"Không cần câu nệ".
Người đeo mặt nạ quỷ rẽ bước, hướng chiếc bàn đặt ở giữa phòng tiến lại. An vị xong rồi mới hỏi: "Thương tích của ngươi thế nào?".
"Sư phụ, người đã biết rồi sao?".
"Trên đường đến đây có tình cờ nghe đám đệ tử Thiên Kiếm Môn các ngươi bàn luận. Bọn họ nói ngươi chính là bại dưới tay của Lăng Tiểu Ngư - một đệ tử tư chất bình phàm thuộc Trúc Kiếm Phong?".
"Vâng, đệ tử lấy làm hổ thẹn".
Trong mắt ánh lên một tia khác lạ, người mặt quỷ nhận xét: "Xem ra Lăng Tiểu Ngư kia cũng chẳng phải đơn giản. Đối với kẻ này, ta thực là có chút hiếu kỳ rồi".
"Sư phụ, người... muốn xâm nhập Trúc Kiếm Phong?".
Trước sự dò hỏi của Lưu Cảnh Thiên, người mặt quỷ tỏ vẻ không hài lòng: "Thế nào? Ta không thể?".
"Sư phụ, đệ tử không phải ý đó".
Lưu Cảnh Thiên cúi đầu, chừng sợ bị hiểu lầm nên vội thanh minh: "Đệ tử nghe nói Lăng Tiểu Ngư kia hiện đang được đích thân Lăng Thanh Trúc trông coi, con sợ người...".
"Bị phát hiện?".
Dưới lớp mặt nạ, người mặt quỷ nhếch môi xem thường: "Cảnh Thiên, ngươi quá coi nhẹ vi sư rồi đấy".
"Nói thật, ở Thiên Kiếm Môn này của ngươi, có tư cách làm đối thủ của ta cũng duy chỉ hai người. Một là Cơ Thành Tử, hai là Lăng Thanh Trúc. Chính diện giao đấu ta đúng có chút e ngại, nhưng nếu chỉ đơn giản tiềm hành quan sát, bọn họ muốn phát hiện ra ta cũng không phải dễ".
"Sư phụ, đệ tử cũng chỉ là sợ vạn nhất...".
"Được rồi, xếp chuyện đó qua một bên đi".
Người mặt quỷ mau chóng thay đổi chủ đề. Hắn hỏi thẳng: "Cảnh Thiên, chuyện ngươi và Tô Đông Vũ kia là thế nào? Ngươi bị hắn nắm bắt được gì rồi phải không?".
"Sư phụ tuệ nhãn như đuốc".
Lưu Cảnh Thiên hít nhẹ một hơi, kể rõ: "Sự thể là như vầy. Dạo trước đệ tử có tình cờ phát hiện được một món đồ tốt, thế nhưng đã bị kẻ khác nhanh tay lấy trước. Đệ tử không cam lòng nên đã xuống tay với kẻ kia, chẳng may lại bị Tô Đông Vũ phát hiện".
"Kẻ bị đệ tử giết vốn xuất thân danh môn, lại là người trong chính đạo, vậy nên một khi chuyện truyền tới tai của các bậc trưởng bối, khẳng định đệ tử sẽ phải chịu cực hình, thậm chí... phải đền mạng".
"Nhưng Tô Đông Vũ đã thay ngươi giữ kín, đổi lại, Cảnh Thiên ngươi phải phục tùng hắn?".
"Vâng, sư phụ".
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, người mặt quỷ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trước mắt ngươi hãy tạm thời nhẫn nhịn mà làm theo lời Tô Đông Vũ. Dù sao thân phận của hắn cũng có chút đặc thù, hạ thủ với hắn sẽ mang lại nhiều rắc rối...".
"Nhưng ngươi yên tâm. Đợi vi sư thần công đại thành thì Cảnh Thiên ngươi sẽ không cần phải cúi đầu trước ai khác nữa. Khi đó, ngươi sẽ là kẻ dưới một người nhưng trên muôn vạn người".
"Sư phụ đạo pháp thâm huyền, thần công cái thế, thống lĩnh thiên hạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn".
...
Cuộc trò chuyện đêm khuya cứ vậy mà diễn ra thêm một lúc nữa, chừng khi canh tư đã điểm, lúc này người mặt quỷ mới rời đi. Trước khi đi, hắn có lấy từ giới chỉ ra một cuốn ngọc giản đưa cho Lưu Cảnh Thiên và nói:
"Cảnh Thiên, công pháp tầng thứ hai ngươi đã sắp luyện xong, đây là toàn bộ nội dung của tầng công pháp thứ ba. Nhớ kỹ, xem xong thì lập tức đốt đi".
"Vâng, sư phụ. Đệ tử sẽ chăm chỉ tu luyện để không phụ kỳ vọng của người".
Lưu Cảnh Thiên cúi đầu đưa tay tiếp nhận cuốn ngọc giản, đến lúc ngẩng lên thì mới nhận ra người trước mặt đã đi mất tự lúc nào.
"Sư phụ quả nhiên vẫn là người ta không thể nắm bắt được".
...
...
Năm ngày sau.
Trúc Kiếm Phong, động Huyền Âm.
Suốt quãng thời gian này, Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Không phải bởi cơ thể hắn chưa muốn tỉnh mà vì Lăng Thanh Trúc đã can thiệp vào. Để cho quá trình khang phục diễn ra hoàn hảo nhất, nàng đã cho Lăng Tiểu Ngư uống một ít thuốc có tác dụng an thần, dưỡng khí...
Đáng ra, với việc thiêu đốt đại lượng cốt nguyên, tự tổn hại căn cơ, Lăng Tiểu Ngư nếu muốn vận động bình thường thì chí ít cũng phải cần mười ngày nửa tháng, còn bằng để sức khoẻ khang phục như lúc đầu, năm bảy tháng thiết nghĩ cũng bình thường.
Nhưng may cho hắn. Nhờ Lăng Thanh Trúc chấp nhận bỏ ra đại giới mà tình trạng của hắn đã hoàn toàn được cải biến. Nói Lăng Tiểu Ngư hắn được kéo ra từ vực thẳm thực cũng không quá...
...
"Haizz...".
Ngồi bên chiếc bàn đá đơn sơ bình dị, trong bộ tử y thường thấy, Lăng Thanh Trúc chống cằm, mắt nhìn kẻ nào đó đang nằm trên bệ - chỗ mình vẫn hay dùng để tu luyện, dưỡng thần, thở dài một tiếng.
"Haizz...".
... Rồi lại thêm một tiếng nữa.
Thành thật mà nói thì đây đã không phải lần đầu tiên nàng phiền não vì Lăng Tiểu Ngư. Suốt mấy ngày qua, tiếng thở dài của nàng đã vang lên không ít. Cứ mỗi lần nhìn tới hắn là trong lòng nàng lại...
"Lăng Thanh Trúc à Lăng Thanh Trúc, tại sao năm đó ngươi lại dại dột như vậy, đang yên đang lành tự dưng đi thu nhận con cá nhỏ này làm gì...".