Kiều cầm lấy bàn tay của cô bạn mà làm nũng.
" Miễu Miễu à tớ xin lỗi, cậu mà không tha lỗi là tớ khóc đó.
"
Bả Giản Kiều bả thế này thì ai mà giận cho nổi, đã thế còn làm cho Trương Miễu Miễu bật cười.
Ngồi một lúc trò chuyện cũng thấy chán Trương Miễu Miễu liền rủ Giản Kiều ra sàn nhảy, nhưng lại bị từ chối.
Thế nên mình Giản Kiều ở lại còn cô thì ra nhảy.
" Ê, đó không phải cô em gái của cậu à.
Không phải nó ngoan ngoãn lắm sao Trinh Trinh.
" Tống Ly bạn của Giản Trinh Trinh đang liếc mắt tia trai thì lại bắt gặp ngay ai đó rất giống Giản Kiều, xác định một lúc đã đúng cô ta mới thốt lên.
Cả đám bạn cả nam lẫn nữ đều lên giọng thán phục mắt nhìn của Tống Ly.
Giản Trinh Trinh không tính là sẽ đến làm thân đâu, nên liền nghĩ ra một kế " Hay là chúng ta cho nó chơi một đêm thật vui đi.
"
" Đúng rồi đó, tớ nghĩ là cậu nên bỏ cái này vào hai ly nước của cô ta cho đỡ tốn thời gian." Tô Ngọc Vân đẩy gói thuốc k1ch thích lên bàn rồi mưu mô nói.
" Hừ, cứ giao cho tớ đi.
" Quách Dương Nội nhếch miệng cười gian tà mà xin đi bỏ thuốc.
Thật là đó là một phần thôi, chứ mục đích của hắn là Giản Kiều.
Đúng chuẩn hàng ngon trước mắt luôn không chơi mà chỉ phá thì lại mất hay..