“Tô sư tỷ, thật trùng hợp”, thấy Tô Tâm Nguyệt, Diệp Thành lên tiếng với giọng thản nhiên.

“Giao Tuyết Ngọc Lan Hoa ra đây”.

“Cây này là của ta, sư tỷ muốn lấy thì thì tự đi tìm đi”, Diệp Thành khẩy khẩy tai, sau đó dứt khoát nhét Tuyết Ngọc Lan Hoa vào ngực.

“Cho thể diện mà không cần”, Tô Tâm Nguyệt lập tức ra tay, cô ta vung tay tạo ra những ánh sáng trắng.

“Tỷ cướp linh thảo đều trong bộ dạng hiên ngang thế này sao?”, Diệp Thành không tiến không lùi, tung ra một chưởng.

Quyền chưởng hai bên giao nhau, cả hai đều lùi về sau.

Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng hắng giọng, lại lần nữa di chuyển, mũi chân của cô ta chạm đất, cả cơ thể nhẹ như không, trong vạt áo có linh kiếm bay ra ngoài, cô ta nhanh chóng nắm lấy.

“Thanh Phong Ngâm”, Tô Tâm Nguyệt dứt lời, thanh linh kiếm kia rung lên, linh quang bao vây bị cô ta dùng một kiếm xuyên qua xé ngang trời.

Thấy vậy, mặt Diệp Thành lạnh hẳn lại.

Hắn không ngờ Tô Tâm Nguyệt lại sử dụng huyền thuật mật pháp, vả lại ra tay sát phạt như vậy.

Hắn chắc chắn rằng nếu không phòng ngự thì nhất định sẽ bị một kiếm đâm xuyên tim.

Diệp Thành lập tức giơ thanh Thiên Khuyết lên.

Keng!  
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, thanh Thiên Khuyết rung liên hồi.


Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, và quan trọng hơn đó là chiêu thức Thanh Phong Ngâm của Tô Tâm Nguyệt mặc dù đã bị hắn chặn lại nhưng gió tạt tứ phía, chém rách cả y phục của Diệp Thành và khiến hắn bị thương trên mặt.

“Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”, đang được đà, Tô Tâm Nguyệt lại lần nữa vung kiếm, chém ra lưỡi gió hình bán nguyệt.

“Vì một cây linh thảo mà ra tay sát phạt với đệ tử động môn như vậy, Tô sư tỷ, là sát niệm của tỷ quá lớn hay do sát niệm của ta lớn?”, Diệp Thành thật sự tức giận, hắn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng trong lưỡi kiếm của Tô Tâm Nguyệt, rõ ràng người ra tay sát phạt là cô ta nhưng lại bày ra bộ dạng ngay thẳng đạo mạo trang nghiêm.

Trong chớp mắt, Diệp Thành sải bước lên, đẩy chân khí vào thanh Thiên Khuyết rồi chém ngang.

Keng!  
Lại là tiếng kim loại va chạm với nhau, cả hai đều bị đẩy lùi về sau.

Khí thế của Diệp Thành mạnh mẽ, hắn quyết định dạy cho Tô Tâm Nguyệt một bài học.

Chỉ là hắn vừa sải bước tới thì bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện chưởng phong mãnh liệt.

“Cảnh giới Nhân Nguyên”, Diệp Thành nheo mắt, hắn hoang mang ra chiêu.

Có điều người trong bóng tối lại ra tay quá nhanh còn hắn ra tay vội vàng nên không thể ngưng tụ hết chân khí cho nên hắn đã trúng đòn công kích đến bất ngờ kia và lảo đảo lùi về sau.

“To gan, đến người của Nhân Dương Phong mà cũng dám đụng”.

Giọng nói loáng thoáng trong không gian, nơi bụi cây rậm rạp có một bóng hình màu trắng lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Diệp Thành, người này lại tung ra một chưởng.

Thấy vậy, Diệp Thành vội giơ thanh Thiên Khuyết lên chắn trước người.

Keng!  
Người ra tay tung một chiêu vào thanh Thiên Khuyết.

Chưởng đao khủng khiếp khiến Diệp Thành lại một lần nữa lùi về sau, hắn còn chưa kịp đứng vững thì lại phải đón tiếp một chưởng nữa giáng vào ngực.

Mọi thứ đến quá nhanh, với khả năng thực chiến của hắn cũng không kịp phản ứng, người ra tay với cảnh giới Nhân Nguyên thực thụ, thực lực mạnh mẽ, lại thêm đòn đánh lén khiến hắn không có cơ hội đánh trả.

Đợi khi đứng vững lại, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người kia.

Đó là một thanh niên mặc đạo bào màu trắng, có thể coi là phong độ ngờ ngời, khi ra tay toát lên khí chất nho nhã thế nhưng miệng mang theo nụ cười nhạo báng khiến người ta khó chịu.

“Tề Hạo sư huynh”, thấy người tới, Tô Tâm Nguyệt đột nhiên nở nụ cười e thẹn, trong đôi mắt cô ta mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ.

“Tô sư muội, muội không sao chứ?”, gã thanh niên với tên Tề Hạo kia tươi cười niềm nở nhưng lại giả tạo vô cùng.

“Muội không sao”, được người trong lòng quan tâm, nụ cười của Tô Tâm Nguyệt cũng trở nên bẽn lẽn hơn, thế nhưng khi quay sang nhìn Diệp Thành, mặt cô ta lại lạnh tanh: “Sư huynh, hắn chính là Diệp Thành”.

Ồ?  
Nghe vậy, Tề Hạo nổi hứng, hắn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ: “Hoá ra ngươi chính là đệ tử thực tập mới đến Hằng Nhạc Tông”.


“Đã đạt tu vi cảnh giới Nhân Nguyên mà còn đánh lén”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, trong người hắn như có ngọn lửa bùng cháy.

“Đừng cho rằng ngươi đánh bại được tên ăn hại Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch.

Ngươi nên biết trong mắt ta ngươi yếu ớt đến mức không trụ nổi một đòn đâu”, Tề Hạo cười tôi độc: “Nhân Dương Phong cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết nắm lấy, đúng là không biết trời cao đất dày”.

“Mối thù đánh lén hôm nay ngươi cứ nhớ đấy cho ta”.

.

ngôn tình ngược
“Ta đợi ngươi tới báo thù đấy”, Tề Hạo mỉa mai.

Nói rồi, Tề Hạo quay người sải bước tới bên Tô Tâm Nguyệt, sau đó nhặt lấy Tuyết Ngọc Lan Hoa đưa tới phía trước Tô Tâm Nguyệt, cười nói: “Tô sư muội, ta tặng muội”.

“Đa tạ sư huynh”, Tô Tâm Nguyệt cười ngượng ngùng, khuôn mặt cô ta ửng đỏ.

“Đi thôi, về Nhân Dương Phong”.

“Ừm”.

Cả hai người cùng sóng đôi rời đi, để lại Diệp Thành còn đang lảo đảo chưa đứng vững.

“Món nợ này ta sẽ khắc ghi, ngươi cứ đợi đấy”, mắt Diệp Thành như biển băng, hắn lấy tay lau đi vệt máu nơi khoé miệng.

Hắn không rời đi luôn mà tìm một nơi bí mật âm thầm trị thương.

Không tới nửa ngày, khả năng hồi phục kinh người của hắn khiến thương thế được hồi phục, hắn tiếp tục tìm kiếm Tuyết Ngọc Lan Hoa.

Hắn cần Tuyết Ngọc Lan Hoa để luyện chế Ngọc Linh Dịch, từ đó tận dụng Ngọc Linh Dịch để bổ sung vào vùng đan hải với dung lượng lớn, như vậy mới có thể nhanh chóng đột phá.

Mãi tới khi bình minh lên, Diệp Thành mới đi ra sau núi, nỗ lực gần mười canh giờ, hắn chỉ có thể tìm được chín cây Tuyết Ngọc Lan Hoa, thế nhưng vậy cũng đủ để hắn thử luyện chế Ngọc Linh Dịch rồi.


Lại là ngọn núi nhỏ đó.

Diệp Thành tĩnh tâm ngưng khí, tâm niệm dùng một chiêu gọi được chân hoả, dùng chưởng pháp ngự khí kiểm soát ngọn lửa, ngưng tụ thành một cái lư lửa.

Sau đó, hắn cho từng cây linh thảo vào trong, chân hoả bốc lên khiến những cây linh thảo được cho vào lập tức hoá thành tro.

Đột nhiên, tinh thần hắn phấn chấn hẳn.

Ngọc Linh Dịch vào cơ thể giống như một dòng suối tinh khiết chảy vào từng kinh mạch trong cơ thể, xoá đi mọi mệt mỏi, bồi bổ cho lách và thận.

Linh lực tinh tuý bên trong Ngọc Linh Dịch bổ sung vào phần chân khí mà Diệp Thành tiêu hao khi luyện chế Ngọc Linh Dịch.

Hây!  
Diệp Thành khẽ hắng giọng, khuôn mặt hắn hồ hởi thấy rõ.

Vì không ngừng uống linh dịch nên hắn đã đạt tới đầu tầng ngưng khí thứ hai.

Lấy lại tinh thần.

Diệp Thành tiếp tục uống bình Ngọc Linh Dịch thứ hai.

Lúc này, kim hoả hùng lên.

Nhìn từ xa, cơ thể Diệp Thành đang được bao vây bởi ngọn lửa màu vàng kim, mái tóc dài màu đen cứ thế bay bồng, lấy hắn làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí khổng lồ, còn Diệp Thành lại chẳng chối từ, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, nuốt trọn linh khí tự nhiên của đất trời..