Qua một đêm đả toạ dưỡng thần, lúc này pháp lực lẫn tinh thần của Ngọc Vô Tâm đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Nàng lại bắt đầu suy nghĩ việc luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan.

Để luyện chế ra loại đan dược này thì cần phải có thượng phẩm Bồi Nguyên Đan và hai loại linh dược phụ trợ là Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, tiến hành thối luyện lần thứ hai. Phần tài liệu thì không sao, cho dù là linh dược hay thượng phẩm Bồi Nguyên Đan thì Ngọc Vô Tâm nàng đều có đủ. Vấn đề bây giờ là cần lô đỉnh và hỏa diễm có đủ độ nóng.

"Đỉnh lô thì trên người ta hiện có một cái, phẩm cấp rất không tệ. Như vậy chỉ còn thiếu mỗi hoả diễm...".

Hỏa diễm mà tu sĩ dùng để luyện đan đương nhiên không thể nào tầm thường, thông thường có hai lựa chọn.

Đầu tiên là Tiên Thiên Chi Hỏa của tu sĩ Vấn đỉnh. Khả năng này Ngọc Vô Tâm đã nhanh chóng loại trừ. Tuy rằng nàng có thể xuất ra được Tiên Thiên Chi Hoả, nhưng không như tu sĩ Vấn đỉnh, thời gian nàng duy trì được rất ngắn, căn bản không đủ dùng.

Ngọc Vô Tâm xét đến lựa chọn thứ hai: Địa mạch chi hoả.

Địa mạch chi hỏa, đấy chính là hỏa diễm ở sâu trong lòng đất phun lên. Loại hỏa diễm này có độ nhiệt cao vô cùng, gần sánh bằng Tiên Thiên Chi Hoả nên có thể sử dụng để luyện đan.

Nhưng muốn có Địa mạch chi hỏa thì phải đến các ngọn hỏa diệm sơn còn đang hoạt động. Mà để lấy được cũng không phải đơn giản, thêm nữa còn cần tổn hao tinh lực bố trí trận pháp để tụ tập địa hoả lại rồi sau đó mới có thể luyện đan. Công việc phí sức như vậy, một mình Ngọc Vô Tâm căn bản là không thể làm được.

Nếu là bình thường, Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên sẽ chẳng cần nhọc lòng suy tính như này, chỉ việc trở về Phiêu Hương Các là xong. Nên nhớ Phiêu Hương Các chính là môn phái luyện đan, địa hoả nơi đó phẩm chất rất cao đấy. Ngặt nỗi... hoàn cảnh hiện nay không cho phép Ngọc Vô Tâm hành động khinh suất. Nàng cần phải chờ nghe động tĩnh các phương, nhất là từ phía Bích Du Cung của Liễu Phù Dung. Chí ít trước khi sự tình Mạn Đà Sơn Trang trở mặt tàn sát tu sĩ các tông môn được giải quyết xong thì khi đó Ngọc Vô Tâm nàng mới có thể trở về Phiêu Hương Các.

"Xem ra trước mắt cũng chỉ đành trì hoãn".

Trải qua một hồi cân nhắc thiệt hơn, Ngọc Vô Tâm đưa ra quyết định như thế, không trở về Phiêu Hương Các cũng không bắt tay vào luyện chế đan dược. Nàng sẽ kiên nhẫn chờ đợi một thời gian. Nếu như mọi chuyện êm xuôi thì thôi, còn bằng trắc trở... như vậy nàng cũng chỉ đành lang bạt làm kiếp tán tu. Về phần hoả diễm để luyện đan...

Thật ra Ngọc Vô Tâm chẳng lo lắng lắm. Vạn nhất sự tình bại lộ, không thể trở về Phiêu Hương Các nữa thì cùng lắm nàng kiếm địa hoả nơi khác để luyện đan là được. Nàng được biết địa mạch chi hoả cũng có bán tại các phường thị đấy. Dĩ nhiên chúng không phải lồ lộ bày ra mà được tu sĩ đem phong ấn lại bên trong phù lục, thời điểm muốn sử dụng chỉ cần giải khai là xong.

"Tu tiên giới Thanh Châu và Trung Châu so với đất Nam man thì phồn thịnh hơn không biết bao nhiêu lần, phường thị mở ra không ít, địa mạch chi hoả chắc chắn sẽ dễ dàng mua được".

Suy nghĩ một chút Ngọc Vô Tâm quyết định đi đến phường thị. Nàng bây giờ đã không phải tên nhà quê kiến thức hạn hẹp nữa. Trải qua khoảng thời gian làm chân truyền đệ tử Phiêu Hương Các, kể từ sau lần đầu gặp gỡ Thanh Liên Tiên Tử Liễu Phù Dung thì sự am hiểu đối với các thế lực Thanh Châu, Trung Châu của nàng đã tăng lên rất nhiều. Phường thị dành cho tu sĩ nên kiếm ở địa phương nào nàng hoàn toàn biết rõ.

Sau khi xác định phương hướng, Ngọc Vô Tâm liền hoá thành một đạo độn quang bay về hướng đông nam. Theo nàng biết thì ở đây có một phường thị tu tiên khá lớn do Đao Tông Sơn mở ra.

Mục đích của nàng khi đến phường thị này trước là để tham quan, tìm hiểu một chút, sau thì là vì muốn nghe ngóng tin tức. Bên trong mỗi phường thị thông thường đều có những khách điếm, tửu lâu phục vụ tu sĩ. Trà dư tửu hậu, chuyện thời sự mọi người sao không khỏi đem ra tàn tán. Muốn nghe tin tức đến đấy là thích hợp nhất rồi.

Khoảng hai canh giờ sau.

Hiện Ngọc Vô Tâm đã vào đến phạm vi thế lực Đao Tông Sơn. Phường thị nàng muốn tìm đã ở ngay trước mắt, cách chỉ vài dặm đường.

Lấy ra một chiếc lọ nhỏ, Ngọc Vô Tâm đen tử dịch Thiên Sương Thảo uống vào, chiếu theo bí pháp Bách Biến Thiên Ma Thuật để mà dịch dung. Đối với nàng thì cẩn trọng chưa bao giờ là thừa.

Một lát sau, từ trên không trung một đạo độn quang đáp xuống sơn cốc. Quang hoa tán đi để lộ ra nhân ảnh một người thanh niên khuôn mặt bình phàm, tuổi độ hai lăm hai sáu, tu vị Trúc cơ sơ kỳ. Đúng là hình dạng cải trang của Ngọc Vô Tâm.

Nàng đưa mắt liếc xem sơn cốc một vòng rồi vươn một ngón tay nhẹ nhàng điểm ra một chỉ. Chỉ thấy không khí lăn tăn như sóng gợn rồi hiện ra một cái thông đạo, bên trong là một thế giới khác.

Ngọc Vô Tâm đưa chân tiến vào, trên đường đi cũng có đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật chung quanh. Và càng nhìn thì trong lòng nàng lại càng cảm khái.

Đại thế lực đúng là đại thế lực, phường thị mở ra thật là đủ tráng lệ.

Trước mắt Ngọc Vô Tâm nàng có vô số đình đài lầu các, đại đa số vậy mà đều làm bằng vàng, xây lên từ ngọc, so với cung điện của những bậc vua chúa thế tục còn muốn xa hoa hơn rất nhiều.

Đầu tiên Ngọc Vô Tâm đi đến một toà kiến trúc hoa lệ có treo một cái biển Nghênh Khách Các. Trong này đang hiện diện không ít người, hầu hết đều chỉ có tu vị Luyện khí kỳ. Hẳn là những ngoại môn đệ tử phụ trách tiếp đón khách nhân của Đao Tông Sơn.

Thầm trấn định tâm tình, Ngọc Vô Tâm với dáng vẻ điềm nhiên đi tới. Thời điểm nàng vừa tiến vào thì từ bên trong Nghênh Khách Các liền có một thiếu nữ chạy ra cung kính thi lễ:

"Tham kiến tiền bối!".

"Ừm." Ngọc Vô Tâm khẽ gật đầu.

"Tiền bối, xin hỏi vãn bối có thể giúp gì được cho người?" Thiếu nữ dò hỏi.

"Trước ta cần một chỗ nghỉ chân tu luyện".

Thiếu nữ hơi ngoài ý muốn nhung rất nhanh liền ổn định như thường.

"Tiền bối, vậy xin người đi theo vãn bối".

"Dẫn đường đi".

Theo chân thiếu nữ, Ngọc Vô Tâm đi xuyên qua không ít lầu các, quanh co mấy con đường rồi mới dừng lại.

"Tiền bối, chúng ta đến rồi".

Ngọc Vô Tâm ngẩng nhìn toà kiến trúc hoa lệ trước mặt, thầm hô không tệ.

"Tiên bối, mời người ạ".

Ngọc Vô Tâm chưa vội vào ngay. Nàng khẽ động thần niệm lấy ra một viên linh thạch đưa cho thiếu nữ: "Cho ngươi".

"Cảm tạ tiền bối!" Thiếu nữ tiếp lấy viên linh thạch, nội tâm vô cùng vui vẻ. Đối với những đệ tử cấp thấp như nàng thì một viên linh thạch này giá trị thật là không nhỏ.

Phất tay cho thiếu nữ rời đi xong, Ngọc Vô Tâm lúc này mới nhấc chân tiến vào bên trong khách điếm.

Một chưởng quỹ bộ dáng mập mạp đi tới nhìn nàng, chắp tay nói:"Đạo hữu cần thuê phòng?".

"Ừm".

"Vậy xin mời qua bên đây." Chưởng quỹ dẫn đường, thái độ rất là hữu lễ.

"Đao Tông Sơn này xem ra cũng rất biết làm ăn." Ngọc Vô Tâm âm thầm cảm thán, nối gót theo sau.

Thủ tục thuê phòng cũng không có gì phức tạp, chỉ loáng cái liền xong. Sau khi nhận lấy một tấm mộc bài thì Ngọc Vô Tâm liền đến căn phòng chỉ định rồi dùng mộc bài ấy khai mở cấm chế bước vào.

Khách điếm cho tu sĩ làm sao có thể giống như phàm nhân thế tục được. Tu sĩ ai cũng đều có bí mật của mình, vì vậy không gian nơi ở cần được đảm bảo riêng tư. Bày bố cấm chế kỳ thực vốn rất đỗi bình thường.

"Phù...".

Ở trong phòng đi tới đi lui cẩn thận xem xét một lúc, chừng khi không thấy có gì bất thường lúc này Ngọc Vô Tâm mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. So với chốn thâm sơn cùng cốc thì cư ngụ trong phòng cảm giác vẫn tốt hơn.