Vương Lâm than thầm một tiếng, tay phải điểm lên phi kiếm. Phi kiếm lóe lên, bay về phía sau, liên tục chém lên khối đá to. Dần dần, đá vụn bị bọc ra càng lúc càng nhiều. Sau đó chúng bị Vương Lâm hút lại, tạo ra một vòng tròn đá mới.
Dần dần số lượng viên đá vụn càng lúc càng nhiều, tạo thành đến năm sáu vòng tròn đá dày đặc quanh thân hắn. Hắn tính toán qua một chút rồi thu hồi lại phi kiếm.
Mang theo đám đá vụn lớn, Vương Lâm tiến vào khu vực trống trải, chậm rãi bay về phía trước. Dọc theo đường đi thuận buồm xuôi gió, không có gì nguy hiểm xảy ra.
Nhưng sự cảnh giác của Vương Lâm cũng không vì thế mà giảm bớt, ngược lại còn tăng lên không ít. Đã có thời gian dài ở địa phương quỷ dị này, Vương Lâm cũng không tin chỗ này lại là nơi an toàn, bình tĩnh.
Ngược lại, có vẻ nơi này tồn tại một sinh vật khổng lồ, cho nên mới tạo ra chút an toàn giả dối này.
Hắn hết sức chăm chú, phi kiếm thấp thoáng ẩn hiện trong đám đá vụn. Trong tay hắn cũng nắm chặt ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh, thần thức tản ra bốn phía. Hắn cũng giữ một tia liên hệ với túi trữ vật, đảm bảo nếu có chút động tĩnh nào thì hắn có thể nhanh chóng xuất ra vật phẩm cẩn thiết.
Dần dần, hắn đi được một nửa quảng đường, nếu nhìn ngang, vị trí hiện tại của ngang với chỗ những viên đá vụn biến mất.
Trong lòng Vương Lâm càng thêm cẩn thận. Sau khi đi thêm mấy bước, đột nhiên từ thần thức truyền đến một cảm giác nguy hiểm rất mạnh. Hắn không chút do dự, ngay lập tức lùi nhanh về phía sau. Cùng lúc đó, ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh cũng lập tức mở ra, hình thành một quầng sáng.
Ngay khi vừa lui lại, hai đạo hình cung xuất hiện ở vị trí trước đó của hắn, giao lại với nhau, giống như một cái miệng rất lớn đang mở ra.
Ngọc phù pháp bảo cấp Nguyên Anh trong tay Vương Lâm hóa thành mãnh vỡ. Nhân cơ hội, Vương Lâm lập tức lui ra ngoài, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào cái miệng lớn đang chậm rãi khép lại, đáy lòng rung động mãnh liệt.
Loại sinh vật giống như cái khe không gian này khi đá vụn bay qua thì không xuất hiện mà lại chờ hắn bay đến mới đột nhiên mở ra. Xem ra Vương Lâm đã trở thành mục tiêu của nó.
Vương Lâm trầm mặc một chút. Nhìn xa xa thấy chỉ còn nửa đường nữa mà lòng không khỏi chua xót. Hắn cũng chỉ có một kiện pháp bảo cấp bậc Nguyên Anh thế mà đã bị cái miệng của sinh vật kia phá nát. Lực lượng từ miệng của nó đã vượt xa một kích của Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Do đó, nếu Vương Lâm mà chạm vào, chắc chắn dù không chết cũng bị trọng thương.
Hắn hít một hơi thật sâu. Trầm tư một lúc, Vương Lâm chẳng hề do dự xuất ra từ túi trữ vật một loạt các loại pháp bảo phòng ngự. Những thứ này đều là chiến lợi phẩm thu được từ những kẻ chết dưới tay hắn trước đây. Chẳng qua, chúng đều là pháp bảo cấp thấp, được hắn giữ lại, sử dụng nhằm tạo ra đôi chút thời gian.
Do dự trong chốc lát, hắn lại khống chế đá vụn, bay về phía trước. Lúc này dĩ nhiên hắn càng thêm thận trọng, thần thức tản ra ngoài thân thể. Chỉ cần có chút không ổn, hắn sẽ lùi lại phía sau ngay lập tức.
Đột nhiên, đá vụn trước người hắn nháy mắt biến mất hơn phân nửa. Ngay chỗ đó chợt xuất hiện một nửa vòng tròn dài khoảng mười trượng, Vương Lâm lập tức lui lại. Nhưng rất nhanh, đá vụn phía sau hắn cũng biến mất hơn phân nửa. Hơn nữa là mấy điểm lại biến mất đồng thời cùng lúc. Điều này chứng tỏ cả phía trước và phía sau hắn đều có sinh vật giống như cái khe không gian xuất hiện.
Vương Lâm không chút do dự lao sang bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, những tầng phòng ngự từ mấy trăm cái pháp bảo tạo thành đột nhiên vang liên tiếp những tiếng nổ bùm bùm. Chúng bị phá hủy với tốc độ rất nhanh.
Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, thân mình lại lập tức hướng về một bên khác chạy đi, may mắn thoát khỏi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Hắn đứng ngoài mười trượng, mồ hôi lạnh túa ra làm áo quần hắn đã ướt nhẹp. Vừa rồi từ vị trí đó, có ít nhất bảy sinh vật giống như cái khe không gian đồng thời há mồm. Nếu không phải có những pháp bảo đó trì hoãn chút thời gian thì dĩ nhiên giờ này hắn đã chôn thân nơi đó rồi.
Vương Lâm cười khổ, đá vụn xung quanh hắn đã bị cắn nuốt hết. Pháp bảo phòng ngự của hắn vẫn còn lại một số nhưng nếu xuất hiện vài lần nguy cơ như thế này nữa thì chắc chắn cũng sẽ mất hết. Quan trọng hơn, Vương Lâm lo lắng bốn phương tám hướng xung quanh mình đều xuất hiện đám sinh vật đó thì chẳng còn đường mà ra nữa. Như thế thì hắn chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Hắn than thầm một tiếng, lại xuất ra một ít pháp bảo phòng ngự. Sau đó, thần thức của hắn tản ra, lại cẩn trọng tiến về phía trước. Hắn nhìn về phía biên giới xa xa. Với khoảng cách đó, nếu hắn sử dụng tốc độ cao nhất bay đi thì chỉ cần một lát là tới nơi. Nhưng Vương Lâm biết, nếu mình bay với tốc độ cao, thì khả năng lao vào trong miệng của sinh vật kia là rất lớn. Đến lúc đó chính là tự mình chui đầu vào rọ, thì có thần tiên cũng không cứu được.
Hít sâu một hơi, Vương Lâm đành cắn răng, tiếp tục bay về phía trước với tốc độ thật chậm. Thần thức hắn tản ra, tập trung quan sát bốn phía. Thời gian chầm chậm trôi qua, ba ngày sau, Vương Lâm đã rơi vào tình trạng kiệt sức, toàn bộ phòng ngự pháp bảo trong túi trữ vật đã phải sử dụng hết sạch.
Trong ba ngày, hắn đã mấy lần suýt mất mạng. Thậm chí, có lần hắn đã bị nuốt mất nửa thân người. Nếu không phải vội vã chui vào Nghịch Thiên không gian thì sợ rằng lúc ấy hắn đã phải bỏ mình rồi.
May mắn, Nghịch Thiên không gian không bị sinh vật đó nuốt vào. Sau khi đi ra, hắn vẫn ở vị trí cũ. Bất quá, Vương Lâm cũng không dám chui vào nghịch thiên không gian. Bởi hắn sợ nếu sau khi tiến vào, ngay cả Nghịch Thiên không gian cũng có thể bị sinh vật kia nuốt mất. Như thế dù hắn lúc ấy không sao, nhưng sau đó đi ra thì tất nhiên cũng khó lòng mà thoát chết được.
Thấy chỉ còn cách phía trước khoảng mười dặm nữa mà thôi, Vương Lâm hít sâu một cái, bay về phía trước. Bỗng nhiên, trước mặt hắn xuât hiện một lỗ hổng hình cung, Vương Lâm đang muốn lùi thân mình lại thì thần thức hắn truyền đến một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xuất hiện.
Ở bốn phía xung quanh thân thể hắn đều xuất hiện những cái khe hình vòng cung đang mở ra một cách nhanh chóng. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng. Thần thức hắn lập tức điên cuồng đảo qua túi trữ vật. Đột nhiên tập trung vào một cái ngọc giản vô cùng bình thường.
Đây là một cái ngọc giản phòng ngự mà Lý Mộ Uyển để lại cho hắn khi chia tay, để sử dụng khi bế quan tu luyện. Không chút do dự, Vương Lâm nhanh chóng tế xuất ngọc giản này ra. Trong lòng hắn đã quyết tâm, nếu tình hình không ổn thì sẽ lập tức chui vào nghịch thiên không gian. Cũng chỉ có thể làm như thế.
Ngay khi xuất ra ngọc giản, lỗ hổng lớn nhất đã đến gần hắn. Nhưng ngay lúc đó, một đạo ánh sáng hình cầu màu xanh xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, sau đó tỏa ra xung quanh. Hư ảnh của một con Thanh Long khổng lồ từ trong ngọc giản lập tức lao ra. Ngay khi nó xuất hiện, những khe hở cũng đã lan đến, bắt đầu vây quanh cắn nuốt lấy nó.
Vầng ánh sáng lóe lên liên tiếp, con Thanh Long nhanh chóng bay đến, thân hình nó không ngừng xoay tròn quanh thân Vương Lâm. Vương Lâm quyết đoán nhảy vào khoảng trống giữa hai cái miệng lớn của đám sinh vật, rồi xông ra ngoài.
Trong quá trình đó, Thanh Long liên tục gầm rống, hư ảnh cũng dần ảm đạm. Sau khi, Vương Lâm lao ra hơn mười dặm. Trên đường lao ra này, chỗ nào cũng có khe hở. Nhưng chỉ cần sắp đụng vào người Vương Lâm thì đều bị Thanh Long đang xoay tròn quanh hắn ngăn cản lại.
Sau khi đã hoàn toàn ly khai khỏi khu vực trống trải kia, hư ảnh của Thanh Long cũng biến mất. Vương Lâm không chút do dự, vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết. Thanh Long dần hoá thành một làn khói mỏng, ngưng tụ lại, thu vào trong ngọc giản.
Trên ngọc giản vang lên một tiếng rắc, rồi một vết nứt rất nhỏ xuất hiện. Vương Lâm đau lòng, sử dụng thần thức xem xét. Sau khi phát hiện ngọc giản vẫn chưa bị hỏng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thu ngọc giản vào túi trữ vật. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm về phía khu vực trống trải kia, đáy lòng vẫn còn ớn lạnh.
Sau khi trầm mặc một lúc, hắn quay đầu về phía trước, thân mình điểm nhẹ, đạp vào mặt trên của khối đá hình trụ tròn. Nó lập tức rung lên, vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó, chúng lại bị Vương Lâm dẫn động, hình thành một vòng tròn bằng đá, bay theo Vương Lâm hướng về phía trước.
Lại thêm mấy ngày trôi qua, tốc độ Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Từ khi ly khai khu vực trống trải quỷ dị mà đáng sợ kia, hắn dường như đã tiến nhập vào một thế giới khác, không còn phát hiện thêm một sinh vật nào như thế nữa. Ngoài ra, ngay cả những sinh vật như giao long, hắn cũng không nhìn thấy. Không giống như bên dưới khu vực trống trải kia, mỗi khi đi thêm một đoạn là đã phát hiện được hơi thở của sinh vật.
Do đó, tốc độ của hắn tự nhiên là nhanh hơn nhiều. Tuy vậy, hắn vẫn hết sức cẩn thận, chưa bỏ đám đá vụn đang bay vòng xung quanh thân. Lấy tâm tính thận trọng của Vương Lâm, trừ khi xác định tuyệt đối an toàn rồi nếu không hắn quyết không đem những hòn đá vụn, vốn để báo động đó vứt đi.
Tốc độ hắn càng mau, thời gian chạy đi càng ngắn lại. Dần dần, Vương Lâm thấy được rằng độ lớn bé của những khối đá hình trụ tròn nơi này gần giống với khối đá mà hắn đã đặt chân khi lần đầu tiến vào nơi đây.
Không gian này quá lớn, Vương Lâm cũng không cho rằng hắn có thể dễ dàng tìm được chính xác khối đá lúc trước. Vì thế hắn chỉ có thể căn cứ vào độ lớn bé của chúng để phán đoán ra phương vị mà thôi.
Đến một ngày, hắn đang đứng trên một khối đá hình trụ tròn, khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt. Tại khu vực này, những khối đá có kích thước không khác nhau nhiều lắm. Sau khi, hắn bay đi bay lại tìm kiếm rất lâu. Rốt cục hắn tìm được quang quyển mà hắn đã tiến vào trước đây.
Phía trên, có một quang quyển đang lơ lửng giữa không trung. Tuy không vượt qua các cửa cũng có chút đáng tiếc. Bởi nếu có thể qua được cửa thứ tư là đã vào tới nơi có cơ thể của Cổ Thần. Bên trong đó nhất định có vật mà hắn cần. Nhưng sau khi trải qua những nguy hiểm nơi đây, Vương Lâm biết rằng với tu vi hiện tại của mình thì quyết không thể sinh tồn nơi đó được.
Hắn than thầm một tiếng, thân mình nhảy lên, hướng về phía quang quyển bay vào. Nhưng ngay tại khi hắn chuẩn bị tiếp xúc với quang quyển, từng đạo tia chớp màu tím chợt xuất hiện bên trong đó. Những tia chớp đan xen vào nhau, hoá thành một đồ án hình thoi lõm vào trong.
Vương Lâm ngẩn người, thân hình hắn không thể tiến lên, như bị một cỗ lực cản mạnh mẽ ngăn lại. Hắn chớp mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm của đồ án hình thoi này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Điểm lõm xuống này vừa vặn với một khối cực phẩm linh thạch.
Thân mình Vương Lâm lập tức lùi lại phía sau mấy trượng. Điểm lõm hình thoi kia lại hoá thành những tia chớp màu tím, biến mất trong quang quyển.
Hắn lặp lại mấy lần để thử nghiệm, mỗi lần như thế thì điểm lõm hình thoi này lại xuất hiện. Vương Lâm trở nên trầm mặc. Sau một lúc, ánh mắt hắn lại chớp lên, đột nhiên quay đầu, hướng về phía trên bay đi.
Hắn nhớ rõ lúc trước Lục Dục ma quân từng nói, đây là thông đạo tiến vào cửa thứ nhất, chỉ cần ngồi ngay ngắn phía trên khối đá. Khi hòn đá thay đổi phương vị là có thể đi qua nơi này.