Chương 669

Những đệ tử chân truyền khác cũng thế, mặc dù tài năng của họ rất đáng kinh ngạc nhưng vẫn chưa đủ tư cách để tham gia vào trận đại chiến đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền bối của mình huyết chiến mà không giúp được gì.

Diệp Thành lẳng lặng quan sát hư không, gắng gượng mở Tiên Luân Nhãn, cố gắng tập trung tầm nhìn, nhìn chằm chằm lão già mặc áo đen, hy vọng có thể tìm ra sơ hở của lão.

“Có máu có thịt, không có dao động linh lực và linh hồn, đúng là một xác chết”.

“Cơ thể cứng rắn, có thể nói là kim cang khó phá”.

“Không phải một xác chết bình thường, có khả năng tấn công, chắc chắn có người khống chế bằng bí pháp nào đó”.

Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình, liên tục phân tích.

Cuối cùng đôi mắt u tối của hắn chợt loé lên, dường như đã tìm ra sơ hở, hắn phát hiện trong đầu lão già áo đen có một phù chú kỳ quái, cũng chính phù chú đó đang điều khiển lão ta.

“Chính là mày”, trong đôi mắt mờ mịt của Diệp Thành loé lên một tia sắc bén: “Phá được phù chú đó chắc chắn lão ta sẽ chết”.

Nói xong Diệp Thành dùng hết sức hét lên: “Trong đầu lão ta có một đạo phù chú, sơ hở ở chính giữa đầu mày, đâm xuyên đầu mày lão để phá phù chú đó”.

Bốn người phía Sở Huyên nghe vậy thì đều nheo mắt, sau đó nhìn chằm chằm đầu mày lão già áo đen, họ sẽ không nghi ngờ phán đoán của Diệp Thành, vì mắt trái của hắn có thể nhìn được những thứ mà họ không nhìn thấy.

“Trói lão ta lại”, Đạo Huyền Chân Nhân lao về phía lão già áo đen như một đạo thần hồng, linh kiếm trong tay cũng đồng thời phóng ra thần mang chói mắt.

Sở Huyên, Sở Linh và Bàng Đại Xuyên đứng ở ba hướng quanh lão già áo đen, sau đó tạo kết ấn giống nhau, dường như định sử dụng trấn pháp giam giữ mà phải ít nhất ba người mới có thể thi triển.

Chẳng mấy chốc lão già áo đen đã di chuyển.

Chỉ là lão ta vừa bước một bước, dưới chân liền xuất hiện một trận pháp cực lớn khiến lão ta khựng lại.

“Phá!”

Chỉ trong nháy mắt Đạo Huyền Chân Nhân đã phi kiếm ra, một kiếm vô song.

Phụt!

Đầu mày lão già áo đen lập tức bị đâm xuyên, nhưng không có máu chảy ra.

Hơn nữa kiếm của Đạo Huyền Chân Nhân chỉ đâm vào được nửa tấc, thân thể lão già quá mạnh, dù linh kiếm của Đạo Huyền Chân Nhân có rung lên thế nào cũng không thể đâm sâu hơn nữa.

“Như vậy cũng không phá được?”, ba người phía Sở Huyên đều biến sắc.

Ầm!

Tiếng nổ ầm trời lại vang lên, lão già áo đen không biết đau đớn đã phá được cấm cố giam cầm mình, sau đó lão giơ tay tung một chưởng ra đánh cho Đạo Huyền Chân Nhân phải lùi về sau.

“Thân thể này thật sự quá mạnh”, sắc mặt Tư Đồ Nam và những người khác ở bên này chợt thay đổi, vì họ nhìn ra vết thương trên đầu mày lão già áo đen đã biến mất.

“Người điều khiển lão ta chắc chắn cũng biết điểm này nên có thể đã đề phòng trước”.

“Chết tiệt, biết sơ hở của lão ta chính là phù chú trong đầu lão, nhưng lại không thể phá được phòng ngự”.

“Linh Nhi”, trong hư không, Sở Huyên chém ra một kiếm, sau đó hợp lại một chỗ với Sở Linh.

Dường như hiểu được ý trong mắt Sở Huyên, Sở Linh mím môi nhưng rồi vẫn gật đầu.