Sau khi trở thành ma vương chân chính, đây là lần đầu tiên Trương Bình cảm thấy sợ hãi.

Hắn không thể tin được rằng trên thế gian này có người bình tĩnh nghênh đón tử vong, muốn hủy diệt với hắn như vậy.

Toàn bộ sự tự tin và kiêu ngạo của hắn khi chuyển sang kiếp khác đã bị Huyền Viễn phá vỡ.

Hắn không dám chiến đấu nữa.

Hắn xoay người bỏ chạy.

Hắn liều mạng hút lấy không khí xung quanh, nhưng âm thanh của gió tràn vào người hắn lại phát ra tiếng vang bén nhọn khiến người nghe cảm thấy kinh hãi.

Hai đầu gối của hắn hơi chùn xuống, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể được tụ tập vào đôi chân.

Thân thể của hắn chợt biến mất trong không trung.

Đây là một tốc độ đã vượt xa cảm giác và khả năng nhìn của mọi người, nếu cứ như vậy, hắn sẽ biến mất.

Hơn nữa, một khi tốc độ đã đạt tới mức không có sức mạnh nào theo kịp, vậy Lâm Tịch sẽ không thể tấn công hắn nữa.

...

Hiên giờ Trương Bình đã dồn hết sức mạnh còn lại trong người để bỏ chạy.

Chỉ cần tránh được lần này, hắn sẽ còn cơ hội chiến đấu với Lâm Tịch.

- Ngươi không còn là người nữa.

Lâm Tịch quay đầu, nói một câu như vậy.

Sự giận dữ của Lâm Tịch đã đạt tới cực điểm.

Hắn cũng biết yêu biết hận.

Trương Bình không dám tức giận, nhưng sự giận dữ của Lâm Tịch hiện giờ đã vượt quá sự chịu đựng của bản thân.

Hắn đưa tay ra.

Nam Cung Vị Ương cảm ứng được điều gì đó, khẽ buông lỏng tay mình.

Kiếm trong tay tự bay đến chỗ Lâm Tịch.

Nguyên khí trời đất vô tận tràn vào thanh kiếm này, sau đấy thanh kiếm này đuổi theo Trương Bình.

Hiện giờ ngay cả cảm giác của Lâm Tịch cũng không thể theo kịp tốc độ của Trương Bình, nhưng hắn có thể cảm giác được Trương Bình mang theo gió, có thể cảm giác được nguyên khí chung quanh thay đổi.

Chỉ trong vài tức ngắn ngủi, kiếm của Lâm Tịch đã hoàn thành không biết bao nhiêu kiếm trận.

Vô tận kiếm quang tràn ngập khắp nơi.

Trương Bình đụng vào những kiếm quang này.

Kiếm quang trực tiếp bị hắn đụng nát, nhưng dù sao thân ảnh của hắn đã chậm hơn một chút.

Chỉ là chậm hơn một chút, nhưng hắn đã hiện rõ trong cảm giác của Lâm Tịch.

Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng.

Tốc độ hồn lực chảy xuôi trong cơ thể hắn bất giác tăng nhanh hơn.

Máu tươi của hắn cũng thấm ra ngoài da thịt, tạo thành một màn sương máu.

Nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái.

Bởi vì phi kiếm của hắn đã đâm về tim Trương Bình.

Tay phải Trương Bình bắt được phi kiếm.

Sức mạnh của Lâm Tịch và Trương Bình không ngừng giằng co, khí tức quanh thân thể hai người cũng trở nên lớn lao như biển cả, càn quét ra khắp nơi.

Khí tức bành trướng như vậy khiến thân thể hai người phảng phất đã trở nên cao lớn vô cùng.

Một kiếm mang theo lửa giận vô tận của Lâm Tịch tựa hồ không thể xuyên thủng thân thể Trương Bình được.

Nhưng ngay lúc này, lại có một luồng sức mạnh khác từ trong cơ thể Lâm Tịch xông ra ngoài.

Đây là sức mạnh dung hồn còn sót lại, tất cả tia chớp màu vàng nhanh chóng ngưng tụ tạo thành một trường thương trong tay hắn.

Sau đó hai chân Lâm Tịch nặng nề rơi xuống đất, dùng sức quăng trường thương tia chớp này.

Trong nháy mắt ném mạnh ra, lại có một luồng sức mạnh khác được tạo thành trong cơ thể hắn, luồng sức mạnh này chính là của ma biến còn sót lại trong người hắn.

Thanh trường thương hội tụ những sức mạnh này của Lâm Tịch không trực tiếp tấn công Trương Bình, mà vỗ mạnh vào phi kiếm của hắn, tựa như một cây búa đập mạnh vậy.

Phi kiếm đang ngừng lại trên không trung chợt tiến tới trước, mũi kiếm đâm vào thân thể Trương Bình.

Trương Bình ngẩn người, năm ngón tay phải của hắn lập tức bị chặt đứt như củ cải trắng, lả tả rơi xuống.

Thân thể của hắn bất giác hơi cong lên, đồng thời năm ngón tay trái mạnh mẽ đánh vào thân phi kiếm, khiến cho phi kiếm này chỉ đâm được vào bụng hắn.

Thân thể của hắn chính là binh khí mạnh nhất thế gian này, máu thịt ở bên trong đang kiềm chặt phi kiếm.

Nhưng năm ngón tay phải đã bị chặt đứt, mà khí tức sợ hãi và tử vong còn đang bao phủ, nên cảm giác đau mà hắn đã sớm quên đi bỗng nhiên hiện rõ trong tâm trí hắn.

- A!

Kèm theo một tiếng hét thê lương thảm thiết, hắn há miệng phun ra một ngọn lửa màu tím đen dài hơn mười thước.

Lâm Tịch ngẩng đầu lên.

Hắn buông thả phi kiếm đang đâm vào người Trương Bình.

Nguyên khí trời đất vẫn không ngừng tràn vào thân thể hắn, sau đó từng thanh phi kiếm được hắn ngưng tụ trước người mình, tất cả bay lên trời cao vô tận, rồi đâm xuống người Trương Bình.

...

Trương Bình đã bị thương nặng, không còn mạnh mẽ như lúc mặc áo giáp xông về phía Lâm Tịch nữa.

Trên người hắn toát ra ngọn lửa màu tím đen, nhưng sau khi bị kiếm quang đánh vào, ngọn lửa này lại chập chờn như ánh nến trong gió.

Hắn rút kiếm của Lâm Tịch ra khỏi người mình.

Trên tay và lưng của hắn chợt xuất hiện nhiều vết kiếm.

Hắn quăng mạnh thanh kiếm này về phía Lâm Tịch, nhưng ngay sau đó lại có thêm mười vết kiếm khác xuất hiện.

Hắn ném phi kiếm đi, nhưng bởi vì quá đau đớn, bởi vì đang run rẩy, nên thanh phi kiếm này căn bản không thể khóa lấy thân thể Lâm Tịch được. Nó phá vỡ trường không, bay xẹt qua vai phải Lâm Tịch, rồi cuối cùng không biết rơi đến nơi nào.

Trán của hắn cũng bắt đầu có những vết kiếm.

Máu tươi màu đen chảy xuôi vào mắt hắn, hắn đã không thể nhìn thấy rõ nữa, cũng không thể nào ngăn cản Lâm Tịch tiếp tục dùng kiếm chém vào người mình.

Cho nên, hắn tựa như đang bị lăng trì, bị ngàn vạn thanh kiếm chém vào người.

...

Bầu trời đã trở nên sáng sủa.

Năm ngón tay trái của Trương Bình cũng bị chặt đứt, rơi xuống đất.

Sau đấy huyết nhục trên người hắn dần biến mất, xương lộ ra ngoài.

Cuối cùng bàn tay của hắn cũng hoàn toàn rớt xuống, đôi chân không còn gắn liền với cơ thể nũa.

Đây là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Ngoại trừ âm thanh phi kiếm chém vào người Trương Bình ra, hoang nguyên rộng lớn này không còn tiếng động nào khác.

- Tại sao? Tại sao nhiều thủ đoạn của ta đã bị phá tan như vậy?

- Tại sao trời cũng muốn diệt ta?

- Tại sao ta bị bất công như vậy?

Nhưng Trương Bình bỗng nhiên hét lên.

Sau khi hét lên như vậy, cả người hắn đã không thể nào đứng vững trên mặt đất nữa.

Thân thể của hắn bị kiếm lưu đánh lên cao, rồi rớt ra ngoài.

Trong gió có vô số phi kiếm chém vào người hắn, rồi cả người hắn lại lần nữa nặng nề rơi xuống đất.

Thân thể của hắn rơi xuống vũng bùn, không khí xung quanh bỗng an tĩnh. Không còn phi kiếm do nguyên khí trời đất ngưng tụ nữa, nhưng hắn đã không thể đứng lên.

Hắn cảm thấy suy yếu và vô lực, thậm chí khó lòng nói được lời nào.

Sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người che lấy bầu trời bao la phía trên.

Hắn nhìn thấy Lâm Tịch đang đứng trước người mình.

- Nói nhiều như vậy...chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?

Lâm Tịch nhìn Trương Bình với thân thể đứt đoạn, cả người tựa như một miếng vải rách, không thể có sức mạnh cường đại như trước nữa. Lâm Tịch nhìn thấy đôi mắt oán độc của Trương Bình, nhưng vẫn nhẹ giọng nói:

- Thế gian này vĩnh viễn không thể của riêng một người được. Ngươi có suy nghĩ của ngươi, nhưng người khác cũng có suy nghĩ của mình. Cho nên, nếu như có người nào muốn dùng sy nghĩ của mình để làm chúa tể cả thế gian, tất sẽ bị mọi người phản kháng. Cho nên, nếu như là ta làm giống như ngươi, ta cũng thất bại. Cho nên, mặc dù lần này ngươi chiến thắng ta, vẫn sẽ có người khác đánh bại ngươi.

Trương Bình muốn nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy được nội tạng và máu tươi trong cơ thể mình đang chảy ra bên ngoài.

Hắn nhớ tới mặt ma vương ở trong Thiên Ma ngục nguyên, nhớ đến những con côn trùng màu đen ghê tởm mình đã ăn.

Hắn cảm thấy mình hiện giờ tựa như một con côn trùng màu đen vô dụng vậy.

Cho nên, hắn đã biết kết cục của mình.

Hắn bất giác khóc rống lên, gào thét:

- Lâm Tịch, ta hận ngươi. Ngay từ lúc bắt đầu, ngươi chưa bao giờ xem ta là bằng hữu đúng không? Ngươi luôn từ trên cao nhìn ta như vậy đúng không?

Lâm Tịch trầm mặc nhìn hắn.

Hiện giờ hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới những đồng học và quân nhân Vân Tần đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, không thể gặp lại được nữa.

Hắn không trả lời câu hỏi này của Trương Bình, chỉ là yên lặng rời đi.

Trương Bình há miệng, nhưng hắn nhất thời không nói được lời nào.

Hắn nhìn thấy có hai miếng kim loại đang rơi xuống, rớt trúng đầu mình.

Đó là hai miếng bảo vệ tay.

...

Trương Bình im lặng.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới nhiều chuyện.

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi và tịch mịch.

Đột nhiên, hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc.

Hắn cố gắng mở mắt ra.

Hắn thấy được dung nhan thường xuyên xuất hiện trong đầu mình.

Lúc bình thường, hắn căn bản không thể hiểu được cảm xúc của mấy người Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này, hắn lại hiểu được rồi.

Hắn biết Tần Tích Nguyệt tới đây là vì những chuyện hắn đã làm, là vì hắn đã từng là bằng hữu, nên nàng xuất hiện cáo biệt.

- Tại sao lại như vậy?

Hắn vẫn không cho rằng mình đã sai, hắn vẫn trách cứ thế gian này ghê tởm, tại sao lại để bọn họ thay đổi đến mức như vậy.

Hắn không muốn để cho người khác thấy mình hèn mọn vô lực, cũng không muốn nhìn thấy thế gian này nữa.

Hắn đau đớn nhắm hai mắt lại.

Trái tim của hắn co lại, héo úa.

...

Hoang nguyên bát ngát thật tĩnh mịch.

Lâm Tịch hơi đờ đỡn đứng trong một bụi cỏ, nhìn Trương Bình từ từ chết đi.

Đây đã từng là đồng học của hắn, là bạn tốt của hắn, từng là ma vương khiến cả thế gian phải run rẩy, nhưng khi Trương Bình chết đi, hắn lại cảm thấy thật không chân thật, hắn thậm chí cảm thấy mọi thứ đến rồi đi quá đột ngột.

Sau khi ngẩn người một hầu lâu, hắn nghĩ rằng nếu như có cơ hội sống thêm một lần nữa, liệu Trương Bình đã chết đi kia có tiếp tục lựa chọn một cuộc đời như vậy nữa hay không.