Lucy ồ lên kinh ngạc, cô nhận ra bộ bọc giáp của Dương Hằng trên màn hình kia.
Ngón tay chỉ lên trên đó.
"Đúng rồi, chú đấy.
Người mặc áo giáp còn lại là cô Selina đó."
Cô mở to mắt, chăm chú nhìn Dương Hằng cùng Selina phối hợp với nhau chiến đấu.
Đối với một đứa trẻ mà nói, người quen lên ti vi là một sự kiện vinh dự biết bao, Lucy cũng không ngoại lệ.
Cô bé xem rất chăm chú, đôi mắt như muốn phát ra ánh sáng.
Cả hai người cũng không phá rối cô bé, chỉ cần vui thì đứng một chỗ xem hình ảnh cũng được.
Tầm một phút sau, đoạn hình ảnh đó kết thúc, cắt sang một siêu anh hùng khác đang quảng cáo nước tẩy rửa.
Lucy lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra hành động tự phát của chính mình khiến cho cả ba đều chậm trễ.
Cô xấu hổ cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng lí nhí.
"Con...!con xin lỗi."
"Sao phải xin lỗi, cô chú cũng muốn đứng xem mà.
Với lại, sau rồi sẽ có nhiều chiến đấu hơn, lúc đấy con có thể xem thỏa thích."
"Thật sao ạ?!"
Lucy ngẩng đầu lên, hứng thú ngay lập tức bị câu đi, tỏ ra hóa hức vô cùng.
Còn Dương Hằng vẫn chưa biết câu nói của mình sẽ "ứng nghiệm" như thế nào.
Còn về giao lưu với anh hùng ở đằng kia, có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con trẻ đi bắt tay, chụp kiểu anh hay xin chữ ký.
Cộng thêm cả các fan hâm mộ nữa, thành ra tràng diện đang khá là náo nhiệt.
Các anh hùng này hầu hết đều mới xuất đạo hoặc là danh tiếng không cao, vậy nên mới dùng cách này để nâng cao danh khí, từ đó thăng tiến trong liên hiệp anh hùng.
Còn với một số anh hùng cấp 3 hay thậm chí là cấp 4 như Golden Empress hay là Super Sonic, đã không còn cần chiêu trò này để nổi tiếng.
Bởi vì mỗi khi họ xuất hiện đã có hàng đống người bu vào.
Thực ra, ngày trước liên hiệp anh hùng cũng không như thế này.
Nhưng để duy trì tổ chức lớn như liên hiệp hoạt động liên tục không ngừng, đồng thời cung cấp vô vàn tiện ích cho các siêu năng lực gia thì tài chính cần phải cuồn cuộn không dứt.
Tất nhiên, hầu hết các nước và tổ chức khác nhau đều chi ra một khoản hằng năm để đầu tư vào liên hiệp, dù sao thì đám tội phạm sử dụng siêu năng lực vẫn cần người tới xử lý.
Nhưng mà đó chỉ cung ứng được phần lớn thôi.
Thế nên là phương án tham gia vào ngành giải trí và truyền thông được đề xuất và thực hành.
Nó đúng là đã đem lại rất nhiều ích lợi.
Quay phim, show truyền hình, quảng cáo, sử dụng hình ảnh lên các sản phẩm tiêu dùng, đại diện nhãn hàng,...!Tất cả những điều đó giúp cho liên hiệp nhận được một khoản tiền khổng lồ, bù đắp được phần thiếu hụt kia.
Bên sản xuất cũng được lợi nhuận lớn nhờ danh tiếng của anh hùng.
Các anh hùng cũng nhận được số tiền bản quyền rất lớn khi hình ảnh của mình được sử dụng, hay tham gia đóng phim và ca nhạc.
Những người hâm mộ được tiếp cúc với người mà mình ngưỡng mộ, đồng thời lưu giữ những kỷ niệm.
Nói chung, đôi bên đều có lợi.
Chỉ có điều, mặt xấu cũng rất nhanh lộ ra.
Dần dần có nhiều anh hùng sa đà vào tệ nạn, nói là tệ nạn thì cũng hơi quá, phải nói là quá chú tâm vào phần ngọn mà bỏ đi phần gốc.
Không chịu rèn luyện năng lực và bản thân, chỉ chú tâm đi theo danh tiếng và tiền bạc.
Mà theo đuổi mấy thứ đấy cũng vẫn khiến cho quyền lợi ở liên hiệp anh hùng nâng cao, tội gì mà không làm?
Vụ việc nực cười nhất, có lẽ là một anh hùng cấp 4 đi lên theo cách đấy bị một tên cướp bình thường giết chết trong nhà riêng, bằng một khẩu súng ngắn.
Anh hùng không phải bất tử, nhưng tốt xấu gì thì cũng một siêu năng lực gia, một siêu anh hùng cấp 4 lại bị một người bình thường dùng súng ngắn giết chết.
Càng châm chọc hơn, tên này là vì sợ hãi mới cướp cò.
Chứ chẳng phải tay súng siêu đẳng gì.
Bị một cái tát vang dội như vậy, liên hiệp anh hùng đã vội vàng điều chỉnh lại.
Giảm phần thưởng thăng cấp của các nhiệm vụ không nguy hiểm, đồng thời đặt ra các điều kiện phụ để thăng cấp.
Ví dụ như là anh hùng chỉ đi lên nhờ danh tiếng và truyền thông không thể thăng cấp 3, hay là chiến tích không đủ thì không thể thăng cấp 4.
Cấp 5 thì sẽ không đề cập tới, bởi vì quyền hạn của anh hùng cấp này đã tương đương với người đứng đầu một chi nhánh của liên hiệp.
Có thể ngồi ở vị trí đó đều là kẻ mạnh, không ai phù phiếm cả.
Tình trạng đã được cải thiện rõ rệt, nhưng mà vẫn có hệ lụy để lại.
Đó là tạo ra một thế hệ "thần tượng anh hùng".
Bọn họ chỉ mang cái danh anh hùng, nhưng mà hoạt động không khác gì một thần tượng.
Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của các trang mạng xã hội, thể loại thần tượng anh hùng này càng thình hành, có thể nói là một trào lưu.
Flame có thể coi là điển hình, anh hùng cấp 1, vận dụng năng lực thì yếu đến đáng thương, tập luyện cũng chẳng đâu vào đâu.
Hoạt động giống một streamer hơn, quảng cáo đủ loại sản phẩm, nhận tiền ủng hộ từ fan.
Đáng tiếc là giờ đã chết rồi.
Xác còn không nguyên vẹn.
Dương Hằng ghét gã này, nhưng vẫn thở dài khi biết được số phận của gã.
Flame không làm gì sai, trừ vụ của Lucy ra.
Nhưng cũng không đáng nhận kết cục thảm khốc như vậy.
Lúc này, mua sắm đã xong.
Selina không hiểu về thời trang cho lắm, thế nên bộ nào đẹp đẹp cho trẻ con là cô vung tay mua hết.
Thế nên là số lượng túi đồ quá nhiều, làm cho cô phải vụng trộm để vào trong cất trữ của hệ thống.
Cả ba người đi ra khỏi trung tâm thương mại, hướng tới khu vui chơi, mục đích chính của chuyến đi lần này.
Lucy bị dòng người đông đúc tiến vào khu vui chơi làm cho choáng ngợp.
Cô nghĩ là trung tâm thương mại đã đủ đông rồi.
Ai ngờ so sánh cả hai thì phát hiện ra trung tâm thương mại chỉ là dòng suối bình thường.
Còn khu vui chơi là một dòng sông chảy xiết.
Trong đó, cô nhìn thấy một đứa trẻ khác đang được người cha đưa lêm ngồi trên cổ.
Ánh mắt hiện lên vẻ khát vọng.
Selina âm thầm chú ý tới hướng nhìn của cô, nhanh chóng minh bạch.
Cô kéo nhẹ tay áo Dương Hằng, ánh mắt liếc về phía đôi cha con kia.
"Lucy, cứ thế này thì dễ bị lạc lắm.
Hay con ngồi lên vai chú đi."
Dương Hằng nhẹ nhàng nói, Lucy mới đầu thì ngơ ra, sau đó mỉm cười gật đầu.
Thân hình mảnh khảnh của cô được Selina bế lên, hai chân choàng qua cổ hắn.
Tầm mắt của cô nguyên bản thấp bé đã được mở rộng ra, cứ như bay lên tận trời vậy.
Cô chưa bao giờ được nhìn "cao" như vậy.
Lucy giống như bất cứ đứa trẻ nào khác, đều khát vọng tình thương.
Chỉ là trải nghiệm quá khứ không tốt đẹp gì làm cho cô bé thu mình lại.
Dương Hằng phát hiện, chỉ khi mà hắn kể chuyện, cô bé mới có thể giống như một đứa trẻ bình thường.
Việc phải làm bây giờ, là để Lucy mở ra nội tâm từng bước một.
"Cho ba vé."
Trả tiền xong, cả ba người Dương Hằng đi vào trong khu vui chơi.
Nơi này có đứng sau là liên hiệp anh hùng, vì vậy vẻ ngoài cực kỳ hoành tráng.
Từng khu vực trong công viên trò chơi đều phải mua vé riêng chứ không tính vé vào cửa, giá cả cũng phải chăng.
Tất cả các trò và sự kiện ở đây đều về chủ đề anh hùng.
"Lucy, con chọn trò nào, chúng ta đi chơi trò đó."
Lần này, cả hai người quyết định để con bé chọn.
Lucy nhìn ngó xung quanh, đắn đo một lúc rồi chỉ đến cái tàu lượn siêu tốc có tạo hình Super Sonic.
"Thế thì đi thôi!"
Dương Hằng cũng quên mất rằng, thế giới này có siêu năng lực, có đám ác nhân.
Và chúng thích nhất là gây sự chỗ đông người, ví dụ như khu vui chơi chẳng hạn..