Sư tôn cho mời! …Ôn Tri Hành sửng sốt.

Hắn ngược lại không nghĩ tới Phượng Nhược Ly lại muốn tìm mình.

Hắn hiện tại thế nhưng là "Dầu cạn đèn tắt", còn đang khôi phục nguyên khí, hẳn là không đến mức lại đối với hắn có ý nghĩ mới đúng.

- Đi thôi.

Ninh San mở miệng, giọng điệu cũng không hùng hổ dọa người như trước.

Nói xong liền đi về phía trước.

- Vâng.

Ôn Tri Hành vội cất bước đuổi theo.

Chỉ bất quá diễn kịch làm trọn bộ, mới vừa đi hai bước, hắn đã bắt đầu hơi thở hổn hển.

Ninh San thấy vậy bước chân dừng lại, chợt xoay người đi tới bên cạnh Ôn Tri Hành.

- Ninh sư tỷ! …Ôn Tri Hành đang muốn giải thích, Ninh San lại chủ động nâng cánh tay hắn lên.

Bàn tay ngọc mềm mại chạm vào cánh tay, một cỗ cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân hắn.

- Ninh sư tỷ, ta tự mình có thể! …Ôn Tri Hành sửng sốt, vội vàng cự tuyệt.

Bây giờ hắn đối với người Vạn Diệu Cung có cảnh giác cực lớn, căn bản cũng không muốn cùng Ninh San gần như vậy.

Huống chi, sự ác độc của Ninh San hắn đã tận mắt chứng kiến.

- Ngươi thật sự có thể sao?Ninh San lạnh lùng mở miệng.

Ôn Tri Hành nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Hắn thật sự có thể, chỉ là đang làm bộ như không thể.

[Ánh mắt nàng nhìn ngươi xem như thân thiện, chuyến này hẳn không phải chuyện xấu.

]Thân thiện?Ôn Tri Hành thật sự có chút kinh ngạc.

Ninh San thấy mình lại thân thiện.

Vạn Diệu Cung cư nhiên còn có người đối với mình thân thiện?Thật đúng là kỳ quái.

Đã như thế, Ôn Tri Hành cũng không cự tuyệt nữa, tùy ý Ninh San đỡ.


Hai người cùng cất bước rời khỏi mật thất.

Ánh mặt trời nhu hòa chiếu rọi, Ôn Tri Hành lại cảm giác có chút chói mắt.

Bất quá, không khí vừa vặn.

Hắn hơi nheo mắt, hít sâu vài hơi không khí trong lành.

Ninh San nghiêng mắt nhìn Ôn Tri Hành, dừng bước, không hề thúc giục.

- Sư tỷ, xin lỗi, đợi lâu.

Một lát sau, Ôn Tri Hành áy náy nói.

Ninh San không nói gì, chỉ đỡ Ôn Tri Hành tiếp tục đi về phía trước.

……[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.

]- Thu.

Dọc theo đường đi, Ôn Tri Hành cũng không nhàn rỗi, thừa dịp rảnh rỗi bắt đầu thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa.

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam+1.

][Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam trước mắt: 1/3.

]——- Di? Lại là Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam.

Ôn Tri Hành có chút kinh hỉ.

Hắn giống như là lần đầu tiên thu thập được mảnh vỡ tạo hóa màu lam.

[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao hai tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.

]Hơi kinh ngạc một hồi, Ôn Tri Hành lại thu lấy mảnh vỡ.

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng+1.

][Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng trước mắt: 1/2.

]Liên tiếp hai lần, đều không có rút được Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám, ngược lại làm cho Ôn Tri Hành có chút không quen.

Vận may của mình bắt đầu thay đổi sao?- Vận khí không tệ.


Ôn Tri Hành cảm thấy mỹ mãn.

[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao ba tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.

]- Còn có thể thu?Lần này Ôn Tri Hành thật sự có chút giật mình.

Hắn lại có thể rút ra Mảnh Vỡ Tạo Hóa lần thứ ba.

Chẳng lẽ là bởi vì thọ nguyên của ta đột phá trăm năm.

Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút, suy đoán nguyên nhân.

- Thọ nguyên của mình càng nhiều, mỗi ngày có thể rút ra Mảnh Vỡ Tạo Hóa số lần lại càng nhiều.

Nhưng mà một ngày ba lần, mỗi lần phải tiêu hao thọ nguyên nửa năm, cho dù là thọ nguyên trăm năm cũng không chịu nổi.

Ánh mắt Ôn Tri Hành chớp động.

Vốn tưởng rằng thọ nguyên của hắn đủ tiêu hao.

Như thế xem ra vẫn phải thăng cấp 【 Thái Cực dưỡng sinh công 】Hiện tại hiệu quả quá kém.

Căn bản không theo kịp tiêu hao của hắn.

Ôn Tri Hành cũng không do dự nữa, tiếp tục tiêu hao tuổi thọ thu lấy.

Có trả giá mới có hồi báo.

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám+1.

]【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được tạo hóa sau:】[Một: đạt được 1 Điểm Tạo Hóa.

]【 Hai: Đạt được tạo hóa thuộc về Ninh San 】——[ Điểm Tạo Hóa +1.

]Ôn Tri Hành cũng không do dự, trực tiếp lựa chọn một Điểm Tạo Hóa.

Bản thân hắn còn có 9 Điểm Tạo Hóa, cộng thêm điểm ấy vừa vặn 10 điểm.

- Vừa đủ thăng cấp [Thái Cực dưỡng sinh công.

]Bất quá Ôn Tri Hành cũng không thăng cấp ngay tại chỗ, chờ một chút, cũng không vội.

……Trong lúc bất tri bất giác, hai người liền đến bên cạnh đỉnh núi Ngô Đồng Phong.


Bên vách núi, có cây cao rễ rộng.

Tre xanh vờn quanh, quái thạch lởm chởm, đình đài tiểu trúc tinh xảo ẩn ở trong đó.

Ở dưới mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh nhân gian.

Ôn Tri Hành ngẩng đầu nhìn thoáng qua, một thân ảnh quen thuộc đang tĩnh tọa trong đó.

Sợi tóc rủ xuống, váy lụa màu tím nhạt theo gió khẽ lay động.

Ninh San đi lên trước, ôn nhu gọi: "Sư tôn.

”Phượng Nhược Ly quay đầu nhìn lại, mi mục như họa, khóe môi mỉm cười.

- Bái kiến Phượng cung chủ.

Ôn Tri Hành thấy thế cũng khom người hành lễ.

Mấy ngày trước hai người vẫn thẳng thắn thành khẩn đối đãi, sau khi mặc quần áo vào, hắn thiếu chút nữa nhận ra.

- Ôn Tri Hành, ngươi có ân với ta, cần gì đa lễ?Phượng Nhược Ly chậm rãi đi tới phía trước, đưa tay nâng hắn dậy.

- Chuyện này! ! Đa tạ cung chủ.

Ôn Tri Hành có chút thụ sủng nhược kinh.

Trên thực tế, trong lòng hắn âm thầm nhíu mày.

Không biết Phượng Nhược Ly này đang làm cái gì thiêu thân.

- Thân thể ngươi còn chưa khôi phục, lại đây nghỉ ngơi một chút.

Gió thơm thổi vào mặt, giọng Phượng Nhược Ly nhẹ nhàng, mang theo chút ân cần.

- Đa tạ cung chủ.

Ôn Tri Hành không dám khinh thường, nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tiến vào trong đình ngồi xuống.

[Tạm thời chưa cảm nhận được ác ý, nhưng! Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, nhớ kỹ!]Tạm thời không có ác ý! …Sau khi nhìn thấy gợi ý này, Ôn Tri Hành mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Những người ở Vạn Diệu Cung này, hắn thật sự không yên lòng.

Toàn Tông cũng không thấy được một người tốt.

- Ôn Tri Hành, mấy ngày nay ủy khuất ngươi rồi.

Phượng Nhược Ly cười mở miệng.

- Không dám! …Ôn Tri Hành lắc đầu.


- Không ủy khuất.

Thật lòng, mấy ngày nay trôi qua rất thư thái.

Niết bàn hai lần, còn thu hoạch không ít Điểm Tạo Hóa, thật sự rất sảng khoái.

- San nhi.

Phượng Nhược Ly cũng không xoắn xuýt vấn đề này, ngược lại quay đầu nhìn Ninh San.

Ninh San lập tức tiến lên một bước, nhẫn trữ vật trên ngón tay lóe lên ánh sáng.

Ba kiện vật phẩm bị linh khí bao bọc, hiện lên trước người Ôn Tri Hành.

- Phượng cung chủ! ! Đây là! …Ôn Tri Hành giật mình.

- Đây là tạ lễ sư tôn cho ngươi.

Ninh San mở miệng, nói xong ngọc thủ vung lên.

Vật phẩm rơi xuống quang hoa tán đi.

Một khối ngọc trụy rơi về phía Ôn Tri Hành.

- Đây là Tụ Linh Ngọc Trụy, có thể giúp ngươi tu hành, sau khi bước vào Khí Động Cảnh, tốc độ tụ khí có thể tăng lên ba thành.

Ninh San lại mở miệng.

- Phượng cung chủ, đệ tử có tài đức gì.

Ôn Tri Hành lắc đầu, muốn cự tuyệt.

- Muốn ngươi thu, ngươi liền thu.

Phượng Nhược Ly cười dịu dàng, trong mắt lại mang theo vẻ không thể cự tuyệt.

Ôn Tri Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn tay nhận lấy.

Hắn thật sự không muốn.

Sau một khắc, lại là một vật phẩm rơi xuống.

- Đây là truyền âm ngọc phù, nếu có khó khăn thúc dục ngọc phù, đến lúc đó sẽ có người xử lý.

Phượng Nhược Ly cười mở miệng, trong ánh mắt nhu hòa phảng phất mang theo một tia cưng chiều.

Ôn Tri Hành lại tiếp nhận, cúi đầu.

Bây giờ dịu dàng như vậy?Lúc trước hút Nguyên Dương ta, sao lại cuồng bạo như vậy?Diễn, tiếp tục diễn.

.